Mấy hôm nay báo chí chộn rộn phải biết. Kỷ Nhiên, tổng giám đốc tập đoàn Eudora chẳng biết từ đâu đào ra một đám cưới với sao trẻ Nhã Linh.
Kỷ Nhiên được biết đến với tài sản hàng tỷ, bất động sản trải dài từ nam ra bắc, từ bắc vào nam một lượt còn chưa đếm hết tài sản của anh. Năm năm trước vụ anh và vợ trước Trì Tuyết vẫn còn oanh liệt trên báo một thời. Vậy mới nói đàn ông bạc bẽo, vợ trước mất tích mới năm năm, đã quay phắt sang vớt luôn em vợ.
Có người nói đây chẳng qua là một cuộc hôn nhân kinh điển tình chị duyên em, có người lại nói Kỷ Nhiên chung tình với vợ, chẳng qua là vợ anh ta qua đời, hy vọng qua khuôn mặt giống nhau gần âm một phần trăm để vớt vát lại ái ân với vợ trước. Báo chí nơm nớp lo lắng chỉ sợ Kỷ Nhiên không cho phép công bố đám cưới này, lại có người đem chuyện trước kia ra mổ xẻ, sao trẻ Nhã Linh đã được một đám cưới như mơ.
Vậy là có người lại thở dài thườn thượt, nhưng xét đến tiền trong túi Kỷ Nhiên, họ lại không dám nói anh một câu không phải. Thế giới này chạy theo đồng tiền, bạn nghèo khổ, cưới một bà vợ sẽ chẳng ai quan tâm. Nhưng anh giàu có, việc anh ta có nuôi thêm *** cô bảy nàng cũng chẳng ai chửi mắng cà khịa gì anh ta, cùng lắm chỉ than thở đàn ông giàu có đổi vợ vậy thôi.
Trì Tuyết cầm tờ báo đọc một lượt, giọng văn cà khịa này thật hiếm có khó tìm. Cho dù cô không quan tâm Kỷ Nhiên sẽ diễn xiếc gì với Nhã Linh, vậy mà đọc bài báo này vẫn suýt thì bật cười. Xem ra báo chí gần đây phát triển rất tốt.
Trường An ngồi cạnh Trì Tuyết, thấy khóe môi cô hơi giương cao, bé đã hỏi ngay. "Mami, có chuyện gì vậy?"
Trì Tuyết gần đây ăn ngon ngủ kĩ, mỗi ngày đều ôm con ngủ không biết buồn phiền. Trường An và Thiên Ân ngày càng quen thuộc cô hơn, ngày hai mươi tư tiếng bám dính lấy cô không rời. Người cần ăn cứ ăn, cần làm cứ làm, ngày an yên đến mức quá khứ đen tối ấy nhạt nhòa mất trong tâm trí cô.
"Chuẩn bị đi ăn cưới papa".
Trưởng An nghe xong nhăn nhó mặt mày, thậm chí Thiên Ân cũng khoanh tay trước ngực.
"Papa có mẹ rồi mà. Papa không phải vua sao cưới nhiều vợ bé thế."
Trì Tuyết không biết nói sao với vấn đề này. Cô còn chưa kịp hỏi tại sao phim cung đấu, hay vua nhiều vợ mà hai đứa nhỏ cũng biết, anh đã mở cửa đi vào.
Được rồi, gần đây nhà cô càng lúc càng giống nhà trọ. Kỷ Nhiên đi đi về về chẳng khác gì nhà mình, mà cô còn không có cách nào ngăn anh được. Bởi vì Trường An nhớ anh.
Trường An bình thường thấy papa nhất định sẽ đu cổ anh cho bằng được, vậy mà hôm nay chỉ ngồi im cạnh Trì Tuyết. Kỷ Nhiên biết tin tức đến tai cô, đành đi sang sô pha ngồi cạnh. Trong nhà thoáng hương trà mới, Trì Tuyết ngồi rất yên tĩnh, Kỷ Nhiên ngỡ như năm tháng chưa trôi qua, yêu thương chưa nhạt nhòa.
“Trì Tuyết ”.
Trì Tuyết nhìn anh, Kỷ Nhiên chột dạ quay đầu đi, cho dù trong mắt cô chẳng có mảy may nào gọi là ghen tuông hay dò hỏi. Chỉ phẳng lặng như vậy thôi. Trường An đưa mắt nhìn Thiên Ân, hai đứa lay nhẹ Trì Tuyết, cô vẫn chẳng buồn để ý Kỷ Nhiên. Anh lại gần cô, “Trì Tuyết. Cho anh thời gian, đám cưới là để bên kia buông lỏng thôi... Em hãy đến đám cưới... anh sẽ làm rõ vụ việc..."
Chồng cũ mời cô đi đám cưới, Trì Tuyết tự hỏi nên mang theo lựu đạn cay hay bom khói, hay chỉ đơn giản là một khẩu súng lục ngắn vừa tay. Cô rũ mi, "Được."
Hạ An vừa rời khỏi nhà tắm, lướt qua Kỷ Nhiên không còn là ngạc nhiên nữa. Từ ngày hai đứa nhỏ đến đây mỗi ngày Kỷ Nhiên đều đến đúng giờ điểm danh, không vắng ngày nào. Cô ngồi xuống cạnh Trường An, nói với Kỷ Nhiên.
"Anh có cần em giúp không?"
Nghiệp vụ của Hạ An điều tra một chuyện không khó là mấy, nhưng Kỷ Nhiên muốn thể hiện với em vợ này, nên lắc đầu.
"Đây là chuyện của anh".
Hạ An biết điều không nói nữa, anh ngồi với bọn nhỏ một lúc rồi về, trước khi về vẫn lưu luyến muốn Trì Tuyết tiễn ra tận cổng. Trì Tuyết ban đầu không muốn đi, nhưng một nhà ba người ai cũng đẩy cô ra trận, đóng cửa khóa trái nói cô phải dẫn Kỷ Nhiên đi cho bằng được, vậy là đành đưa anh ra tới tận cổng. Thời gian lâu như vậy, họ mới có thời gian riêng tư dành cho nhau.
Anh đi song song với Trì Tuyết, cho dù khoảng cách rất gần, trái tim lại xa xôi.
"Trì Tuyết, em vẫn chưa tha thứ cho anh sao?"
Trì Tuyết không nói gì, vết sẹo trên cổ tay, chi chít dưới lớp áo dựng nên một bức tường vô hình giữa cả hai. Cô không nói rõ, giọng cứ bình bình như nước.
"Về sau hãy nói".
Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết, dù cô không thấy được cảm xúc nhẹ nhàng trong mắt anh, vẫn thấy được sự âu yếm anh dành cho mình, thành ra không muốn ngẩng đầu lên. Trong bóng tối, giọng anh rất nhẹ, rất êm, đối lập hẳn với trái tim cô. Anh nói “Được."
Trì Tuyết biết, hình như anh chưa từng nói không với cô bao giờ.
Kỷ Nhiên nói cho anh thời gian điều tra, chưa đầy một tuần Trì Tuyết đã nhận được tin anh, ngay trước thềm đám cưới. Khi ấy Hạ An đang ngồi với Trì Tuyết nói chuyện về súng lục và súng trường khác nhau thế nào, anh đã gửi đến một địa chỉ.
Trì Tuyết lướt qua, Hạ An đọc xong đã đứng dậy thay đồ. Hai người lên taxi đến điểm hẹn rất nhanh, đó là một phòng khám đa khoa. Phòng khám đa khoa nằm ở trong hẻm, xung quanh không có mấy hộ dân. Kỷ Nhiên đứng nơi góc tường, Trì Tuyết cùng Hạ An chạy đến, vừa hay bắt gặp một người.
Ông Nguyên được anh hẹn ở đây, lúc này vừa đến, ông chưa bước xuống, đã thấy hai Trì Tuyết, bần thần một hồi lâu. Hạ An nhìn ông, không có trách mắng hay nặng nề, trước sau như một. Ông Nguyên không hiểu gì, kinh ngạc đến mức hơi thở nhanh hơn.
Anh thấy người đã đến đủ, lên tiếng chào hỏi. "Bố, đi vào bên trong đã."
Cuộc hẹn chóng vánh, thời điểm bất ngờ, ông Nguyên không hỏi gì, lẳng lặng đi vào trong.
Dù sao ông Nguyên cũng sống ngần ấy năm rồi, bây giờ nhớ lại đứa con gái thất lạc kia... bảo sao Kỷ Nhiên lại hỏi ông chuyện đấy, thì ra đã biết mọi việc rồi.
Cửa phòng khám đa khoa đóng kín, hình như bác sĩ đã về rồi. Kỷ Nhiên lấy một chìa khóa, ung dung mở ra. Bốn người đi vào bên trong, phía cuối hành lang có một phòng đang sáng đèn. Càng tới gần phòng, giọng nói của người bên trong càng rõ ràng hơn. Kỷ Nhiên đưa tay lên môi, ba người không tự chủ mà nhón chân lên.
Ông Nguyên đi sau cùng, cho dù không biết Kỷ Nhiên làm gì ở đây, nhưng vẫn đi theo ba người vào trong.
Trong phòng truyền ra những tiếng động khiến người nghe đỏ mặt, giọng nói ư ư a a khiến phụ nữ có chồng là Trì Tuyết đây nghe mà bủn rủn cả người. Sắc mặt ông Nguyên càng đỏ au như máu, ở đây có con gái con rể, người trong họ đang làm gì chẳng lẽ nghe tiếng không biết?
Ông Nguyên đứng ở cửa, định đá cửa xông vào bắt gian, thì Kỷ Nhiên đã bịt miệng kéo ông lại, làm động tác suỵt.
"Bố bình tĩnh. Chưa xong đâu".
Ông Nguyên trừng mắt, ông có cảm giác quyết định đến đây là quyết định ngu ngốc nhất đời này của ông. Trì Tuyết thấy vậy kéo Hạ An đứng một bên nấp sau cánh cửa. Các cô thật sự không phải đến nghe lén, thật đấy.
Chỉ là hai người kia đưa đẩy quá nhiệt tình, nên vô tình bắt gặp cảnh này mà thôi.