Hôm qua Thanh Lam ngủ lại một đêm, trời còn chưa sáng hẳn đã giật mình tỉnh lại. Cô ta đi xuống cầu thang, tìm đến phòng của Minh, thì bất ngờ nhìn thấy Quế Chi rón rén ra khỏi nhà.
Thanh Lam nhận ra Quế Chi, giật phắt nhìn về phòng ngủ của Minh, không phải như cô ta đoán chứ? Thanh Lam vội bước xuống cầu thang, đi vào bên trong, đập vào mắt cô là Minh nằm trên giường, trần nửa người. Ánh mắt cô ta tối sầm lại, Thanh Lam cố gắng kìm nén tiếng nức nở, đi vào trong đóng sập cửa phòng.
Trong phòng hương tình chưa phai đi, Thanh Lam không khó đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Cô không nói rõ được cảm xúc của mình, đứng cạnh giường, kéo chăn Minh ra.
Thanh Lam run rẩy nhìn áo sơ mi kín mít của mình, dần cởi nút áo. Thanh Lam cởi sạch áo ngoài, rồi đến áo trong. Rồi đến váy xòe ngắn, tất cả rơi trên thảm lông, cô ta mới bò lên chăn. Vết đỏ đậm đập vào mắt cô ta đầy chát chúa, Thanh Lam chai lì đến mức không còn chút cảm xúc, đến tựa vào người Minh.
Minh ngủ khá sâu, vậy mà khi Thanh Lam lần theo lồng ngực anh, hôn khẽ lên vành tai anh, Minh vẫn mẫn cảm phát hiện ra. Anh loáng thoáng mở mắt, nắm chặt bàn tay của cô ta.
Thanh Lam hơi ngạc nhiên, đã thấy Minh mở mắt nhìn mình.
Minh nhớ tối qua mình hình như có một giấc mộng rất dài, thậm chí còn nhớ được đó là một giấc mộng tình. Vậy mà mở mắt ra, nhìn thấy Thanh Lam nằm ngay bên cạnh, Minh thoáng kinh ngạc.
Cả hai người da kề da, tay anh còn chậm được thứ gì mềm mềm, Minh trong phút chốc giật mình.
"Cô làm gì ở đây?"
Ánh mắt Minh rất đáng sợ, Thanh Lam kinh ngạc đến không nói được lời nào. Minh nắm chặt vai trần của cô lắc qua lắc lại, bàn tay như muốn bóp chết cô. Anh nói từng chữ, “Cô làm gì ở đây? Ai cho phép cô lên giường tôi?”
Trong không khí hương vị hoan ái còn đó, Minh không khó đoán chuyện gì vừa xảy ra. Anh chỉ là không ngờ, hôm qua chỉ uống thuốc, sao lại có thể làm chuyện ấy với cô? Nghĩ đến ly nước hôm qua, Minh bừng tỉnh.
“Cô bỏ thuốc tôi?"
Thanh Lam sợ hãi, nhưng trong đáy lòng lại nảy sinh một cảm giác hả hê. Minh như thế này, mới thấu nổi sự tổn thương anh đem đến cho mình. Được thôi, anh muốn ở bên cạnh cháu gái à? Cô nhất quyết không đồng ý, cô sẽ bám lấy anh đến cùng trời cuối đất, đến khi hai người nhắm mắt xuôi tay.
Thanh Lam nghe vậy không dám gật đầu, chỉ cúi đầu khóc.
“Em không biết, em không biết gì hết".
Bây giờ suy nghĩ giết người Minh cũng có rồi. Anh nhìn Thanh Lam cầm chăn che kín thân thể mình, cúi đầu rấm rức khóc, chỉ thấy phiền chán muốn đuổi cô ra ngoài.
“Cô đừng tưởng làm thế thì tôi sẽ cưới cô, dùng thuốc với tôi, cô nghĩ cô là ai?"
Minh nghiến răng, Thanh Lam nghe vậy cả người đờ ra, bàng hoàng ngẩng đầu. Không giống trong suy nghĩ của cô ta chút nào, Minh trong trí nhớ cô, cho dù anh không quan tâm phong lưu với ai một đêm, nhưng không phải là hạng người vô trách nhiệm. Thanh Lam thoáng thất vọng, cô ta bướng bỉnh hét lên. "Đồ tồi, tối qua anh ôm lấy tôi, giữ chặt lấy tôi. Cướp đi đời con gái của tôi, bây giờ anh nói như vậy sao?" Thanh Lam leo xuống giường, lộ ra vết ố vàng cùng vết máu trên ra đệm trắng tinh. Mà thứ máu ấy, cũng khiến Minh hơi khựng lại. Thanh Lam khóc đến không thở được, cô ta hít sâu đầy khó khăn.
“Anh muốn ở bên con kia chứ gì? Tôi nói cho anh biết, hai người là chú cháu. Chú - cháu!!! Anh không ngại người đời thóa mạ hay sao?"
Minh nhìn Thanh Lam điên cuồng, người điềm tĩnh như cô cũng có thể biểu lộ như vậy, quả là khó thấy được. Minh nắm chặt chăn, nhìn Thanh Lam diễn cho xong.
“Ừ, thì sao?”
Thanh Lam không ngờ anh sẽ thừa nhận như vậy, bật cười sằng sặc. "Hay lắm, các người hay lắm".
Thanh Lam nhớ đến thứ gì, đến gần Minh. Cô ta ngồi trên giường, nhìn anh đầy âu yếm, đến mức Minh sởn da gà.
“Anh đoán xem, nếu cô cháu gái yêu quý của anh biết được anh chăm sóc cô ta chẳng qua là vì giao kèo. Cô ta sẽ nghĩ thế nào? Cảm ơn chú đã nuôi dưỡng, hay trách anh lừa dối cô ta? Chẳng qua chỉ vì muốn số tiền lớn kia thôi ?"
Minh nhìn Thanh Lam, nếu ánh mắt có thể giết người, Thanh Lam chắc chắn đã chết hơn một trăm lần rồi. Cô ta đi đến bước đường này còn sợ gì nữa, chỉ khẽ cười dịu dàng. "Em không cần gì nhiều, chỉ cần anh đồng ý cưới em. Chuyện này em sẽ không nói với ai cả."
"Cô đừng mơ".
Thanh Lam à một tiếng, "Thật sao? Bên B là ông Nguyễn Minh, đồng ý chăm sóc Nguyễn Quế Chi, đến khi cô trưởng thành, bên A sẽ giao cho anh tám phần trăm cổ phần công ty Vĩnh Phát.“
Thanh Lam cười khẽ, nghiêng đầu đến gần anh. Cô hôn chụt lên má anh, "Anh yêu, đừng như vậy, người ta sợ đó".
Minh nắm chặt cổ cô, bóp chặt. Thanh Lam không thở được, nhưng cũng không giãy ra. Cô ta cười sằng sặc.
"Anh...cứ bóp chết...em... Quế...Chi, vẫn...sẽ biết..."
Minh nới lỏng tay, Thanh Lam mới ho khan. Anh đứng dậy, đốt một điếu thuốc. Anh quay về sự bình tĩnh lý trí thường ngày, mặc từng món đồ một. Sau đó, anh nhìn Thanh Lam đang nằm trên giường.
"Được thôi".
Cửa đóng sầm lại, Thanh Lam mới nhắm mắt che đi nắng sớm bên ngoài kia. Đã đến bước này, không thể quay lại được nữa rồi.
***
Trì Tuyết đợi Quế Chi tắm xong, thay đồ xong xuôi cả rồi mới đến ngồi cạnh cô trong phòng khách. Hải Đăng vừa mang Quế Chi đến đã rời đi ngay, nên thành ra cô chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Chỉ là khắp người Quế Chi đầy vết xanh tím, cô tắm rửa xong rồi vẫn còn dấu nhạt, Trì Tuyết hiểu ngay có chuyện gì xảy ra.
“Cậu ngủ với ai vậy? Trai bao?"
Quế Chi đang sầu gần chết, vậy mà Trì Tuyết còn tâm trạng đùa giỡn. Quế Chi cũng gật đầu ngay, “Ừ, trai bao cao cấp".
“Không phải tên Minh đó chứ?"
Trì Tuyết cảm thấy, với tính cách của Quế Chi, không nhào không náo, có lẽ chỉ vì cô đã ngủ đúng người mà thôi. Quế Chi chọn cách im lặng, uống nốt sữa nóng trong tay. Trì Tuyết không tin nổi, Minh không hề tỏ ra gần gũi với Quế Chi, sao mới có một tuần đã xúc tiến quan hệ lên đến tận giường luôn rồi?
Có lẽ gần đây được Kỷ Nhiên nuôi đến béo tốt, nên Trì Tuyết hiếm thấy chuyện nào thú vị vậy, hỏi ngay, "Thật là anh ấy á? Sao, dùng được không?"
Mặt Quế Chi cắt không còn giọt máu, Kỷ Nhiên vừa đi xuống phòng khách đã nghe thấy Trì Tuyết nói vậy, liếc nhìn cô.
"Trì Tuyết".
“.” Trì Tuyết hết hồn quay lại, anh đã nhìn cô chăm chăm, cô suýt thì cắn phải lưỡi mình.
“Anh dậy sớm vậy."
Không có cô trên giường, Kỷ Nhiên làm sao ngủ ngon được. Anh nhìn cô một lúc, "Tới thắt cà vạt giúp anh".
Trì Tuyết bật cười ha ha, nhìn Quế Chi áy náy, rồi đứng dậy đến trước mặt Kỷ Nhiên . Kỷ Nhiên không nói câu nào, đợi cô thắt cà vạt cho mình. Trì Tuyết nghiến răng nhìn anh, có Quế Chi ở đây, anh còn không biết xấu hổ sai cô. Trì Tuyết thắt xong cà vạt, đã nghe chồng mình cúi đầu nói nhỏ, "Dùng tốt không, hả?"
Đậu xanh rau má, anh ấy nghe được rồi. Trì Tuyết không hoảng, nói với bản thân phải bình tĩnh. Kỷ Nhiên đã nói tiếp.
“Có phải gần đây anh không phục vụ em chu đáo không? Nên gặp ai em cũng hỏi chuyện này".
Trì Tuyết thề, hôm nay là lần đầu tiên cô nói ra câu này. Làm gì có chuyện gặp ai cũng hỏi? Trì Tuyết dối lòng lắc đầu. Kỷ Nhiên mới nói, “Hôn anh một cái, anh xem như chưa có chuyện gì."
“.” Trì Tuyết đỏ mặt, nhìn sang Quế Chi đang ngồi quay lưng giả chết, Kỷ Nhiên đứng gần cô, thấy vợ mình vậy cũng không trêu ghẹo gì cô nữa. Anh thở dài, ai bảo anh chiều cô, chiều đến thành thói quen, bây giờ thấy cô rối rắm cũng không được. Anh cúi đầu hôn nhẹ môi cô. “Anh đi làm đây, em ở nhà với Quế Chi nhé".
Quế Chi vừa ăn cơm chó xong, chua lè chua loét chào hỏi.
“Anh đi thong thả”.
Kỷ Nhiên gật đầu, Trì Tuyết mới sà đến Quế Chi. Quế Chi thở dài.
“Hai người ngược đãi tớ".
“.” Trì Tuyết gật đầu.
“Đúng vậy, ai bảo mới sáng cậu đã đến dựng đầu vợ thân yêu của anh ấy dậy làm gì".
Quế Chi trừng mắt, “Nè, cậu có chồng bỏ bạn vậy à? tình chị em chắc có bền lâu nha."
Trì Tuyết bật cười, sờ sờ tóc ướt của Quế Chi.
“Được rồi, kể cho tớ nghe đi, cậu có chuyện gì? Sao cậu với anh Minh lại..."
Nhắc đến chuyện này, Quế Chi mới nhớ lại bản hợp đồng tối qua. Nhắc đến hợp đồng, cô lại ủ ê. "Tuyết, tớ phát hiện ra một hợp đồng nuôi dưỡng. Của chú ấy, và bố mẹ nuôi tớ".
“Hợp đồng gì?” Trì Tuyết chưa hiểu lắm. Quế Chi đã hít sâu. "Chú ấy đồng ý nuôi tớ, bố mẹ vứt tớ xong cho chú ấy tám phần trăm cổ phần công ty Vĩnh Phát”.
Trì Tuyết ùa qua ôm Quế Chi, dỗ dỗ cô.
"Quế Chi, có lẽ anh ấy không phải như cậu đang nghĩ đâu".
"Lúc trước chú ấy không có tiền xoay vòng vốn, có lẽ tám phần trăm này giúp chú ấy rất nhiều. Vậy mà tớ cứ nghĩ chú ấy thương tớ, muốn chăm sóc tớ".
Trì Tuyết nghe xong nghiêm mặt, nhéo má Quế Chi một hồi.
“Cậu có ngốc không?"
"... " Quế Chi đần mặt, Trì Tuyết thấy cô vậy còn biết nói gì nữa, đành vắt hết ốc ra mà cố gắng giúp Minh tẩy trắng.
“Anh ấy tự tay lập nên sự nghiệp như bây giờ, anh ấy đối xử với cậu thế nào, chẳng lẽ cậu còn không tự mình cảm nhận được hay sao? Nói không phải chứ ban đầu mặc kệ anh ấy vì nguyên nhân gì mà nuôi cậu, nhưng mười năm qua anh ấy thế nào cậu còn không hiểu hay sao? Chẳng lẽ tình cảm của anh ấy là giả? Tất cả yêu thương chiều chuộng đều là giao kèo chắc?”
Quế Chi ngơ ra, cô cũng biết Trì Tuyết nói có lí, chỉ là càng để ý thì càng không chấp nhận được bất kì tổn thương nào, bởi nó sẽ phóng đại lên trăm ngàn lần. Trì Tuyết thở dài, "Anh Minh mà biết cậu thế này sẽ tổn thương chết luôn. Thà nuôi con gà còn có trứng ăn".
"Quế Chi, cậu là bạn ai?"
Trì Tuyết gật đầu, “Tớ dĩ nhiên là bạn cậu rồi. Bây giờ cậu đó, ngủ cũng ngủ rồi, cậu còn không tin người ta".
Nói đến chuyện này, Quế Chi sực nhớ ra bình thuốc trong túi xách. Cô lấy ra, đưa cho Trì Tuyết.
“Tớ tìm thấy cái này ở trong phòng chú ấy, tớ nghĩ có lẽ là do Thanh Lam đưa chú ấy uống... Hôm qua chú ấy trúng thuốc, tớ chỉ là... vô tình đi ngang qua mà thôi".
Trì Tuyết bất ngờ, cầm bình thuốc suy nghĩ một hồi.
"Thanh Lam muốn hạ thuốc chú cậu? Không phải hai người sắp cưới sao?"
Quế Chi lắc đầu, thể hiện cô cũng không hiểu. Trì Tuyết nghĩ gì lại thôi, "Để tớ nhờ chồng điều tra thử xem. Loại này lạ quá... không biết là thuốc gì nữa".
Quế Chi không trông chờ gì, nghĩ đến việc Thanh Lam cho chú cô uống thuốc không rõ ràng, cô chỉ đành gật đầu, Trì Tuyết nói xong vẫn không buông bỏ việc trêu ghẹo Quế Chi, nháy mắt với cô, "Giờ thì nói cho tớ nghe thử, mùi vị đêm qua thế nào”.
Quế Chi đơ người, quả nhiên người có chồng có khác, nói đến đây còn không biết ngại là gì. “Ok, nếu cưng đã thành tâm muốn biết, vậy chị đây sẵn sàng trả lời..."