Hải Đăng đã chờ đợi Kỷ Nhiên trả lời, hoặc kể lại chuyện xưa, hoặc ít ra bày tỏ thêm một chút cảm xúc, nhưng cuối cùng Hải Đăng vẫn không đủ kiên nhẫn, khi mà Kỷ Nhiên dập tắt điếu thuốc dang dở, vứt xuống nền rồi dẫm lên dập tắt tàn đó, Kỷ Nhiên lại trở lại vẻ bình tĩnh đến chết người ấy. Hải Đăng hơi thất thần, ánh mắt có phần không vui vẻ, bởi lẽ anh em này với mình có lẽ vẫn còn sự giấu diếm, chứ không thể nói huỵch toẹt cả ra.
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng một lúc, môi anh mấp máy thành câu, không nhắc chuyện xưa nữa. Cái chính bây giờ là cô.
Hải Đăng thoáng thất vọng, cảm xúc bùng nổ làm anh muốn đánh Kỷ Nhiên, nhưng rồi vẫn kiềm lại được.
“Cậu lúc nào cũng Trì Tuyết, từ bao giờ cậu vì một người phụ nữ mà đánh mất bản thân thế?"
Đối mặt với Hải Đăng, Kỷ Nhiên không giận hờn hay tỏ vẻ, chỉ đáp lại rất nhẹ nhàng, "Đó là tìm lại bản thân, không phải đánh mất bản thân".
“Trước đây cậu đâu thế này? Cậu muốn hạng phụ nữ nào mà không có."
Hải Đăng không hiểu, người như bọn họ chú định trước là không nên dính dáng vào phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đàng hoàng tử tế. Sống trong bóng tối rất lâu, người theo họ chẳng có kết cục tốt lành gì.
Kỷ Nhiên chưa đáp, đằng sau đã có tiếng bước chân, hai người đề phòng quay phắt lại, đã thấy Quế Chi mặc một bộ đồ hôm qua, khoác áo choàng mỏng đứng xa nhìn hai người đàn ông. Trong đêm, Quế Chi mảnh mai gầy hõm, Hải Đăng nhìn thoáng qua, chẳng hiểu sao có cảm giác đau lòng. Anh sốt sắng hẳn lên, bước lên cởi áo choàng ngoài khoác lên vai Quế Chi.
"Em ra đây làm gì?"
Quế Chi nhìn áo khoác trên vai mình, rồi lại hất mặt vào trong.
“Các anh vào trong rồi nói".
Hải Đăng thoáng nhìn anh, Kỷ Nhiên cũng đi theo họ vào trong. Đến khi vào khuôn viên nhà Hải Đăng rồi, Kỷ Nhiên mới nhìn Quế Chi.
" Tối qua em ở cả đêm với Hải Đăng à?"
Quế Chi gật đầu.
"Tối qua ở khách sạn, sáng nay nghe tin Trì Tuyết bị bắt cóc nên em cũng theo anh ta về đây".
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng, trong mắt là cảm xúc không đồng tình, Hải Đăng biết lịch sử thay người đẹp như thay áo của anh không được Kỷ Nhiên tán thành là mấy, nên biết điều sờ mũi nhìn sang phía khác.
Cả ba ngồi chờ, chẳng mấy chốc thì điện thoại rung. Kỷ Nhiên nhìn lướt sang, nhấc máy, thái độ lạnh lẽo.
"Alo"
“Anh Nhiên, anh còn nhớ tôi là ai không?"
Người bên kia đầu dây đáp, Kỷ Nhiên lục lọi trong trí nhớ một hồi, phân biệt được giọng nói này từ ai, nghiến răng.
“Trung. Thả vợ tao ra".
Trung cười sằng sặc.
“Anh Nhiên trí nhớ tốt nhỉ. Nhưng mà anh có vợ từ bao giờ, sao không báo em một tiếng? Không nể mặt anh em gì cả".
Kỷ Nhiên nắm chặt điện thoại, "Mày muốn gì?"
Trung không khó biết Kỷ Nhiên bắt được đàn em của mình, ban đầu gã còn tưởng Kỷ Nhiên không quan tâm gì người anh ta bắt được, bởi theo những hiểu biết của gã về anh chưa đem người đánh đến trước cổng đã là chuyện lạ hiếm có khó tìm, vậy mà cả ngày còn chưa thấy Kỷ Nhiên đến, gã càng lúc càng nghi ngờ mình bất nhầm người, khi gọi đến lại nghe giọng Kỷ Nhiên gấp gáp như vậy. Trung cười trừ, chẳng ngờ một kẻ như Kỷ Nhiên lại có điểm yếu thế này.
Nghĩ là vậy, gã càng thoải mái.
"Anh Nhiên thật thẳng thắn, xem ra anh rất yêu thương chị dâu”.
“Nói những gì mày muốn đi".
Kỷ Nhiên siết tay, giọng điệu hằn học thấy rõ.
Trung nghe vậy khóe môi chỉ hơi cong lên, nói ra điều kiện.
“Đơn giản thôi, chỉ cần anh nhường lại thế lực đã lấy của đại ca cho tôi, vậy chuyện gì cũng dễ nói".
Hải Đăng đang đứng bên cạnh, Kỷ Nhiên mở loa ngoài nên anh cũng nghe điều kiện này, anh lập tức đứng phắt dậy.
“Không/ Được.”
Giọng anh và giọng Kỷ Nhiên hòa làm một, Hải Đăng kinh ngạc nhìn anh, chỉ thấy anh yên tĩnh đứng đấy, như thể làm ra một quyết định quan trọng.
“Thả cô ấy ra."
Kỷ Nhiên không lặp lại, Trung đã nghe lời mình muốn, Kỷ Nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay lộp bộp bên kia.
“Được, vậy tám giờ tối nay, tôi muốn thấy anh rút hết toàn bộ tay chân ra khỏi khu M. Thù mới nợ cũ, chúng ta tính toán một lần dứt điểm".
Trung không chờ anh đáp lại, dập máy ngay. Hải Đăng chạy sang cạnh, trừng mắt với anh.
“Cậu điên rồi phải không? Con mẹ nó, cậu điên rồi à? Vì một người phụ nữ có đáng không?”
Kỷ Nhiên mặc kệ Hải Đăng níu cổ áo mình lắc lắc, anh gạt tay Hải Đăng đi, giọng mệt mỏi.
"Trì Tuyết quan trọng nhất, những thứ khác có hay không có cũng không sao”.
Hải Đăng nghe vậy chỉ muốn đánh người, anh vứt Kỷ Nhiên trên ghế.
"Thế lực của đại ca cậu muốn nhả ra dễ dàng vậy à? Nhiên, cậu quên lúc ấy cậu bán mạng thế nào mới lấy được nó hay sao? Cậu đã thề gì cậu nhớ không? Một khi cậu lên làm chủ được nó, cậu sẽ khiến từng thằng một trả giá đắt. Anh em tin cậu, đi theo cậu, có đứa còn mất cả vợ con, giờ cậu vì một người phụ nữ bỏ hết? Cậu thấy thằng chó đó sẽ bỏ qua cho họ chắc?”
Kỷ Nhiên trầm ngâm, giọng nói lạc đi, cảm xúc không rõ ràng.
" Cô ấy có thai".
"..." Hải Đăng không ngờ đến chuyện này, bất ngờ há hốc.
“Gì cơ? Em ấy có thai?"
Kỷ Nhiên lồng hai bàn tay vào nhau chống cằm gật đầu nặng nề. Hải Đăng ngồi cạnh ghế, thở dài.
“Nhiên, lúc trước cậu tránh khỏi đại ca, bây giờ cậu nhả thế lực của anh ấy ra, Trung sẽ không tha cho cậu. Khi ấy, mạng cậu cũng khó mà bảo toàn".
Kỷ Nhiên lăn lộn cùng Hải Đăng trong giới này, làm sao không hiểu luật chơi. Anh muốn đưa tay tìm thuốc, Hải Đăng biết ý đưa sang, hai người không ai nói gì với ai, cuối cùng Kỷ Nhiên nói trước.
“Chuyện này cứ quyết như vậy đi, mạng của tôi... Tôi không thể đem Trì Tuyết ra cá cược".
Hải Đăng thở dài.
"Nhiên, cậu là người nói với anh, tuyệt đối đừng dây vào phụ nữ. Còn bây giờ, không những dây vào, mà còn là lún sâu không thấy lối ra."
Hải Đăng châm lửa.
"Bảy năm trước, cậu đi theo một con nhỏ từ khi đến trường đến khi về nhà, bảo vệ nó. Nhưng mà người ta có biết cậu là ai đâu, cậu
tuyệt đối không nhuộm tóc, không xỏ khuyên, trong giới ai mà chẳng thấy cậu thư sinh như người lương thiện”.
Hải Đăng hút một hơi, sau đó lắc đầu.
“Rồi sau đó thì sao? Đường đường là tay chân của đại ca, cậu đi mua cho nó đồ ăn sáng, mỗi đêm đánh nhau đến tận sáng, cậu nhất quyết giải quyết cho xong đi mua cho nó bánh bao. Cậu còn không dám đưa tận tay, mặt mũi bầm dập mà vẫn lo xem nó ăn sáng hay chưa".
Hải Đăng nhếch môi.
"Cậu yêu đương kiểu đó, bảo sao con bé ấy không chạy theo người khác, cuối cùng cậu vẫn buông tay. Từ đó cậu thay đổi, tập trung vào những gì đại ca giao cho, tối ngày liều chết bạt mạng vì đại ca... Khi ấy cậu chỉ nói với tôi, tuyệt đối đừng dây vào phụ nữ. Bây giờ cậu lại vì một người khác làm nên chuyện thế này".
Hải Đăng mỉa mai. Kỷ Nhiên không đáp lời, nhưng Quế Chi ngồi nghe hai người nói đã ngạc nhiên há hốc, nhìn Kỷ Nhiên một lúc. Trì Tuyết có thể chỉ xem được thông tin Kỷ Nhiên có liên quan đến giới xã hội đen, nhưng Quế Chi thì không. Tin tức của cô nhiều hơn Trì Tuyết rất nhiều, cô muốn biết gì chỉ cần một tối mà thôi. Quế Chi không ngờ, người như Kỷ Nhiên lại có thể yêu đương một cô gái như vậy...
Kỷ Nhiên nhìn Hải Đăng.
"Cô ấy là Trì Tuyết".
Hải Đăng ngơ ngác, gắt lại.
"Gì? Con bé đó là Trì Tuyết?"
Kỷ Nhiên không đáp, Hải Đăng chỉ thẳng mặt anh, ngón tay run run tức giận.
“Mẹ nó, anh mày phục cậu rồi."
Hai người còn dễ chấp nhận, một người đã xoay vòng vòng Kỷ Nhiên đến mức này, đây là chuyện hài hước nhất trong năm nay mà Hải Đăng nghe được. Anh nghĩ, có kể cho ai tụi nó cũng sẽ cười muốn rớt hàm.
Hải Đăng bực dọc ngồi phịch xuống ghế, Quế Chi đã nói.
"Thật ra, không phải là không có cách".
Quế Chi luôn giữ thái độ im lặng nghe hai người nói, nên hai người suýt thì quên sự hiện diện của cô. Lúc này Kỷ Nhiên nhìn sang, Hải Đăng cũng chớp mắt nhìn Quế Chi, chỉ thấy Quế Chi cài tóc ngắn sau tai, vẻ mặt khá ung dung, Hải Đăng hỏi ngay.
“Em có cách gì?"