Herry Nguyễn vừa đến, đã thấy Hải Đăng đứng lên đề phòng. Trì Tuyết vừa đi vệ sinh quay lại đã thấy hai người đàn ông đứng nhìn nhau như có tia lửa, côn còn ngỡ mình vào nhầm phim trường nào chuẩn bị đánh nhau không chừng. Herry nhìn thấy cô, mới thôi không nhìn Hải Đăng, đưa hộp cơm cho cô.
“Trì Tuyết, tôi mua cơm cho em rồi".
Hải Đăng nhìn thoáng qua hộp cơm, Trì Tuyết thấy anh nhìn đến mức không dám đưa tay nhận. Sao cô có cảm giác Hải Đăng mới là chồng mình, còn bây giờ anh đang bắt gian đến nơi vậy không biết, Herry Nguyễn chỉ định đến thăm, bây giờ thấy xuất hiện thêm một người đàn ông thì quyết định không về nữa, ngồi ở bên cạnh trừng mắt với Hải Đăng. Hải Đăng biết Herry Nguyễn là ai, nên mặc anh ta, ngay cả đến bệnh viện còn muốn tán Trì Tuyết. Quả nhiên quyết định đến đây là sáng suốt mà.
Trì Tuyết nhìn hai người đàn ông đau đầu không thôi, mới hỏi Hải Đăng.
“Hôm nay anh ấy bận gì vậy?"
Trì Tuyết chỉ định chuyển đề tài, vô tình lại hỏi ra câu mình quan tâm. Hỏi xong chỉ muốn cắn lưỡi mình, khi không lại hỏi anh ấy làm gì. Hải Đăng nghe thấy vội đáp ngay.
"Có buổi họp báo, em mau mở lên xem đi. Có bài lên rồi đấy”.
Herry Nguyễn cười khẩy.
"Có gì hay đâu mà xem".
“Ồ, xem hay không là do Trì Tuyết, liên quan gì đến anh đâu mà xía vào".
“.” Trì Tuyết mặc kệ hai người, đi đến một góc cầm điện thoại. Không phải cô muốn xem, thật đấy. Cô chỉ muốn đọc tin tức, mà báo nào cũng có tin tức của Kỷ Nhiên, nên cô mới vô tình xem được mà thôi.
Đầu báo về Kỷ Nhiên khá nhiều, Trì Tuyết chọn một tờ báo có clip. Âm thanh của video khá rõ, trong phút chốc Trì Tuyết cứ ngỡ mình ở buổi họp báo. Cô nhìn anh giữa video, anh vẫn như trước, chỉ là ánh mắt hơi mệt mỏi, lại chẳng ảnh hưởng đến sự điển trai của anh.
Cánh phóng viên liên tục nhảy đèn, nên trong video cứ chớp sáng liên tục. Trì Tuyết không định xem, nhưng vừa xem đã bị cuốn hút lúc nào chẳng hay. Đầu tiên, là lúc Kỷ Nhiên lên đài, anh đứng đấy, nói ra lời mở đầu. Trì Tuyết nghe tiếng được tiếng mất, vợ tôi lại nghe được rõ ràng.
Tiếng khẳng định vợ tôi làm lòng Trì Tuyết nổi bão, chẳng ngờ anh lại nói ra dễ dàng như thế, Trì Tuyết nhìn đến ngẩn người, không biết mình đang ở đâu nữa, chỉ có Kỷ Nhiên và cô. Từng cử chỉ đều phong độ, từng tiếng một đều rõ ràng. Thậm chí ánh mắt nghiêm nghị khi nhìn cậu phóng viên đều lọt vào trái tim Trì Tuyết. Trì Tuyết xem hăng say, đến đoạn Kỷ Nhiên nhìn thẳng video, nói ra câu cuối cùng.
"Không phải, tôi rất yêu cô ấy, không bao giờ có chuyện ly hôn."
Trì Tuyết chỉ nghe trong đầu ong một tiếng. Như thể chính mình có thể thấy anh đứng trước mặt, nghe anh nói cho mình cô nghe, rằng anh yêu em.
Trì Tuyết không biết mình nên nói sao mới phải, may mà không phải nói trực tiếp với cô, Trì Tuyết chẳng cần phải đáp lại gì cả. Chỉ là trong ánh mắt sáng như sao, cô tự mắng bản thân không chút cảnh giác nào đã sa vào sự dịu dàng của anh, nhưng đã từng nói qua, Kỷ Nhiên dịu dàng như thế... ai mà chẳng yêu.
Herry Nguyễn nhìn thấy Trì Tuyết chăm chú xem video, lòng hơi sững lại. Trì Tuyết không biết, cô khi này rất dịu dàng, dịu dàng đến mức anh chẳng còn cơ hội nào để tiến lên. Phải yêu một người thế nào, thì mới có cảm xúc rõ rệt như thế? Herry Nguyễn không biết, ít ra thì anh sẽ không để lộ mình ra như vậy.
Herry Nguyễn ngắm nhìn sườn mặt của cô gái đối diện, trong lòng cứ như rơi xuống đáy vực, chẳng thể bò lên nổi.
Sáng lập lòa, Kỷ Nhiên mở mắt đã thấy Thanh Hào đi vào xách theo một tô cháo. Anh ta vừa nhìn thấy anh muốn nói lại thôi. Anh vô tình nhìn thấy, hỏi ra.
“Có chuyện gì?"
Thanh Hào lấy lại tinh thần.
"Bố anh đến".
Kỷ Nhiên nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã biết, cầm muỗng ăn cháo, không bận tâm cánh cửa mở ra, một người đàn ông đi vào trong. Anh ta nhìn lại, đó là một người đàn ông lịch lãm, bên ngoài lịch sự tuấn tú, đã có tuổi toát ra vẻ bề thế uy nghi.
Kỷ Nhiên có nét giống ông đến tám chín phần, nên đứng gần đã có thể nhận ra quan hệ của hai người. Kỷ Nhiên vừa thấy ông đi vào, đã ngã người ra sau ghế, thái độ đối địch rõ ràng.
Mới sáng ra bố anh đã đến đây, đứng nhìn anh ăn cháo, đây không phải chuyện một người trăm công ngàn việc như ông sẽ làm. Bố anh cũng chẳng thèm giận hờn gì, đi đến ghế sô pha, Thanh Hào nhanh chân rót một ly trà, anh ta cứ tưởng sếp mình đã nghiêm túc, không ngờ bố anh còn đáng sợ hơn.
Hai người không ai nói gì với ai, Kỷ Nhiên cứ ngỡ bố anh sẽ cứ thế này với anh, người không phạm ta, ta không phạm người mới phải. Kỷ Nhiên không muốn đáp, ông cũng không nói.
Khoảng im lặng rất lâu, đến độ Kỷ Nhiên cứ ngỡ ông đến để hành hạ dạ dày đói meo từ tối qua đến giờ của anh. Kỷ Nhiên xoa xoa thái dương, không biết có nên ăn tiếp hay không, hay là ra đó ngồi uống trà cho đủ tao nhã với bố anh, hay là cắm cúi ăn tiếp bữa sáng xoa dịu bụng mình. Cuối cùng, vẫn là Kỷ Nhiên hỏi trước.
“Bố đến đây làm gì?"
Kỷ Nhiên nhìn bố mình, dưới ánh sáng chẳng hiểu sao thấy những nếp nhăn của ông, mái tóc đã hoa râm hai màu tóc. Anh nghiêng đầu đi, không nhìn ông nữa, chỉ thấy nắng đổ trên mấy hàng cây.
"Dạo này không về nhà nữa, con định từ mặt bố à?”
Kỷ Nhiên không đáp, không buồn ăn nữa, đành ra đấy ngồi cạnh bố anh rót trà. Tiếng róc rách đưa cả hai về với hiện tại, ngập ngụa trong hương trà phức mũi. Kỷ Nhiên từ nhỏ đã theo ông nội thưởng trà nói chuyện nên rất thân thiết, còn mối quan hệ của ba mẹ anh thì lại không như vậy, anh muốn thoát khỏi bức tường bố xây nên, còn bố anh lại muốn anh cúi đầu vâng theo những gì ông sắp đặt, cứ vậy mà mâu thuẫn đến mức như nước với lửa.
Lâu lắm rồi, không ngồi cùng một bàn, uống một ấm trà. Kỷ Nhiên mới nhận ra, ông cũng già rồi. Có lẽ khi nhận ra bố mẹ đã có tuổi, mới là giây phút biết những sự đối lập của mình thật nực cười. Bố anh thấy anh rót trà, cũng dịu xuống. Kỷ Nhiên lớn lên cạnh ông nội, từ một cậu bé non nớt trở thành người thành đạt như hiện nay, chỉ cần anh chịu ngồi rót cho ông một ly trà, đã đủ xoa dịu ông rồi.
“Bố nhìn thấy bài báo rồi."
Kỷ Nhiên ngừng một chút, cầm lấy tách nhấp một ngụm. Trong mắt không có lấy một cảm xúc. Ông Vĩ cũng không nhận ra gì trên nét mặt anh, chỉ tiếp tục lời còn dang dở.
“Nhiên, cho dù kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn. Hôn nhân quan trọng nhất là gì con biết không?"
Ông Vĩ tự trả lời.
"Đây là môn đăng hộ đối".
“.” Kỷ Nhiên cúi đầu không đáp.
Ông nhìn Kỷ Nhiên hồi lâu, chỉ thấy anh trở ra không nói năng, lại tiếp tục bài diễn thuyết của mình, chỉ là thái độ không quá nóng nảy như lúc trước. Đến nỗi Thanh Hào đứng cạnh cũng nghĩ quan hệ của hai người rất tốt, chỉ trừ việc Kỷ Nhiên đã rót đến tách trà thứ tư...
“Cô bé ấy cũng khá tốt, nhưng không hợp với con. Nhiên, con cũng biết nhà ta thế nào. Không cùng đẳng cấp, khác biệt giai tầng. Thậm chí tài chính còn khác biệt, con làm sao hòa hợp với nó?"
Kỷ Nhiên thở dài, "Bố, con thích cô ấy, có tiền bạc, giàu có để làm gì... ngay cả người mình yêu cũng không thể tự lựa chọn, thì những gì cố gắng xây dựng vì ai chứ?"
Ông nhìn Kỷ Nhiên, chẳng biết từ bao giờ anh đã lớn đến ngần này. Kỷ Nhiên cũng đối mặt với ông.
"Không cùng giai tầng, không cùng đẳng cấp. Chẳng ai mới sinh ra đã được lựa chọn bố mẹ, không ai muốn mình sinh ra nghèo khó, cô ấy không cùng đẳng cấp, còn có thể từ từ nâng cô ấy. Tài chính khác biệt, cô ấy không ăn nhiều, con nuôi cô ấy. Cô ấy rất tốt, con rất hài lòng, không có gì không thể hòa hợp được như lời bố nói."
“Vậy tại sao con bé lại bỏ đi?"
Ông đúng là bố ruột của Kỷ Nhiên, anh nói nhiều như vậy, chẳng bằng một câu hỏi của ông. Kỷ Nhiên không đáp, quả thật, cách biệt với anh làm sự tự ti trong Trì Tuyết trỗi dậy. Mà không, không hẳn là tự ti. Mà là thiếu an toàn... Trì Tuyết không tin tưởng người khác, nhất là người có tiền, là bởi vì thiếu cảm giác an toàn, vì cô không tin mình đứng bên cạnh anh được, là thiếu tin tưởng với tình cảm của anh. Kỷ Nhiên biết cả, nên không ép buộc cô, nhưng không cách nào buông bỏ cô.
Ông thấy chuyện đi vào ngõ cụt, xoay tách trà nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
"Quyên sắp về nước rồi, con đi đón đi".
"..."
Kỷ Nhiên nhìn ông, chưa nói ra lời từ chối đã nghe ông tiếp.
"Con cũng biết, bố và mẹ chưa tìm đến cô bé ấy, đã là sự tôn trọng cuối cùng với con. Bố tin con tự giải quyết được chuyện này, đàn ông yêu là một chuyện, cưới là một chuyện khác, sau này còn sẽ hiểu."
Kỷ Nhiên đứng dậy, ông đã đứng lên trước rồi. Ông vỗ vai anh, nhìn sâu vào ánh mắt anh.
“Nếu con muốn kiếm vợ, được thôi. Tiêu chuẩn của bố và mẹ không cao, một cô gái giống Quyên là được. Con bé dịu dàng, tính tình cũng hiền lành, từ nhỏ đã quý con. Bố chỉ chấp nhận một mình Quyên là con dâu nhà này, con hãy tự mình suy nghĩ đi".
Vừa nói xong, ông đã vỗ nhẹ Kỷ Nhiên, rồi quay người đi. Kỷ Nhiên nhìn ông đi ra cửa, đi từng bước một, không còn lanh lẹ như xưa, chẳng nói tiếng nào. Anh đến sau bàn làm việc lớn, ngồi xuống ghế mở máy soạn thư. Soạn xong một bức thư, mới nhìn lướt sang thuốc lá trong hộc tủ.
Anh định lấy ra, châm lửa lên nhìn điếu thuốc dần tàn thành tro. Mấy đốm lửa nhỏ hơi sáng trong đám tro, Kỷ Nhiên nhắm mắt, cúi đầu, hơi day nhẹ trán. Sau cánh cửa phòng tổng giám đốc, chỉ nghe thấy một tiếng thở hất ra, thật khổ.
Quyên là con của một người bạn rất thân với gia đình anh, từ nhỏ hai người đã quen biết nhưng anh luôn lạnh nhạt với cô, đối với anh người bạn thân nhất lúc nhỏ chỉ có mình Jasmine, là cô cho anh sự an toàn và tin tưởng sau vụ việc đó.