Thời gian trôi qua hai ngày, Trì Tuyết vẫn chưa có ý định đi làm lại. Cô dùng hết ngày phép để ổn định tâm trạng của mình, nên hai hôm nay chỉ quanh quẩn trong khách sạn không đi đâu. Đến chiều, khi Trì Tuyết tính ra ngoài mua đồ ăn, thì Herry Nguyễn gọi đến. Trì Tuyết nhìn số điện thoại nọ, bắt máy.
“Có chuyện gì vậy?"
Herry Nguyễn đang ở đâu đó khá ồn ào, Trì Tuyết hơi khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nghe giọng anh.
“Em có rảnh không? Chúng ta đi uống nước. “ Trì Tuyết nhìn đồng hồ, nghĩ đến Herry Nguyễn mà thấy đau đầu không thôi. Mấy hôm nay Herry Nguyễn ngày hỏi han cô hai lần, lúc nào cũng nhắn cho cô hơn cả chục tin, Trì Tuyết cho dù chậm tiêu cỡ nào, cũng cảm thấy anh ta có vẻ lo lắng cho cô hơi thái quá.
Nhưng cô đã hẹn có dịp mời anh uống nước, nên không từ chối cuộc gặp này. Trì Tuyết nghĩ một lát rồi hẹn chỗ, sau đó thay một bộ áo mới mua vào, đi đến quán café.
Bởi vì Herry là người nổi tiếng, nên họ chọn quán khá nhỏ. Vừa vào đã thấy Herry cầm một bó hoa tươi, hoa hồng đỏ rực gói trong giấy đen. Trì Tuyết đi sang, Herry đã tặng cô hoa. Trì Tuyết không cầm, Herry không giận chỉ đặt bên cạnh cô.
“Tặng em bó hoa thôi, có gì đâu mà đề phòng?"
Trì Tuyết không thích nhập nhằng không rõ với người khác, Herry với cô quen chưa bao lâu, cô cũng không biết tại sao anh lại muốn theo đuổi cô. Trì Tuyết lắc đầu.
"Anh để hoa tặng người anh thích thì hơn".
Herry không suy nghĩ đã nói ngay, "Tôi thích em."
“..." Trì Tuyết nhìn anh, chỉ thấy thái độ anh khá gấp gáp như muốn chứng minh cho cô lời anh là thật, Trì Tuyết lắc đầu, Herry Nguyễn nhìn thấy vậy mới nắm lấy tay cô. Trì Tuyết không rút về được, chỉ thấy anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Trì Tuyết hơi lạc đi trong bầu trời ấy.
“Trì Tuyết, có thể cho tôi một cơ hội được theo đuổi em không?" Trì Tuyết thoáng ngẩn người. Herry vốn là người nổi tiếng, anh muốn bạn gái thế nào mà không được, sao cứ phải là cô? Trì Tuyết không có tình cảm đó với Herry, chưa nói bây giờ trong lòng cô còn có một cái tên khác. Cô hơi rút tay về, lẳng lặng ngầm từ chối. Trì Tuyết gạt tóc gáy sau vai, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Xin lỗi anh, anh rất tốt, nhưng tôi không có tình cảm ấy với anh."
Trì Tuyết nói khẽ, Herry Nguyễn đã biết trước kết quả này, vẫn không khỏi thất vọng. Anh đưa cô về, trước khi cô đi vào trong khách sạn, Herry nói với theo.
"Trì Tuyết, tôi sẽ đợi em".
Trì Tuyết nghe thấy rồi, nhưng vẫn đi vào trong. Cô mở cửa phòng, đi vào trong phòng, leo lên ghế ngồi cạnh ban công, nghiêng người tựa cửa sổ. Gió lạnh buốt vuốt ve da cô, để lại trên đó một cảm giác lạnh lẽo thê lương. Trì Tuyết nhìn bầu trời bên ngoài, xám xịt chẳng khác gì lòng cô.
Quế Chi biết được tin bài báo xuất phát từ tờ báo nhà mình thì rất kinh ngạc, lúc trước chú cô mua lại tòa soạn, Quế Chi đã cảm thấy có lẽ chú cô muốn kinh doanh. Nhưng chưa bao lâu, đã nghe tin Thanh Lam lên chức. Cô vừa lên chức, đã đăng một lúc ba tin. Quế Chi tức đến run người, không tìm Thanh Lam mà đi thẳng về nhà, tìm chú của mình.
Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi hương thức ăn, Minh đang trong bếp nấu nướng. Quế Chi không báo gì với anh, đi thẳng vào trong ngắm nhìn dáng người dong dỏng cao đứng rán trứng. Quế Chi nhìn một lúc, dồn nén cảm xúc muốn tiến lên ôm lấy anh từ phía sau, rồi đến cạnh anh.
Minh quay lại đã thấy Quế Chi đứng đó, anh tắt bếp, đưa mu bàn tay chạm má Quế Chi. Quế Chi vừa từ ngoài về, lúc này má vẫn còn lạnh buốt. Anh có vẻ không vui.
"Cháu đi đâu về mà lạnh vậy?"
Anh quay đi định lấy thêm áo cho cô, thì Quế Chi đã níu áo anh lại. Minh nhìn bàn tay bấu víu áo mình, quay đầu nhìn cô. Quế Chi đứng đấy, nghiêm túc mà lạnh nhạt. Minh biết cô có chuyện muốn nói, nên đứng yên không động đậy nữa.
“Sao nào?”
Quế Chi suýt thì lạc đi trong giọng nói dịu dàng đấy. Quế Chi ủ rũ không thôi, anh lúc nào cũng bao dung với lỗi lầm của cô, có đôi lúc, bao dung kia là vô hạn. Khiến cô được đà làm tới, không nể nang gì ai. Quế Chi có lúc nghĩ, thà rằng anh ác với mình một chút, có lẽ cô đã không mong nhớ gì.
Nhưng anh không, anh mặc kệ trái tim cô lạc bước, cũng mặc cô vẫy vùng trong thứ tình cảm sai trái của bản thân. Để rồi ngày ngày anh dịu dàng chăm sóc cô, Quế Chi bây giờ muốn thoát, cũng không nỡ đi nữa rồi. Vậy mà, hết lần này đến lần khác, anh lại báo cho cô biết, anh với cô là người thân nhất, nhưng không thể vượt qua được ranh giới này. Quế Chi không dám vượt, anh càng không có lý do gì để vượt.
Muốn độc chiếm, lại chẳng có quyền mà độc chiếm.
“Chú, chú để Thanh Lam lạm quyền đăng tin như vậy sao?”
Minh không ngờ lại là chuyện này, anh chỉ im lặng không nói gì. Quế Chi xem thái độ này, mới hiểu, từ bao giờ trong lòng anh đã có thêm một cô gái...
"Chú, đây là tin tức cô ấy đăng, cô ấy làm tổn thương Trì Tuyết! Chú mua lại tòa soạn rồi, sao lại duyệt tin kiểu này?"
Minh thấy Quế Chi hơi giận, anh mới đến gần xoa đầu cô, "Được rồi, đừng giận nữa. Chú sẽ cho người gỡ bài xuống."
Quế Chi vẫn chưa hài lòng. “Sao chú không đuổi Thanh Lam?"
Bàn tay của Minh hơi khựng lại, nhìn sâu vào ánh mắt Quế Chi. Anh không tìm thấy sự bông đùa nào, từng câu từng chữ của cô đều nói với anh, cô thật sự muốn Thanh Lam rời đi. Minh hơi nhướn mày.
"Cháu đang nói gì vậy?"
Quế Chi nhìn Minh, đã thấy chú mình đứng đó từ bao giờ. Anh nghiêm túc mà nghiêm nghị, Quế Chi hơi đờ ra, vẫn cứng miệng.
“Cháu hỏi chú, sao chú không đuổi Thanh Lam đi? Tòa soạn báo này không lẽ chú muốn cho chị ấy muốn làm gì thì làm?"
“Tại sao phải đuổi cô ấy? Cô ấy lên bài kiểu này chỉ là sơ suất nhỏ thôi. Công việc làm khá ổn, sao phải sa thải?"
Minh nhận tòa soạn này, nhưng nhân viên không cần đổi ai cả, chỉ cần tuyển thêm vài người. Minh không lí giải được tại sao Quế Chi lại muốn đuổi Thanh Lam, mà đây là công việc, Minh không quá chiều theo Quế Chi được. Minh cảm thấy, có lẽ Quế Chi không thích Thanh Lam. Lần trước cô cũng hỏi anh về Thanh Lam một lần, như thể mang theo địch ý với Thanh Lam vậy. Nhưng vì sao? Không lẽ Thanh Lam bắt nạt Quế Chi? Nhưng tính Thanh Lam, anh hiểu. Tuy cô có hơi nghiêm khắc, nhưng không phải dạng người ức hiếp người khác. Minh không ngờ trong lúc mình suy nghĩ, Quế Chi lại mang theo tâm trạng rối bời nhìn anh. Từng câu từng chữ cứ vang lên trong đầu Quế Chi nói với cô, cô đang vô lí điều gì ở đây? Quế Chi thất vọng, vừa thẹn vừa giận vừa tự trách, nên lời nói ra cũng chẳng suy nghĩ.
“Tại sao ư? Chú, chị ấy không thích cháu. Chị ấy làm sai việc, chị ấy tổn thương Trì Tuyết! Vậy còn chưa đủ sao?"
Minh thấy Quế Chi như đang giở tính con nít ra, anh lắc đầu.
"Thanh Lam làm việc khá tốt, cô ấy là bạn đại học của chú, chú hiểu tính cô ấy. Có lẽ lần này sai sót thôi, nhắc nhở là ổn rồi."
Trong lời Minh mang theo ý che chở, một cái cớ bạn đại học dùng đến lần thứ hai, đến mức Quế Chi bây giờ mới biết bạn đại học cũng có thể mang theo đặc quyền cao đến thế. Cô nhìn Minh, giọng hơi mỉa mai.
“Bạn đại học? Cháu thấy chị ta muốn quấn lấy chú, muốn ngủ với chú thì đúng hơn."
Minh nghe vậy hơi giận, “Cháu đang nói gì vậy?"
“Không phải sao? Mấy đợt chị ta ăn mặc hở hang, tựa vào chú đung đưa, chẳng lẽ chú không biết? Chú còn nương theo cơ mà, làm sao không biết được?"
Minh không tin được nhìn Quế Chi, cô cháu này ra đời mấy năm, từ bao giờ học được lời lẽ kiểu này? Trong ấn tượng của Minh, Quế Chi có thể nũng nịu mề nheo, có thể nhõng nhẽo dịu dàng, chứ không bao giờ nói xấu người khác thế này. Mà hơn nữa, còn là bạn của anh, cấp trên của cô. Minh hơi tái mặt, giọng nói đã lên cao hơn.
“Đó là chuyện riêng của chú, cháu không nên nói người ta như vậy".
“Chú thấy đó, chú còn lên giọng che chở cho chị ấy. Không lẽ hai người có gì thật, nên mới thẹn quá hóa giận với cháu hay sao? Cũng phải, mỡ đã đến miệng không lẽ còn gạt ra?"
Quế Chi là kiểu điếc không sợ súng, cho dù thấy Minh giận rồi cô vẫn nói. Nói một câu, anh giận một, cô đau mười. Trời mới biết khi nói ra, cô hối hận đến mức nào.
“Quế Chi, cháu ăn nói thế hả?"
“Cháu thế nào chứ? Cháu nói gì không phải sao? Cái thứ đàn bà ăn mặc hở hang, đi lại đỏm dáng như vậy không muốn đeo chú không lẽ làm vì đam mê?"
Minh giận đến tái đi, đưa tay lên tát Quế Chi. Quế Chi đang nói hăng say, thì cái tát này đến. Quế Chi ôm lấy má mình, đau rát cháy đến cả lòng cô. Cô hơi loạng choạng lùi lại, nhìn lên Minh đang nhìn cô. Minh vừa tát xuống cũng hết hồn vì phản ứng của bản thân, nhưng thấy Quế Chi im lặng ở đó, anh lại không nói ra câu xin lỗi. Quế Chi cười khẽ, Minh nghe lạnh cả người.
"Chú vì chị ta mà tát cháu, cháu hiểu rồi. Làm sao cháu dám nói gì chị ấy một câu nữa... Xin lỗi đã làm phiền chú".
Quế Chi xoa xoa má đỏ au, Minh muốn đi lên xoa giúp cô, nhưng Quế Chi không cho anh cơ hội đó, nói xong câu đó đã xoay người đi thẳng như một cơn gió, Minh nhìn thoáng ra ngoài, đưa tay lên nhìn bàn tay mình. Mấy ngón tay hơi run, chẳng biết vì dùng lực quá mạnh, hay đau lòng.