Trì Tuyết muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, không muốn đối diện với cả hai thêm một giây phút nào nữa, nhưng cả Kỷ Nhiên và Quế Chi đều không cho phép cô làm điều đó. Trì Tuyết vừa lao ra, Kỷ Nhiên đã giữ tay cô lại. Quế Chi cũng vùng khỏi Minh, chạy đến cạnh Trì Tuyết, bây giờ từ một mình Kỷ Nhiên muốn giải thích, thành hai người cùng giải thích. Kỷ Nhiên nói với Trì Tuyết.
“Trì Tuyết, đừng đi, em nghe anh nói đã”.
Quế Chi cũng nói, “Trì Tuyết, tớ xin lỗi. Nghe tớ nói đã."
Nghe hai người nói, rồi ai nghe lời cô nói? Trì Tuyết muốn đáp, mà chẳng còn hơi sức đâu mà đáp. Cô nhìn Kỷ Nhiên đang bắt lấy cổ tay cô không muốn buông lơi, không hiểu sao thấy sức lực cả người vơi đâu mất. Cô muốn đi, cô muốn đi. Từng tế bào trên người của cô đều gào thét muốn đi khỏi đây.
Trì Tuyết nhớ, mấy lần Quế Chi tiêu xài hoang phí, Trì Tuyết lo lắng đến mức mấy hôm sau đều mua đồ ăn cho Quế Chi. Có khi cùng Quế Chi bàn về việc sau này có tiền đi du lịch, đi chỗ này chỗ kia. Tình bạn của hai người bắt đầu đơn giản như thế, sau này Trì Tuyết càng lúc càng thân với Quế Chi, nên chưa bao giờ giấu nhau điều gì. Cũng vì chưa bao giờ lừa dối nhau, càng thân thiết với nhau, nên càng không chịu nổi một tổn thương nào. Như việc người ngoài lừa cô, cô chỉ ghét người ấy rồi thôi. Còn Quế Chi dối cô một lần, trong lòng cô khó mà tha thứ được. Đây không phải là Trì Tuyết không yêu quý Quế Chi, mà càng thương Quế Chi, thì tổn thương Quế Chi mang đến càng sâu sắc.
Quế Chi biết tính Trì Tuyết, muốn giải thích, nhưng Trì Tuyết thật sự không muốn nghe. Cô không nhìn Quế Chi, chỉ muốn vùng khỏi Kỷ Nhiên.
Nếu so với Quế Chi, cô càng giận Kỷ Nhiên hơn. Những kí ức từ đầu gặp Kỷ Nhiên cứ hiện lên rõ mồn một trong cô, Trì Tuyết càng nghĩ càng thấy bản thân như một tên hề.
Kỷ Nhiên là người có tiền, là người giàu có, thậm chí truyền kì trong giới thương nhân, có ai chưa từng nghe đến chủ của Eudora. Cho dù anh kín tiếng đi chăng nữa, người ta không rõ tên tuổi của anh, còn tưởng là ông già bụng phệ nào đó... nhưng Kỷ Nhiên vẫn là người có tiếng, một người mà Trì Tuyết không thể chạm đến được.
Làm khó anh ngày ngày nắm tay cô đi siêu thị, nấu cho cô bữa sáng vì tiết kiệm tiền ăn. Không biết một tổng giám đốc bận rộn tối tăm mặt mũi như anh, thành công như anh, muốn lừa đảo hay nuôi gái dạng nào mà chẳng có. Tại sao lại phải lừa cô đến thế này? Kỷ Nhiên giữ Trì Tuyết không buông, Trì Tuyết mới dần quay lại nhìn anh, vẫn là Kỷ Nhiên đấy, nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa vời vợi.
"Buông em ra".
Quế Chi nghe thấy Trì Tuyết trả lời, tiến lên nắm tay cô.
“Trì Tuyết ”.
Trì Tuyết gạt tay Quế Chi, không giãy được khỏi Kỷ Nhiên nên đành chịu. Cô nhìn cả hai, rồi nói thật chậm rãi.
“Anh đừng nói với em, những việc từ trước đến giờ anh làm đều là vì muốn lấy lòng em, chơi đùa người khác thú vị lắm sao?"
Kỷ Nhiên lắc đầu, "Không có, anh không chơi đùa em”.
Quế Chi đã hơi rơm rớm nước mắt, "Không phải đâu Trì Tuyết, tớ không muốn lừa cậu."
Trì Tuyết cần thời gian để bình tâm lại, hai người nói gì lúc này cũng vô ích. Cho dù biết vậy, cả hai vẫn nói với Trì Tuyết bằng lời lẽ nhẹ nhàng nhất, chỉ mong Trì Tuyết tha thứ, Trì Tuyết yếu ớt đáp lại, bình thường ít thấy Quế Chi khóc, ai làm gì cô cũng không làm Quế Chi như vậy, Trì Tuyết khi này chẳng sức đâu mà an ủi cô, trong lòng cứ như tan vỡ từng mảnh. Cô gạt tay Kỷ Nhiên, sức rất nhẹ, vậy mà Kỷ Nhiên ngỡ cô dùng hết sức cả đời này mà chạy khỏi anh.
Kỷ Nhiên không dám thả tay, cổ tay Trì Tuyết đỏ au từ bao giờ. Cô không rên, mày không nhướn, chỉ nói chậm rãi với Kỷ Nhiên.
“Buông em ra”.
Ngay cả lúc nổi giận, Trì Tuyết vẫn dịu dàng. Giọng nói nhẹ nhàng quá đỗi cứ như nói với người tình. Cũng vì nhẹ nhàng như vậy, càng khiến người đối diện lo âu. Bởi không phản ứng, có nghĩa là không còn gì nữa. Không nắm bắt được là cảm giác đáng sợ hơn hết thảy. Kỷ Nhiên không đáp lại, nhưng tay đã lỏng đi, Trì Tuyết nhìn xuống cổ tay mình, trời lạnh đến độ buốt cả lòng cô.
“Hết rồi, để em đi”.
"Hết rồi."
Kỷ Nhiên không ngừng lặp đi lặp lại câu này.
Kỷ Nhiên không muốn, nhưng ánh mắt Trì Tuyết trong trẻo quá, anh không tự chủ lùi lại. Trong đoạn tình cảm này, anh là người bắt đầu, Trì Tuyết lại là người quyết định. Có lẽ anh thiết tha hơn, nên mới khăng khăng làm theo ý mình, vậy mới nên cớ sự hôm nay. Kỷ Nhiên không biết làm sao, chỉ đành để Trì Tuyết rút tay về. Cô xoa xoa cổ tay đỏ au, định rời bước đi, thì Kỷ Nhiên đã ôm cô lại.
Trì Tuyết đứng trong vòng ôm của anh, chỉ có cảm giác lạnh lẽo toàn thân. Hơi ấm ẩm này, từ đầu không thuộc về cô, vậy đừng nói gì đến hưởng thụ hay nắm lấy. Vậy mà Trì Tuyết từng mong, mình có một cuộc sống nhẹ nhàng hạnh phúc. Vậy mà mới mấy ngày trước thôi, cô còn nghĩ ai có thể lừa mình, riêng Kỷ Nhiên là không.
Trì Tuyết không bước được một bước, hai người gần kề trong gang tấc, mà lòng cô trống rỗng như có ai vừa đào khoét đi.
Trì Tuyết nhìn về phía cổng, bên ngoài trời người qua đường vội vã, cô chỉ thấy mình không níu giữ được một thứ gì cả. Hoang mang mà lạc lõng.
Cũng chính lúc này, một giọng nói vang lên.
“Bỏ cô ấy ra."
Trì Tuyết nhìn về phía góc, một người đàn ông đã đứng đấy từ lúc nào. Anh đứng ngược sáng, hai tay bỏ vào túi quần, dáng vẻ lông bông nhìn về phía này. Kỷ Nhiên hơi buông Trì Tuyết ra, nhìn sang đã thấy Herry Nguyễn đứng đấy. Từ vụ scandal dạo trước, Kỷ Nhiên không có ấn tượng tốt mấy với Herry Nguyễn, bây giờ đang có chuyện với Trì Tuyết, càng không muốn thấy Herry Nguyễn.
Kỷ Nhiên khó chịu với vị khách không mời này, nhưng Herry Nguyễn xem nhẹ cái nhìn muốn giết người của anh. Anh ta vừa ăn tối xong, ra ngoài đã thấy Trì Tuyết mất mát nhìn ra ngoài, ánh mắt như thể muốn thoát khỏi người đằng sau, anh chưa kịp suy nghĩ đã chạy sang, nói một câu vô thưởng vô phạt như thế.
Herry vừa bước sang đã kéo Trì Tuyết ra sau lưng mình, Kỷ Nhiên muốn dẫn lại, đã thấy Trì Tuyết đứng yên sau lưng Herry Nguyễn, rồi né tránh anh. Trong lòng Kỷ Nhiên rối ren trăm mối, giọng nói cũng lạc đi.
“Trì Tuyết, quay về đây".
Trì Tuyết nào chịu, bấu lấy áo khoác của Herry. Herry nhìn thấy vậy, trong lòng biết chuyện mình đi sang đây là đúng, nên càn rỡ hơn. Herry quay đầu, nói với Kỷ Nhiên đầy thách thức.
“Cho dù anh là ai, cũng không nên ép buộc con gái nhà người ta như vậy, anh không thấy em ấy khó chịu à?"
“Không liên quan đến cậu, tránh ra".
Herry nhìn Kỷ Nhiên như thể một tên biến thái nào đó cưỡng ép con gái nhà lành, Kỷ Nhiên không vui, anh không quan tâm Herry Nguyễn nhảy nhót như vai hề trước mặt anh, nhưng anh thấy sự dựa dẫm của Trì Tuyết với Herry Nguyễn. Hôm trước Herry cứu Trì Tuyết một lần, anh không vui cả một buổi tối. Bây giờ Herry lại ở đây... Kỷ Nhiên hỏi Trì Tuyết.
"Em muốn đi cùng cậu ta sao?"
Trì Tuyết đơ người, nhìn thấy ánh mắt Kỷ Nhiên rơi trên vai cô, trong bầu trời sao ấy, chỉ có mình cô. Trì Tuyết muốn đáp lời, nhưng rồi chỉ yên lặng gật đầu. Kỷ Nhiên thất vọng, Herry Nguyễn lại tiện đà kéo vai cô. Lần này Kỷ Nhiên không đuổi theo nữa, đã thấy bàn tay Herry Nguyễn đặt lên vai cô ấy, dần dần đi xa khuất bóng lẫn vào dòng người đông đúc bên ngoài. Bàn tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm, cuối cùng vẫn kiềm chế được không đuổi theo.
Herry Nguyễn xuất hiện ở đây, Trì Tuyết nhìn thấy anh cũng không có biểu cảm gì đặc biệt. Chỉ là Herry Nguyễn như một cái cọc gỗ, mà Trì Tuyết muốn bấu víu lấy để tiện ra khỏi đây, nên mặc cho anh kéo mình ra khỏi đó mà thôi. Trì Tuyết đi cùng Herry Nguyễn, ra tới cổng vẫn không nhìn lại Kỷ Nhiên và Quế Chi.
Chân loạng choạng, mắt nhòa đi. Bầu trời đêm nay vẫn sáng là vậy, người bên cạnh là ai cô cũng không rõ ràng, chỉ là ra khỏi nơi ấy rồi, chút mạnh mẽ trong cô cũng biến mất, nước mắt rơi ra, tràn ra hốc mắt lần xuống gò má, rồi rớt xuống đất tan vào đêm đen.