Hai người trở về nhà đã quá nửa khuya. Trì Tuyết vừa vào nhà đã bật đèn lên, rồi chạy thẳng vào phòng tắm rửa mặt thay đồ. Mấy hôm rồi Kỷ Nhiên không về nhà, nên hôm nay có anh, Trì Tuyết lại thấy nhà có hơi người hẳn ra. Nhà có mỗi hai người, một người đi đã đủ vắng vẻ.
Mấy hôm liền, giường trống người đi vắng. Trì Tuyết mỗi đêm đều nằm ngủ một mình, không ai kề cạnh. Cô tưởng mình đã quen với cảm giác cô đơn ấy rồi, vậy mà hôm nay khi Kỷ Nhiên nằm sát bên, để cô gối đầu lên tay anh, cảm nhận nhịp tim anh đập mỗi lúc một vững vàng, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, trong lòng có một khoảng trống dần được lấp đầy, Trì Tuyết mới hay... cái cô quen chỉ là chấp nhận việc không có anh, chứ không phải là sự cô đơn.
Tối nay thì khác, Trì Tuyết vừa lên giường đã chạm ngay vào anh, nỗi trống vắng dần thưa, cô rúc lại nằm sát người Kỷ Nhiên. Kỷ Nhiên nằm ngay bên cạnh cô, cảm nhận cô tựa vào lòng mình, cảm giác khuây khỏa làm anh thỏa mãn đến độ thở dài.
Hai người yêu nhau, nằm trong cùng một phòng, không tránh khỏi những sự động chạm thân thiết. Nhất là với hai người tưởng đã xa cách, vẫn có thể quay về bên nhau. Không biết ai mở đầu trước, đèn chưa biết tắt khi nào. Chỉ thấy bóng người đàn ông dần tiến về cô gái ấy, chồng chéo lên nhau, đảo loạn cả hơi thở và không khí trong phòng.
Kỷ Nhiên không nhớ gì ngoài cảm giác mượt mà dưới bàn tay, miết theo những đường cong của cô ấy, hương tóc thấm đẫm vào từng nụ hôn của anh, kích thích anh đến lạc nhịp thở. Trì Tuyết tối nay rất ngọt ngào, chẳng hiểu sao Kỷ Nhiên rất muốn bật đèn lên, để ngắm nhìn gương mặt cô đỏ hồng như táo chín. Nhưng suy nghĩ ấy chỉ lướt sang rồi thôi, bởi cô gái của anh ngại ngùng, chẳng chịu được cảm giác anh ngắm nhìn.
Kỷ Nhiên cứ thả trôi trong suy nghĩ của bản thân, khuấy đảo hương thơm của cô gái nhỏ, lồng tay vào cô như say như mê. Gió đêm lặng lẽ vào phòng, thổi tung rèm cửa, lộ ra ánh trăng tròn ngoài cửa cao.
“Sao vậy anh?”
Giọng nói cô dịu dàng, Kỷ Nhiên nghe như tiếng nhạc. Nương theo ánh trăng sáng nhìn thấy đôi mắt sáng rực như sao của cô, say mê cúi đầu hôn khẽ trên ấy.
Kỷ Nhiên thở dốc, ôm Trì Tuyết vào lòng, cùng nhau lên mấy tầng mây. Trong đêm thanh vắng đầu ấp tay kề, Trì Tuyết rúc sâu vào lòng anh.
“Nhiên, em hỏi anh một chuyện được không?”
Anh có lẽ mới cơm no rượu say, nên tính tình cũng dễ chịu hơn, cô hỏi gì thì anh đáp nấy, không hề giấu diếm gì.
“Được, em hỏi đi”.
Trì Tuyết thấy Kỷ Nhiên không có vẻ như là mất kiên nhẫn, mới xoay người ôm ngang hông anh.
“Em nghe thấy anh nói với bạn là... tình đầu của anh là em."
"Ừm."
Trì Tuyết tò mò không thôi, nhưng chẳng biết hỏi thế nào, thành ra cô cứ suy nghĩ rất lâu vẫn không nói được. Trong lòng như có thứ gì cào cấu rất khó chịu, cuối cùng mới hỏi. Chỉ thấy Kỷ Nhiên cúi đầu hôn khẽ lên môi cô, bên ngoài ánh trăng sáng, ngày đầu tiên gặp cô, trăng cũng sáng như gương.
"Thật ra lần đầu tiên gặp em, không phải là ở nhà cô. Mà là năm anh mười bảy tuổi, tại khuôn viên trường học. Anh không còn nhớ hôm ấy vì sao anh lạc vào trường, chẳng nhớ khi ấy trên người có bao nhiêu vết thương, chỉ biết hôm ấy em mặc một bộ váy ngắn, tóc dài xõa trên bờ vai, đi sang anh còn ngoái đầu nhìn lại, rồi ngồi xuống trước mặt anh. Anh không giống người ăn mày đến độ em xót thương, nhưng em thật sự đã cúi xuống đưa cho anh bánh bao còn nóng hôi hổi."
Nhớ khi ấy Kỷ Nhiên chỉ thấy Trì Tuyết rụt rè rời đi, bấy giờ mới cầm bánh còn nóng, định vứt đi nhưng cơn đói chiến thắng sự xấu hổ, cắm cúi ăn không chừa một miếng.
Kỷ Nhiên không nhớ gương mặt cô ấy, mãi cho đến khi nhìn thấy cô ấy trong vòng tay mẹ sang đường, nụ cười bầu bĩnh của đứa trẻ hơn mười tuổi, thật sự đã in sâu trong lòng anh ngần ấy năm.
Kỷ Nhiên không ở bên cô, một cái bánh bao cũng không đủ làm anh nhớ một đứa trẻ nhiều năm như vậy, Trì Tuyết có một gia đình êm ấm, có một cuộc đời hạnh phúc, với đứa từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu như Kỷ Nhiên, có lẽ cuộc sống cả hai không bao giờ có lối đi chung. Đến khi anh vô tình gặp lại cô lần nữa, Trì Tuyết đã thành một thiếu nữ, khi ấy Kỷ Nhiên không còn là Kỷ Nhiên không có gì trong tay nữa, anh đã muốn bước lên chào hỏi cô, thì Hoài Khanh đến.
Cô gái nhỏ vô tư nắm tay Hoài Khanh đi sang anh, Kỷ Nhiên mới ngừng lối, quay đầu chấp nhận sự thật chẳng là gì trong trái tim cô. Sau ngần ấy năm gặp lại, chẳng ngờ đâu cô lại ập vào cuộc sống anh như thế, bất ngờ tới mức khi anh nhớ ra cô gái năm ấy anh từng theo đuổi, bây giờ lại nằm ngay trên giường anh, tựa vào lòng anh hỏi những câu chuyện không đầu không cuối.
“Vậy...đó là lý do anh đến tìm em bảo em ký hợp đồng hôn nhân sao?". Tiên Hiệp Hay
Trì Tuyết sờ mấy múi cơ bụng của anh, tô vẽ lên nó một cảm xúc khác lạ. Kỷ Nhiên trở về hiện thực theo cảm giác mềm mại từ bàn tay cô truyền đến, giọng nói hơi khàn đi.
"Em muốn biết sao?"
"..."
"Đúng. Lúc đó khi biết bạn trai em và Cao Ý Yên qua lại với nhau, anh lại nghĩ mượn cớ này bắt em về làm vợ anh cũng xem như không tệ".
Trì Tuyết nhìn Kỷ Nhiên, trong lòng ấm áp nổi lên. Trì Tuyết lắc đầu nguầy nguậy.
“Thì ra không phải tự nhiên anh đến gặp em, là anh có mục đích".
Kỷ Nhiên định đáp lời, Trì Tuyết đã rướn người hôn lên môi anh. Vậy là tâm thần bị cô quyến rũ đến quên cả trời đất, hôn cô thật nồng nàn. Đến khi Trì Tuyết thở hổn hển xụi lơ, cô mới ôm lấy eo anh.
"Mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Em đến công ty cũng không gặp anh".
Kỷ Nhiên lo lắng cô biết mình đi uống rượu nên đánh chủ ý nói dối công ty có vấn đề bị tổn thất nặng nề, sau này có gì anh nói đã giải quyết xong thì không sao rồi.
"Dạo gần đây công ty có chút vấn đề, tổn thất một khoảng khá lớn nên anh đến bàn chuyện với đối tác giải quyết vấn đề".
"Sao anh không nói cho em biết, em cứ tưởng..."
"Tưởng gì? Anh sợ em lo lắng thôi. Như nếu anh phá sản em sẽ thế nào."
"Em tưởng anh ra ngoài với người khác. Phá sản? Công ty gặp vấn đề lớn vậy sao?"
"Không có. Anh chỉ giả sử thôi".
"Thì có làm sao, em nuôi anh. Em chưa bao giờ nghĩ ở bên anh là vì tiền của anh, em cũng có vấn đề với người giàu nên nếu phá sản thì em và anh sẽ cùng nhau gầy dựng lại, em tin tưởng anh. Em không quan tâm quá khứ của anh, chỉ mong anh đừng giấu giếm hay dối gạt điều gì cả”.
Kỷ Nhiên thuận miệng đáp.
"Không đâu, anh có gì dối em chứ".
Trì Tuyết bật cười khanh khách, Kỷ Nhiên vuốt ve mái tóc cô, lồng tay vào nó theo tiết tấu của riêng anh.
"Trước đây không quan trọng, bây giờ chỉ có em".
Trì Tuyết gật đầu, mắt mỗi người thoải mái, thiếu điều thiếp đi. Khi cô nghĩ Kỷ Nhiên đã ngủ rồi, mới thấy anh hơi nằm xuống để cô không bị cấn ở đâu cả, bấy giờ mới thì thầm.
“Nếu anh đến sớm hơn, thì em không khổ vậy rồi."
Kỷ Nhiên buồn ngủ đến mức không có tâm trạng đâu mà đáp lại, vậy mà nghe thấy câu này môi vẫn cong lên trong vô thức.
Kỷ Nhiên đợi một lát, đã nghe thấy hơi thở đều đều của Trì Tuyết. Anh kéo chăn bọc cả hai, nhìn gương mặt cô say sưa ngủ bên cạnh mình. Anh sẽ không nói với Trì Tuyết, điều tiếc nuối lớn nhất của anh, là không gặp cô sớm hơn, cùng cô trải qua biến cố gia đình cô. Mãi đến gần đây anh mới biết được, mẹ cô đã qua đời, gia đình cô không còn chỗ dành cho cô nữa. Trì Tuyết đã sống những năm qua ra sao, có lẽ không cần suy luận cũng có thể biết được rành mạch tất cả. Kỷ Nhiên không hề biết Trì Tuyết đã có đoạn thời gian như thế.
Kỷ Nhiên không biết, nếu biết có lẽ anh sẽ không để cô chịu bất cứ thiệt thòi nào. Đây cũng là nguyên nhân, Hoài Khanh đối xử với cô như vậy, mà đến tận bây giờ công ty của anh ta vẫn chưa đến nỗi phá sản. Bởi lẽ Hoài Khanh phản bội Trì Tuyết, nhưng những năm tháng anh không bên cạnh ấy, Hoài Khanh là người bên cạnh cô, lo lắng quan tâm, ủi an cô ngần ấy năm. Vì vậy, Kỷ Nhiên không đuổi cùng giết tận, chỉ để Hoài Khanh giãy chết trước mặt mình.
Có lẽ Hoài Khanh không biết Eudora nhằm vào anh ta, mà anh ta chỉ chật vật, chứ chưa lâm vào bước đường cùng, cũng chỉ vì một tình cảm anh ta trao đi đúng người thưở xưa. Anh cúi đầu, nghĩ gì rồi lại hôn khẽ trán Trì Tuyết.
"Ngủ ngon, Trì Tuyết."
Anh quá dịu dàng, Trì Tuyết đã mơ màng vẫn cảm nhận được giọng nói như rót mật vào tai. Cô mỉm cười khẽ, vòng tay ôm lấy anh chờ trời sáng. Đêm chầm chậm trôi qua.