Xe ngựa của phủ thừa tướng xa hoa đẹp đẽ, cửa xe đã được mở rộng, hai gã xa phu đang canh giữ ngoài xe, chờ Bùi Diên và thị nữ.
Bố cục phủ thừa tướng mở rộng bốn hướng, đông tây nam bắc, mỗi hướng đều có cổng lớn nguy nga. Phía Tây phủ đối diện với Vị Ương Cung, cho nên cửa phía Tây của phủ thừa tướng được coi là cửa chính.
Bên trong Phủ Thừa tướng xây một bức tường chia ra các khu vực, tiền viện, trung viện và hậu viện.
Đi sâu vào tiền viện, có một sảnh năm mái, là nơi các quan lại tụ hội.
Sau khi hoàng đế đăng cơ liền nhiễm bệnh hiểm nghèo, chính vụ của Đại Lương phần lớn do Bùi thừa tướng xử lý.
Sảnh năm mái kia là nơi tướng quốc và các quan lại nghị sự. Thi thoảng, hoàng đế Át Trạch cũng sẽ ngẫu nhiên đi kiệu tới đây, ngồi trên chủ vị đại điện nghe bách quan báo cáo và quyết định chính sự.
Nhưng mấy năm gần đây, bệnh tình hoàng đế càng nặng, thường hay ở Kiến Chương Cung cầu tiên vấn đạo, rất ít khi đích thân tới phủ thừa tướng, thời gian thượng triều trong cung càng ít.
Thái Tử Át Lâm hiện đã làm lễ thành niên, ngẫu nhiên sẽ đi từ Đông Cung đến phủ thừa tướng, thương nghị chuyện triều đình.
Phủ thừa tướng đương nhiên không giống trong hoàng cung, cũng khác các phủ đệ khác trong thượng kinh.
Trong phủ thừa tướng không dùng chuông trống, nếu muốn báo giờ, có người chuyên môn nhìn đồng hồ cát.
Mỗi khi Bùi Diên trở về từ Vị Ương Cung, luôn nhìn thấy bóng dáng các quan viên bận rộn, vội vàng qua lại trên con đường trong trung viện.
Mỗi ngày, đều có các quan lại đến từ các châu các huyện của Đại Lương tới bẩm báo các việc quan trọng, cần gặp và nhờ Bùi thừa tướng xem qua.
Hậu viện trong phủ thừa tướng mới là nơi ở của Bùi Diên, cha mẹ và các huynh trưởng.
Thấy xa phu đã chờ ở ngoài, Ban thị lại dặn dò Bùi Diên vài câu.
Bùi Diên rũ mắt, thái độ dịu ngoan lắng nghe, ghi tạc những lời mẫu thân dặn dò vào trong lòng.
Ban thị thân là chủ mẫu, phải lo liệu mọi việc bên trong phủ, còn rất nhiều công việc cần xử lý, đành mang chúng nô tỳ dời khỏi viện của Bùi Diên và Bùi Hao.
Đợi bóng dáng Ban thị xa dần, Thải Liên và Thải Bình ôm lấy hai anh em husky đã được thuần dưỡng đi tới.
Hai chú chó husky rất giống nhau, lông trắng chân đen, dáng người nhỏ xinh, thích hợp làm sủng vật cho trẻ con.
Sinh nhật năm trước của Bùi Diên và Bùi Hao, huynh trưởng Bùi Bật tìm được hai con chó nhỏ này, tặng chúng nó cho Bùi Diên và Bùi Hao làm quà sinh nhật.
Hai chú chó được đặt trên phiến đá xanh, đều đang vui mừng vẫy đuôi với Bùi Diên. Giống chó Husky này vốn có linh tính, trải qua thuần dưỡng có thể thay ngựa kéo xe, hai chú chó này rõ ràng chỉ nghe lệnh của Bùi Diên.
Hai chú chó ô uông ô uông kêu vài tiếng, tâm trạng Bùi Diên rất tốt, chơi đùa với chúng trong chốc lát. Thấy gã sai vặt đang định khép cửa Bắc viện, tránh gió lạnh xâm nhập, ảnh hưởng tới Bùi Hao đang ngủ say trên giường.
—— “Khoan hãn đóng cửa.”
Bùi Diên đè thấp giọng, nhỏ giọng ngăn gã sai vặt lại.
Gã sai vặt khó hiểu, lại thấy ánh mắt Bùi Diên sáng ngời, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Ngay sau đó, tiểu thư xinh đẹp hơi cong người, cũng duỗi tay sờ đầu hai chú chó, thấp giọng nói gì đó với chúng.
Hai chú chó nghe xong, cái đuôi ngắn nhỏ càng vẫy nhanh hơn, phát ra tiếng kêu ô uông nho nhỏ.
Bùi Diên dắt Thải Liên và Thải Bình đi ra xe ngựa. Bốn chân ngắn nhỏ của husky lộc cộc chui qua khe cửa, chui vào Bắc phòng, chạy về phía Bùi Hao đang ngủ say.
Bùi Hao ngủ rất ngon, chép miệng, muốn lật người ngủ tiếp, lại cảm giác hình như có thứ gì đó đang bò trên giường.
Sau đó liền nghe thấy tiếng hai chú chó husky hưng phấn tru: “Úuuuuu, ô ấu gâu, gâu gâu úuuuu~”
Trong đó, có một con còn dám chui vào trong chăn, vươn đầu lưỡi, liếm tới liếm lui trên khuôn mặt hắn. Một con khác dùng bốn chân ngắn nhỏ, cộp cộp cộp chạy nhảy trên người hắn.
Bùi Hao bị hai chú chó làm cho tỉnh ngủ, cũng biết mọi chuyện đều là do Bùi Diên giở trò quỷ.
Là nàng cố ý thả hai con chó tới quấy nhiễu, không để hắn ngủ!
Bùi Hao bực tức rời giường, chuẩn bị đi giáo huấn Bùi Diên một trận, nhưng lại bị hai chú chó làm cho ngứa ngáy.
Cuối cùng đành phải vừa đẩy hai chú chó ra, vừa nhịn cười, khàn giọng xin tha: “Đừng… Xin các ngươi, đừng liếm ta!”
Đôi chó con này vẫn có chút sợ Bùi Hao, rất nhanh đã buông tha cho Bùi Hao. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Bùi Hao được tự do, tức giận tức tốc bò ra khỏi giường, hấp tấp chạy ra ngoài phòng. Hai chú chó chân ngắn, cũng lộc cộc đi theo sau chủ nhân.
Nhóm nô tỳ đều cúi thấp đầu, bọn họ đều biết Bùi Hao là ma vương. Nếu chọc phải hắn, hoàng đế tới cũng không cản nổi.
Bùi Hao nhíu mày nhìn quanh hạ bốn phía, Bùi Diên đã sớm chạy mất dạng, tức giận hỏi một gã sai vặt: “Bùi Diên đâu?”
Gã sai vặt cung kính trả lời: “Nhị công tử, tiểu thư đã trên đường đến Vị Ương Cung.”
Dứt lời, Bùi Hao oán khí sâu nặng nhìn ra ngoài hậu viện, nín thở tức giận.
Hai chú chó phía sau vừa còn đang vẫy đuôi lấy lòng, lúc này phát hiện khí tràng xung quanh chủ nhân không thích hợp.
Chúng nó sôi nổi ngừng vẫy đuôi, chân ngắn thả chậm, không ngừng lùi về sau.
—— “Bùi tiểu heo, ngươi chờ đó cho ta! Chờ ngươi hồi phủ, xem ta thu thập ngươi thế nào!!!”
*****
Bùi Diên ngồi ngay ngắn trong xe, bên tai như vang lên tiếng Bùi Hao rống giận.
Nhớ tới bộ dạng Bùi Hao chịu thiệt thòi lại không thể xả ra, tâm tình Bùi Diên càng tốt, nàng cong môi, vui vẻ như ánh mặt trời.
Bùi Diên mang theo ý cười xốc rèm xe lên, vốn định nhờ chuyến đi này nhìn cảnh phủ thừa tướng trong mùa đông từ xa, nhưng một lúc sau, hứng thú rã rời, buông rèm.
Từ khi thượng kinh vào đông, trời chưa từng đổ tuyết. Ngày trước, phủ thừa tướng trồng nhiều cây xanh, cao lớn rất sum suê. Nhưng hôm nay những cái cây đó đều khô héo, cành lá khẳng khiu, không còn chút lá, không còn được coi là thắng cảnh.
Lòng Bùi Diên chợt buồn man mác, cũng yên lặng cầu nguyện, mong sớm có tuyết rơi, nàng cũng có thể xây người tuyết bên trong phủ, hoặc chơi ném bóng tuyết với Bùi Hao.
Lúc này, Thải Liên bỗng chốc nhớ ra chuyện gì, hơi lo lắng nhìn về phía Bùi Diên.
Bùi Diên thấy thế, nhẹ giọng hỏi: “Thải Liên, ngươi làm sao vậy?”
Thải Liên chột dạ trả lời: “Tiểu thư… Ngài đã nhiều ngày không luyện vũ, sau khi tới Tiêu Phòng Điện, nên giải thích với điện hạ thế nào đây?”
Lời vừa dứt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Bùi Diên lập tức suy sụp.
Vũ giả kiêng kị nhất là lười biếng, nếu ba ngày không luyện áp chân, thì toàn bộ công sức lúc trước đều thành công cốc.
Bùi Diên bẻ đầu ngón tay đếm đếm, càng đếm, lòng nàng càng hoảng loạn.
Nàng đã 5 ngày chưa luyện múa!
Nếu khi đến chỗ cô mẫu, nàng không thể hạ eo áp chân, cô mẫu chắc chắn sẽ thất vọng về nàng.
Trong lúc Bùi Diên hối hận, xa phu đã đánh xe tới của Nam của Vị Ương Cung.
Thải Liên và Thải Bình đều lén lút đánh giá biểu cảm của Bùi Diên. Tuy tiểu thư nhà mình mặc váy hồng còn xinh đẹp hơn hoa hợp hoan, nhưng mặt mày buồn rầu, họ cũng không dám nhiều lời.
Bùi Diên tự trấn định, xuống khỏi xe ngựa, nhìn Vị Ương Cung trước mặt, mùi khói đặc vẫn nồng nặc trong không khí.
Lại nói đến chuyện Vị Ương Cung bị cháy mấy ngày trước, trong Hậu Cung, ngoại trừ Tiêu Phòng Điện nơi ở của Bùi hoàng hậu, các nơi khác đều bị ngọn lửa tàn phá.
Tu sửa hoàng cung là chuyện lớn, mấy ngày nay, Bùi thừa tướng đang cùng các quan trong phủ bàn bạc việc này.
Mây bay che khuất mặt trời, sắc trời âm u.
Cảnh sắc lúc này như tâm trạng của Bùi Diên.
Bùi Diên đi theo phía sau hai thị nữ, tâm sự nặng nề đi trong hành lang nội cung hẹp dài.
Nàng không biết nên giải thích với cô mẫu thế nào, cũng cảm thấy tự trách vì bản thân đã lười biếng.
Có lẽ bởi vì chuyện này, nàng cảm thấy, tim mình đập nhanh hơn.
Không, không chỉ tim đập nhanh hơn.
Ngực nàng còn rất đau.
Đau như bị người ta dùng đao xẻo đi một khối thịt.
Bùi Diên càng khủng hoảng, nàng dừng lại, tay nhỏ trắng nõn bưng kín ngực, cảm giác đau đớn càng thêm mãnh liệt, giờ nàng hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Thải Liên và Thải Bình phát hiện nàng khác thường, cũng nhìn thấy trên trán trắng nõn của tiểu thư nhà mình không ngừng thấm ra mồ hôi lạnh.
—— “Tiểu thư… Tiểu thư, ngài không sao chứ?”
Thải Liên quan tâm hỏi Bùi Diên, Bùi Diên gian nan ngẩng đầu, cánh môi đã mất đi huyết sắc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lại không nói nổi nửa câu.
Thải Bình nôn nóng tìm kiếm xung quanh xem có cung nhân hoặc thái giám nào đi ngang qua không.
Nàng ấy và Thải Liên không dám rời Bùi Diên nửa bước, gấp gáp muốn tìm một thái giám chạy đến Tiêu Phòng Điện bẩm báo cho Bùi hoàng hậu, để bà ấy phái thái y tới chữa trị cho Bùi Diên. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trong kí ức của mình, Bùi Diên chưa từng cảm thấy đau đớn thế này, lần duy nhất chính là năm trước khi nàng xỏ lỗ tai, bị một cây kim đâm xuyên qua dái tai.
Nhưng nỗi đau bây giờ nàng phải chịu đựng, còn hơn lúc đó một trăm lần.
Bùi Diên khủng hoảng, nàng cảm giác cơn đau đớn quỷ dị đang chạy dọc theo trái tim, dần dần xâm nhập khắp người nàng. Mỗi một tấc da đều như bị đao cắt, giống như lăng trì.
Bùi Diên dùng hết toàn bộ sức lực xốc tay áo rộng lên, thấy làn da trên cánh tay vẫn trắng nõn như tuyết, không có bất kỳ dấu hiệu dính máu nào.
Thân thể nàng trước nay đều khỏe mạnh, giờ bị thế này, là do đột nhiên bị bệnh lạ?
Nhưng nàng không muốn chết, nàng còn muốn sống.
Thải Liên và Thải Bình gấp đến độ rơi lệ, nhưng lúc này càng cần bình tĩnh, trong cung không còn thái giám, cũng không có cung nữ đi ngang qua.
Nhìn ra phía xa, chỉ có một nam tử xa lạ đang đi tới.
Thải Liên để Thải Bình đỡ Bùi Diên, nàng ấy nhanh chóng chạy tới Tiêu Phòng Điện tìm Bùi hoàng hậu, nhưng Thải Liên chân trước vừa đi, thân thể nhỏ xinh của Bùi Diên lại hơi lung lay.
Thải Bình cũng chỉ là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, dù nàng ấy có dùng hết toàn bộ sức lực cũng không đỡ được Bùi Diên. Trời đông giá rét, nếu tiểu thư ngã xuống mặt đất, nhất định sẽ để lại mầm bệnh.
Bùi Diên vẫn còn chút ý thức, nàng cảm giác, giây tiếp theo, mình nhất định sẽ “Đông ——” một tiếng, nặng nề ngã xuống đất mà chết.
“Tiểu thư… Tiểu thư, ngài đừng sợ, nô tỳ sẽ đón được ngài… Ngài gối lên người nô tỳ chốc lát, Thải Liên… Thải Liên sẽ gọi người tới cứu ngài.”
Bùi Diên nghe thấy giọng của Thải Bình, nhưng không thể nói nửa lời.
Kết cục hôm nay của mình, sợ là sẽ kết thúc trên con đường tiến cung này.
Sau khi nàng chết, có lẽ Thải Bình sẽ không biết làm sao, ôm xác nàng khóc lóc, Bùi hoàng hậu và cha mẹ chắc chắn sẽ thương tâm.
So với cái chết, nàng càng không muốn nhìn thấy những cảnh đó.
Bùi Diên khép mắt, bởi vì sợ hãi tử vong, vài giọt nước mắt trong suốt lăn theo khóe mắt.
Sau một lúc lâu, cảm giác đau đớn do rơi xuống đất được Bùi Diên dự đoán trước đó không xảy ra.
Thải Bình không tiếp được nàng, nhưng nàng lại được một nam tử xa lạ nào đó ôm lên, cho nên may mắn, không thê thảm hôn đất mẹ.
Bùi Diên không biết người bế nàng lên là ai, chỉ cảm thấy vóc dáng người này hẳn rất cao lớn. Không biết có phải ảo giác hay không? Núp trong lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, nàng cũng không còn cảm thấy quá đau đớn nữa.
Cảm giác đau đớn trên ngực, dần dần nhỏ đi.
Bùi Diên sợ người xa lạ này sẽ thả nàng ra, tay nhỏ thò ra, dùng toàn bộ khí lực, bắt lấy cọng rơm cứu mạng, túm chặt dây ngọc bên hông người nọ.
“Cầu xin ngài… Xin đừng buông ta……”
Bùi Diên không mở được mắt, ngoại trừ đau đớn trên người, cảm quan cũng nhạy cảm hơn ngày thường.
Bỗng nhiên, một trận gió Bắc lạnh thấu xương thổi tới. Bên tai Bùi Diên là tiếng gió rít gào, và tiếng Thải Bình vội vàng, kinh hoảng kêu gọi. Thải Bình không ngừng gọi: “Tiểu thư, tiểu thư……”
Không khí xung quanh bị nhiễm hơi thở xa lạ của người nọ.
Trên người hắn mang theo gió đông lạnh lẽo.
Còn có, mùi hương cam chỉ nhàn nhạt mà nàng quen thuộc.