Edit/Beta: Chúi
Kỳ nghỉ Quốc khánh cứ thế mà kết thúc, Tần Thanh mang theo mấy vết bầm tím chưa kịp tan về trường khiến cả đám bạn học sợ ngây người. Giáo sư Thi nghe nói Tần Thanh vì đến phố Đền Thờ xem đền mới xảy ra tai nạn bèn kiến nghị cô đổi đề tài khác.
Tần Thanh trợn mắt há mồm nhìn giáo sư Thi nói: “Ừm… Cũng tại thầy không suy nghĩ kỹ, đề tài này cũng không quá thích hợp, tư liệu lại ít, thế này đi, thầy sẽ đưa em tư liệu khác, em về viết đề tài khác vậy.” Sau đó liệt kê cho cô một mớ đầu sách, bảo cô trở về.
Thật sự Tần Thanh nghĩ mãi không ra, bị tai nạn xe cộ liền đổi đề tài luận văn? Logic đâu?!
Tư Vũ Hàn giải thích nghi hoặc giúp cô: “Có thể là giáo sư Thi cảm thấy luận văn này có điềm, cậu xem, cậu vừa định viết là có chuyện, đổi qua cái khác an toàn hơn.”
Tần Thanh bảo Tư Vũ Hàn đừng nói đùa: “Chỉ vậy thôi đã đổi đề tài? Sao mà được? Giáo sư Thi sẽ không mê tín đến vậy đâu!”
Tư Vũ Hàn mới cảm thấy Tần Thanh ngây thơ: “Mấy giáo sư hệ tiếng Trung của trường chúng ta tám, chín phần mười là mê tín rồi, ngay cả đàn anh khoá trước kia kìa, chẳng phải đã tẩu hỏa nhập ma vì nghiên cứu Kinh dịch, mỗi ngày đều phải đoán mệnh cho người khác đấy sao? Tính bát tự cho bạn gái, nói cô ấy khắc người nhà, chia tay ầm ĩ hết cả lên.”
Tư Vũ Hàn nhắc đến chính là bài post đăng trên diễn đàn phong thủy của trường bọn họ, do một đàn chị khoá trên sau khi tốt nghiệp đã vung bút viết ra câu chuyện chia tay giữa cô ấy và bạn trai cũ, phơi bày bộ mặt ghê tởm của anh ta cho bàn dân thiên hạ đều biết. Trong đó, tội lỗi chồng chất chính là đam mê đoán mệnh của đàn anh khoá trên, nghe nói sau khi anh ta học đến say mê thì về lôi hết người trong nhà ra coi số, mỗi ngày đều ôm hoàng lịch, nghe bảo mục tiêu lớn nhất đời anh ta chính là biên soạn ra một quyển niên giám.
Mục tiêu này quả thật rất hiếm thấy. Tiếp theo chính là hai người họ ra mắt người lớn trong nhà trước khi tốt nghiệp, nghe bảo hai người gặp cha mẹ hai bên dùng cơm, đã bàn đến mấy chuyện vui vẻ như sau khi kết hôn sẽ ở đâu sinh mấy đứa con đứa đầu theo họ ai đứa thứ hai theo họ ai v.v.. đàn anh đột nhiên chợt nhớ anh ta còn chưa xem thử bát tự của hai người có hợp nhau không!
Viết đến đây, đàn chị trào phúng: tôi còn phải cảm ơn anh ta quen tôi hai năm mới phát hiện không hợp tuổi!
Mẹ anh ta biết cái tật này của con trai, lập tức nói sẽ tìm cao nhân xem (ý là bảo con mình đừng làm rộn). Anh ta xắn tay áo ra vẻ cao nhân bên ngoài đều là nghiệp dư (cái tên dẫn đầu phong trào đến sạp coi bói nghe người ta nói bậy chính là anh ta), còn chẳng bằng tự anh ta xem!
Mẹ anh ta hoảng hồn ngay tắp lự, người bên ngoài xem tốt xấu gì cũng nói mấy câu lọt tai, anh ta thì… Hừ, xem cho người nhà, nhìn ra cái gì mà mắt mũi miệng của bà không cân đối sẽ dẫn đến hao tài, sau đó vẻ mặt như ngộ ra, nói thảo nào trong nhà đầu tư cổ phiếu mấy năm nay lỗ nhiều như vậy! Nhìn ra ba anh ta có số đào hoa, lại ngộ ra thảo nào năm con học tiểu học ba ngoại tình, năm con lên trung học ba lại ngoại tình tiếp……
Anh ta xem xong phất tay áo bỏ đi, để lại hai ông bà tính sổ nợ cũ suýt chút nữa ly hôn.
Mẹ anh ta sợ nhất là chỗ này!
Mà sợ cái gì thì gặp cái đó, anh ta bày ra trận thế ngay tại chỗ, đàn chị chỉ thờ ơ lạnh nhạt, cha mẹ cô ấy chưa được chứng kiến trò bịp này nên xem rất thích thú!
Sau khi anh ta tính bát tự thì gương mặt nặng nề, cứ lắc đầu mãi không muốn tin, xoay người kéo đàn chị ra ngoài. Cô ấy biết chắc kết quả tính ra chẳng tốt lành gì, ra tới bên ngoài liền hỏi ngay: “Tính ra gì rồi?”
Anh ta đau xót bi thương nói chúng mình không hợp tuổi, số em khắc người nhà…….
Đàn chị viết, lúc ấy tôi cũng không biết anh ta sẽ nói gì tiếp theo nên chỉ “à” một tiếng.
Anh ta bảo thật ra đã sớm cảm thấy tính cách em không ổn lắm, tính tình quá mạnh mẽ, chúng ta vừa cãi nhau, em đã ầm ĩ muốn làm cho ra lẽ, mẹ anh bị yếu tim, ba anh bị cao huyết áp, nếu sau khi kết hôn chúng ta cãi nhau, hai người họ vừa sốt ruột sẽ dễ xảy ra chuyện…..
Đàn chị: Vậy chúng ta sẽ không cãi nhau.
Anh ta: Chúng ta chia tay đi.
Đàn chị: ……..
Anh ta: …… Tính em vậy sửa mãi không được đâu.
Đàn chị là một người rất có phong độ, nói với anh ta: tôi rất thông cảm cho cái tính này của anh. Tiếp theo đã dẫn cha mẹ về, sau khi tốt nghiệp mới công bố chuyện này ra, nói phải cảnh tỉnh mấy bạn nữ khoá dưới nếu gặp người như vậy thì đừng quen, dễ phát bệnh lắm. Lỡ đâu lúc bạn sinh con, anh ta nói giờ giấc không đúng sẽ sinh ra tai họa, không cho bạn sinh thì sao bây giờ? Cuối cùng là chúc ai đó khi còn sống được ấm êm hạnh phúc, khi chết nhớ phải chọn giờ lành, nhất định phải chết làm sao mà con cháu được giàu có thiên thu mới được!
Lúc Tần Thanh đọc được bài post này đã cười một chặp rồi thôi, xem vị đàn anh khóa trên đó như nhân vật phản diện điển hình, đương nhiên cô cho rằng loại người kiểu này chắc chắn là thiểu số, trong trường có một người như vậy là đủ rồi.
Thế nên Tư Vũ Hàn nói tám mươi phần trăm giảng viên khoa tiếng Trung đều là kiểu này, cô đương nhiên không đồng ý. Hơn nữa, đại cương đã viết xong rồi, tư liệu mới mà giáo sư Thi đưa cho cô cũng rất thú vị nhưng chưa làm xong đề tài trước đó, lòng cô vẫn không yên.
Thế nên cô kìm nén một luồng sức mạnh, nghĩ không thể không viết đề tài này. Ít nhất cũng để cô viết xong đi, viết xong rồi viết tiếp cái thứ hai cũng được mà. Dưới áp lực này, trong vòng một tuần cô đã hoàn thành cơ bản bài luận văn. Tất nhiên số lượng từ vẫn thiếu, rất nhiều nội dung chưa kịp trình bày kỹ, chỉ có thể xem như biểu đạt những ý cơ bản.
Tiếp đó, Tần Thanh ôm luận văn đi tìm giáo sư Thi. Cô cảm thấy ông cũng rất có tình cảm đối với [Phong tục tập quán làng Từ Gia], bằng không sao lại giữ những tư liệu kia nhiều năm như vậy mà không ném đi như ném rác?
Lúc này, giáo sư Thi mới thừa nhận nghị lực của Tần Thanh, mặc dù còn nhiều khiếm khuyết nhưng nghị lực lại rất đáng tuyên dương. Ông nhận lấy bài luận văn, đồng ý sẽ xem xét kỹ lại, sau đó giáo sư Thi cũng có chút nhận thua (vui mừng?) mà nói, “Nếu em muốn viết về đề tài này thì cứ viết. Thầy không cản em, em phải tự chú ý đấy.”
Lúc Tần Thanh ra về còn nghĩ chú ý cái gì nhỉ? Không phải là bảo cô chú ý an toàn đấy chứ?
Giáo sư Thi mở tập tài liệu ra, thầm thở dài.
Thầy Đại… cũng xảy ra chuyện ngay lúc viết quyển sách này, hiện tại sinh viên nghiên cứu đề tài này cũng gặp tai nạn, ông cảm thấy thứ này rất có thể là thứ không may mắn.
Giáo sư Thi xem rất nhanh, không quá hai ngày đã chỉnh sửa xong, ý kiến góp ý cho Tần Thanh còn dài hơn cả bài luận văn.
Tần Thanh luôn cảm thấy thật ra giáo sư Thi rất mong có người cùng nhau nghiên cứu [Làng Từ Gia], chẳng qua vì đủ loại nguyên nhân mới không giới thiệu ra ngoài? Nhìn phần ý kiến góp ý sẽ biết, nói không chừng ông cũng đã đọc phân tích của giáo sư Đại nhiều lần lắm rồi.
Lần chỉnh sửa này tương đối tốn công, tri thức của giáo sư Thi rất rộng, phần góp ý của ông chứa nhiều đầu sách tham khảo, Tần Thanh gặm một mớ đó đã đủ bội thực, tốn hết mấy ngày vẫn chưa nắm được ý chính của phần góp ý, cô đành phải ghi chú lại những câu hỏi, chờ đến lúc ông có giờ dạy thì đến văn phòng hỏi ông.
Tần Thanh vừa vào cửa thấy có một sinh viên đã ngồi trước bàn của giáo sư Thi, hai người họ đang thảo luận gì đó. Cô không tiện chen ngang nên đứng chờ bên cạnh.
Lúc giáo sư Thi uống nước mới trông thấy Tần Thanh, nói: “Tiểu Tần đấy à, hôm nay thầy không rảnh, ngày mai em lại đến được không?”
Tần Thanh vừa nghe xong định đáp “vâng” nhưng sinh viên kia lại không chịu, ngẩng đầu bảo: “Thưa giáo sư, ngày mai em vẫn phải đến tìm thầy mà.” Sau đó lại xoay đầu nhìn Tần Thanh, mắt nhíu lại, phun ra một câu, “Tướng mạo cô không tốt, ngày mai đừng ra cửa, ở yên trong nhà đi.”
Tần Thanh nghe vậy mà trợn tròn mắt, giáo sư Thi không đợi cô trả lời đã vớ một quyển tạp chí cuộn lại thành ống gõ bốp lên đầu sinh viên nọ: “Đừng có vừa gặp người đã phát bệnh!” Tiếp đó giới thiệu với Tần Thanh, “Đây là sư huynh của em, tên Hứa Hán Văn.”
Tần Thanh vừa nghe thấy cái tên này cảm giác rất quen tai, Hứa sư huynh vẫn còn đang cào cào đầu tóc, thành khẩn nói: “Em không có nói giỡn, em coi chính xác lắm đấy.”
Bởi vì bản thân đặc biệt, Tần Thanh đã có phần tin tưởng vào mấy chuyện này nhưng không tin vào chiêu trò của cái người ngồi trước mặt, cô đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Anh có thể tính ra là chuyện gì không?”
Hứa sư huynh nghiêm mặt lắc đầu: “Tính không ra.”
Tần Thanh cũng nghiêm chỉnh trả lời: “Nhưng ngày mai tôi phải đi học.”
Hứa sư huynh nói một cách cao thâm: “Vậy chỉ có thể xem chính cô thôi.”
Tần Thanh hỏi: “Tôi sẽ gặp chuyện ở chỗ này của giáo sư Thi hay vừa ra khỏi cửa là bị ngay?”
Hứa sư huynh: “Thiên cơ bất khả lộ. Tôi chỉ điểm chút vậy thôi, có thể nhìn ra được phần nào nhưng nhiều hơn nữa thật sự không biết.”
Vừa nghe cũng hơi đáng tin.
Thế là cả ngày hôm sau, Tần Thanh đều nghi thần nghi quỷ nhưng vẫn đi học như cũ, buổi chiều đến văn phòng tìm giáo sư Thi, buổi tối gọi điện thoại cho Phương Vực.
“Người kia là tên lừa đảo chắc luôn, cả ngày hôm nay em đâu bị gì đâu.” Tần Thanh rất tức giận vì căng da đầu cả ngày, rốt cuộc chuyện gì cũng không có.
Phương Vực cười nói: “Không xảy ra chuyện gì không phải tốt lắm sao? Anh không muốn em xảy ra chuyện, em an toàn, anh mới yên tâm.”
Ngày thứ ba, Tần Thanh vừa gặp Tư Vũ Hàn đã kể khổ về việc hôm trước gặp phải tên lừa đảo!
“Anh ta nói chắc như đinh đóng cột! Tớ còn thật sự tin anh ta có bản lĩnh! Kết quả chẳng có chuyện gì!” Tần Thanh cảm thấy bản thân bị lừa gạt.
Tư Vũ Hàn bình tĩnh đáp: “Nếu cậu hỏi anh ta, anh ta sẽ nói là vì đã có lời nhắc nhở của mình. Có phải hôm qua cậu đặc biệt cẩn thận không? Nên mới không xảy ra việc gì hết.”
Suýt chút nữa Tần Thanh đã bị thuyết phục nhưng tỉnh táo lại rất nhanh: “Tên lừa đảo đó!”
Tư Vũ Hàn: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Người đó tên gì?”
“Hứa Hán Văn, tớ cứ cảm thấy quen tai lắm í.” Tần Thanh nói, “Chồng của Bạch Tố Trinh tên này đúng không?”
Tư Vũ Hàn mở bài post cho Tần Thanh xem, “Đồng âm khác chữ. Nhưng mà cậu nói là Hứa Hán Văn, vậy hẳn là nam chính trong bài post này rồi.”
Tần Thanh nhìn nhìn, thấy chính là bài post hot hòn họt [Là một người bạn gái cũ, tôi bật mí một tí về nhân tài khoa Lịch sử – Hứa Hán Văn] kia.
Hứa Hán Văn được xem như là nhân vật hiếm thấy của trường. Bản thân anh ta vốn học ở khoa Công nghệ thông tin, bạn gái cũ mới là người học khoa Lịch sử. Sau này khi viết luận văn giúp bạn gái lại đột ngột chìm vào vòng tay ôm ấp của [Kinh dịch], cuối cùng lại làm ra hàng loạt những hành động vĩ đại như chuyển khoa, chia tay này nọ. Hiện tại đang học lên tiến sĩ, mục tiêu nghiên cứu chỉ duy nhất là [Kinh dịch].
Sau khi đọc lại bài post, Tần Thanh bỗng nảy ra một câu hỏi: “Kinh dịch là coi bói hả?” Hình như không quá thích hợp nhỉ? Thế này cũng quá coi thường Kinh dịch rồi.
Tư Vũ Hàn: “Không phải, nhưng đó cũng không cản trở Hứa sư huynh dùng nó để tìm được cảm giác tồn tại. Nếu cậu biết luận văn tốt nghiệp của anh ta viết về phong thủy của Tạ lăng sẽ hiểu ngay anh ta chính là một người bị tẩu hỏa nhập ma. Vì viết luận văn mà hồi đó ngày nào anh ta cũng đến Tạ lăng trong suốt hai năm trời, còn kiêm thêm việc bán đất mộ, kiếm được không ít tiền.” Tạ lăng là khu mộ công cộng của thành phố.
“Hứa sư huynh nói Kinh dịch là một môn khoa học, mục tiêu cuộc đời anh ta chính là muốn làm Kinh dịch đi lên một tầm cao mới.”
“Vậy tớ chúc anh ta thành công.” Tần Thanh đã hiểu, “vị sư huynh” này quả nhiên là một người kỳ diệu (lạ lùng). Người phàm chúng ta tốt nhất không nên trêu chọc đến anh ta.
Nhưng thời gian gần đây vì viết luận văn nên Hứa sư huynh thường hay chạy tới tìm giáo sư Thi, thường xuyên qua lại, Tần Thanh không tránh khỏi phải chạm mặt anh ta. Chẳng biết Hứa sư huynh đã bị giáo sư Thi dạy dỗ hay không mà lần thứ hai gặp mặt, anh ta khen tên của Tần Thanh là tên tốt!
“Em xem, em họ Tần 秦, trên xuân 春 dưới mạ 禾; tên Thanh vừa là màu xanh vừa nói về mùa xuân; ý là cây mạ xanh xanh đấy!”
Tần Thanh: “…… Cảm ơn.”
Chỉ cần xem nhẹ cái tật gặp ai cũng coi bói thì thật ra Hứa sư huynh vẫn khiến người ta có thiện cảm. Anh ta hay đến xem chỉ tay xem tướng cho mấy cô thực tập sinh ở văn phòng kế bên văn phòng giáo sư Thi, nói câu nào cũng là khen, cái gì mà số có phúc, có tiền, tiền vào cửa chính tiền đi cửa phụ gì đều cuồn cuộn kéo tới bô lô ba la…..
Lúc Tần Thanh chứng kiến cảnh này đã rất khâm phục, cảm thấy anh ta hẳn không thiếu bạn gái.
Giáo sư Thi rất ngứa mắt bộ dạng này của Hứa Hán Văn nên vừa hỏi bài xong đã bảo anh ta biến lẹ đi! Thế nhưng Tần Thanh vẫn nhìn ra giáo sư Thi rất thích Hứa sư huynh, thường hay dặn dò anh ta nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng có nhìn thấy sách là quên luôn thời gian.
Nghe nói Hứa sư huynh ở trong ký túc xá dành cho nghiên cứu sinh trong trường, cũng chính là tòa nhà gạch đỏ phía Bắc kia. Vì anh ta say mê học vấn nên thường hay quên ăn quên ngủ, người chỉ dày hơn trang giấy có tí xíu.
Hôm nay, Tần Thanh lại đến tìm giáo sư Thi, vừa bước vào đã thấy lại là Hứa sư huynh giành trước, cô đành phải đứng chờ kế bên.
Giáo sư Thi quay đầu lại, nói: “Em lấy cái ghế mà ngồi chờ.”
Hứa sư huynh cũng nói: “Đúng rồi, sư muội qua phòng bên cạnh lấy cái ghế tới đây đi.”
Tần Thanh sững sờ, cảm thấy trên mặt Hứa sư huynh cứ đen đen giống như dính một lớp tro than.
Cô lấy ghế trở về liền nhìn chằm chằm vào mặt Hứa sư huynh mà nghiên cứu, nghiên cứu đến nỗi Hứa sư huynh nổi da gà hết cả người, không nhịn được lên tiếng: “Sư muội, anh sắp xong rồi, hỏi xong sẽ trả giáo sư Thi lại cho em.”
Tần Thanh ngần ngừ hỏi: “Sư huynh… hồi sáng này anh có rửa mặt chưa?”
Lần đầu tiên Hứa Hán Văn cảm thấy thẹn thùng, giơ một tay lên che mặt. Giáo sư Thi vừa thấy vậy đã đánh anh ta một cái: “Đi! Rửa mặt xong rồi lại tới! Đi ra ngoài mà không rửa mặt, cậu có thấy mất mặt không?”
Hứa sư huynh đi nhanh về nhanh nhưng vẫn bị Tần Thanh bá chiếm giáo sư Thi. Hứa sư huynh đứng thở dài một bên, Tần Thanh nói: “Sư huynh, buổi chiều em còn phải đi học nữa, dù sao anh không có tiết, anh nhường em một tí đi.” Cô nhìn mặt Hứa sư huynh thật kỹ, thấy khí đen tuy đã ít hơn một chút nhưng vẫn còn đen.
Thật ra khi Tần Thanh nhìn thấy màu đen đó đã biết nó là vận đen, điều làm cô khó hiểu chính là Hứa sư huynh đã đi đâu để rước lấy đen đủi?
Cô còn để ý một chuyện: “…… Hứa sư huynh, hôm nay anh ra cửa có xem hoàng lịch không?”
Hứa sư huynh ung dung đáp: “Có chứ, hôm nay thích hợp chuyển nhà, du lịch, kết hôn, sinh con, là đại cát đấy.”
Tần Thanh nghĩ thầm: Lừa quỷ à.