Edit/Beta: Chúi
Ông cụ Đại Ngọc Sinh ở lại đại học Sam Dự một tuần, mỗi ngày giáo sư Thi đều ở cùng ông cụ, chỗ của Thi Vô Vi vẫn còn giữ rất nhiều ghi chép và sách của thầy Đại, đây đều là ông lén trộm ra trước khi bị đốt, đa số đã bị đốt trụi hết rồi. Ông định giao mấy món đồ này cho người nhà thầy Đại, hoàn thành tâm nguyện của bản thân.
Lúc ông cụ Đại di cư thì một chữ bẻ đôi cũng không biết, tuy nói được thổ ngữ quê nhà nhưng đã không cần trở về làm gì nữa. Cả cuộc đời ông cụ xem như ở nước ngoài nên lần này về đây chỉ muốn trước khi chết được nhìn thấy nơi cuối cùng mà anh trai mình luôn bịn rịn.
Ông cụ không nhận sách, ông nói mấy thứ này vẫn nên để lại cho người cần nó hơn, ông chỉ mang theo một bức ảnh cũ của anh trai.
Ông cụ nói: “(Tiếng Đức) Tại sao không đưa cho cô sinh viên kia? Không phải cô bé ấy đang nghiên cứu sách của anh trai tôi hay sao?”
Thi Vô Vi lắc đầu, ông hy vọng ông cụ Đại cho rằng vẫn còn sinh viên nhớ tới anh trai mình trong ngôi trường này, nhớ rõ con người và học thức của thầy ấy, công trình nghiên cứu trước đây của thầy ấy không bị lãng phí, không bị quên đi nên mới mượn cớ Tần Thanh, nói cô là người ngưỡng mộ nghiên cứu của thầy Đại nên mới cố ý cầu học.
Nhưng ông biết tất cả đều là giả, để thầy Đại sống mãi với thời gian trong ngôi trường này cũng chỉ là mộng tưởng hão huyền, ông tìm mọi cách biên tập [Phong tục tập quán làng Từ Gia – Tập 1] thành một quyển sách, để trong phòng tư liệu trường nhưng mười mấy năm nay chỉ có mỗi Tần Thanh là hứng thú đọc nó. Dù cô bé đang tìm kiếm điều mới lạ hay vì nguyên nhân nào khác, giáo sư Thi đều cố hết sức giúp đỡ nhưng hiển nhiên ông không thể giao hết bản ghi chép và sách của thầy Đại cho Tần Thanh.
Vấn đề lại đi vào ngõ cụt, ông cụ Đại cũng không thể yên lòng trở về. Buổi tối, ông nằm trằn trọc thật lâu trên chiếc giường trong khách sạn, khó mà ngủ ngon.
Kết quả là buổi sáng hôm sau, ông cụ Đại bất ngờ kiên định hẳn lên, thuyết phục giáo sư Thi hãy giữ lại mấy thứ đó, chờ sau khi ông qua đời, nếu Tần Thanh sẵn lòng nhận lại đưa cho cô.
Thi Vô Vi cẩn thận ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất rồi. Thế là sau khi tiễn ông cụ Đại đi, ông cố ý gọi Tần Thanh vào văn phòng, hỏi: “Em có bằng lòng làm sinh viên của tôi không?”
Tần Thanh chỉ cảm thấy buổi sáng mình chưa tỉnh ngủ, vẫn còn đang nằm mơ hay sao í.
Có lần sau khi cô về phòng thì cố tình tìm kiếm thông tin của giáo sư Thi, không ngờ địa vị của ông vậy mà không hề nhỏ! Mỗi năm đều dẫn theo sinh viên ra nước ngoài học tập đấy! Một vị giáo sư danh tiếng như vậy lại gọi cô vào văn phòng, hỏi cô có muốn trở thành sinh viên của ông hay không, còn đặc biệt suy nghĩ thay cô, hỏi sau này cô có định hướng gì? Nếu có hứng thú với Dân tộc học thì ông có thể hướng dẫn cô về mặt này, ông cũng có thể mở tiêu chuẩn cao nhất cho cô, chỉ kém không nói thẳng: Đến đây đi, cô bé, ai tin ta được sự sống đời đời.
Tần Thanh chỉ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ!
Chỉ là hình như giáo sư Thi hy vọng cô có nhiều thành tựu hơn trong mảng Dân tộc học, tốt nhất là có thể nghiên cứu [Phong tục tập quán làng Từ Gia] một cách thấu đáo, tiếp tục công trình của giáo sư Đại, nếu cô chịu viết luận văn về đề tài này, ông sẽ bảo kê luôn!
Bảo kê nghĩa là ông sẽ phụ trách hướng dẫn cô đến lúc bảo vệ luận án thành công mới thôi, còn có thể giúp cô xin hạng mục nghiên cứu, nuôi sống gia đình, thăng tiến trong sự nghiệp không còn là mộng nữa!
Giáo sư Thi lưỡi xán hoa sen, nói hiện giờ làng Từ Gia đã biến mất! Nếu cô nghiên cứu mảng này chính là bù đắp cho lịch sử một lỗ hổng! Tên tuổi của cô sẽ sống mãi trong giới học thuật!
…….. Tần Thanh nhịn không được ảo tưởng tên tuổi lưu truyền vĩnh viễn sẽ là cảm giác như thế nào.
Thế nhưng cô đã tỉnh táo lại rất nhanh, thừa nhận với giáo sư Thi rằng mơ ước của cô thật ra chỉ nhỏ bé thôi, sau khi tốt nghiệp có một công việc bình thường là được, thật sự không ôm mộng gì lớn.
Giáo sư Thi cho rằng cô không có ước mơ quả thật chính là lãng phí sinh mệnh! Bảo cô trở về suy nghĩ lại, khi nào nghĩ thông suốt rồi thì có thể tìm ông bất cứ lúc nào.
Tần Thanh mơ mơ hồ hồ đi về lớp, chưa đi tới lầu trên đã nghe thấy lớp bọn họ có tiếng tranh cãi ầm ĩ, càng đi về phía trước thì hỡi ôi! Cả cầu thang đều đứng đầy người xem náo nhiệt! Hành lang chật ních người là người!
Cô cực khổ chen vào, tập vở của cô vẫn còn trong lớp đấy!
Thật vất vả chen vào giữa nhóm bạn học cùng lớp rốt cuộc cũng không chen nổi nữa. Xung quanh đều là người cao nghều, cô đành phải nhìn mấy cái ót mà than thở, vỗ vỗ người bên cạnh: “Sao thế? Ai đánh nhau à?”
“Có người phụ nữ nào đó đến tìm Tần Thành, cậu ấy đánh nhau với cô ta rồi!” Vẻ mặt cậu sinh viên đầy hưng phấn!
Lại là bạn gái? Chẳng lẽ lần này quen người bên ngoài trường? Tần Thanh mệt tim, hóng drama mà hóng đến mệt thật đúng là chuyện lạ trên đời.
“Nếu là tôi thì tôi cũng đánh! Các cậu không biết cô nàng này đáng ghét cỡ nào đâu!” Một người chứng kiến ngay từ đầu vừa mở miệng, mọi người xung quanh lập tức tranh nhau nói, “Kể nghe xem! Kể nghe xem nào!”
Thì ra là sáng sớm bỗng có một cô nàng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vào phòng học muốn tìm Tần Thành. Mọi người trong lớp bảo cậu ấy không có đây, chờ chút để gọi người về cho cô.
Cô nàng đó bắt đầu phàn nàn, bảo Tần Thành trả lại danh dự cho mình!
Cô ta bảo Tần Thành hãy làm chứng cho cô ta! Tần Thành làm chứng đi! Xem cô ta làm sai chuyện gì!
Cô ta nói Dung Dung là tự tìm đường chết mới nhảy xuống xe! (Tới đoạn này thì ánh mắt mọi người trong lớp đã thay đổi rồi).
Cô ta nói ai mà biết sao tự nhiên Dung Dung bỏ chạy? Cô ta đâu có trách nhiệm trông chừng? Cô ta đuổi kịp sao? Dung Dung bỏ chạy rồi chết cóng liên quan gì đến cô ta? Tự chết một mình đi! Dựa vào đâu đổ lỗi lên đầu cô ta! Đã là sinh viên rồi mà chẳng biết lý lẽ! Đó là do cha mẹ không biết dạy! Thầy cô không biết dạy! Trường học không biết dạy!
Tần Thành lên sân khấu, tát một cái vào mặt khiến cô ta xoay mòng mòng.
Bạn học xung quanh chỉ lẳng lặng vây xem (đã cái nư).
Cô nàng này ăn tát rồi thì lửa giận càng bốc cao hơn.
Sao cậu dám ra tay đánh người?!
Cậu là sinh viên mà dám đánh người?! (Sinh viên là không thể đánh người? Ai quy định vậy?).
Cậu có biết lý lẽ hay không?! (Cô có nói lý lẽ hay không? Không đánh cô thì đánh ai?).
Cô ta phản kháng dữ dội, bắt lấy tay Tần Thành không cho cậu ấy chạy, Tần Thành tát cho mấy cái nhưng cũng không định đánh chết người nên dừng tay, muốn bỏ đi, cô ta ngồi bệt dưới đất ôm chặt chân Tần Thành, Tần Thành kéo lê cô ta từ phòng học ra tới hành lang, mọi người vây xem chật kín. Cô nàng kia thấy nhiều người vây xem nên càng hung hãn hơn, lại mắng từ đầu tới đuôi một lần. Cô ta mắng Tần Thành thì cậu ấy không để bụng, nhưng chỉ cần nhắc tới Dung Dung là cậu ấy tát cho vài bộp tai, ăn tát mấy lần như vậy cô ta cũng hiểu ra, bắt đầu réo giảng viên, réo hiệu trưởng.
“…… Đáng đánh.” Cậu sinh viên kia kể xong rồi kết luận, “Không đánh không làm người ta hả giận mà.”
“…….” Tần Thanh nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên chốc lát đã nghe thấy giữa đám người có một giọng nữ bén nhọn kêu la: “Giảng viên các người đâu? Sao còn chưa tới? Tôi muốn tố cáo trường các người! Tố cáo sinh viên trường các người đặt điều vu khống! Giết người!”
“Tát cho một cái nữa đi!” Có người trong đám đông đề nghị.
Để nghị này khiến mọi người đua nhau hưởng ứng, đám đông dần dần cổ vũ ầm ĩ, bầu không khí đã hỏng bét.
“……” Tần Thanh hỏi, “Cô gái kia tên gì thế?” Phong cách này thấy quen ghê.
“Có trời biết cô ta tên gì, lát nữa vào phòng bảo vệ trường hỏi lại.”
Rốt cuộc thì giảng viên cũng tới, gạt ra biển người đông nghịt, mời cả người đánh và người bị đánh vào văn phòng.
Tần Thanh đi theo, nhận ra người nọ quả nhiên là Nguỵ Mạn Văn.
Nguỵ Mạn Văn thấy giảng viên xuất hiện thì lại lên tinh thần, lặp lại lời nói thêm lần nữa, nhấn mạnh vào chuyện của Dung Dung. Tần Thành đang bị phạt đứng trong góc tường nhân lúc giảng viên không chú ý, nhào lên tát cô ta một cái nữa, đánh cho Nguỵ Mạn Văn đang ngồi trên ghế chỉ chỉ trỏ trỏ với giáo viên té lọt ghế.
Các giảng viên vội can gián rồi kêu người đẩy Tần Thành ra khỏi văn phòng: Đứng ngoài hành lang đi!
Nguỵ Mạn Văn được đỡ dậy, cô ta muốn kiện Tần Thành, kiện giảng viên, kiện trường đại học!
Một giảng viên lớn tuổi nào đó trong văn phòng nghiêm túc hỏi: “Cô là ai? Vào trường với lý do gì? Cô là phụ huynh của sinh viên? Cô vào đây có được sự bảo lãnh của giáo viên nào không? Trước khi vào trường cô có xin phép chưa? Ai đã cấp phép? Cô đã lẻn vào trường học! Làm rối loạn trật tự dạy và học của trường! Chúng tôi phải truy cứu trách nhiệm hình sự của cô! Lấy CMND của cô ra đây! Chúng tôi phải làm giấy tờ đăng ký!”
Nguỵ Mạn Văn bị hàng loạt câu này nói cho ngu người, cả nửa ngày không tìm được lời nào để phản bác.
Sinh viên đứng hóng chuyện ngoài hành lang cùng nhau vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
“Đã quá!!”
“Thầy làm tốt lắm thầy ơi!!”
“Kiện cô ta đi thầy! Kiện cô ta phá hỏng danh dự trường chúng ta!”
Mấy giảng viên đành phải trước tiên đuổi sinh viên đi, “Về lớp học hết đi.” Rồi đóng cửa, mấy giảng viên hoặc ngồi hoặc đứng vây xung quanh Nguỵ Mạn Văn.
“Thưa cô, mời cô lấy CMND ra, chúng tôi phải làm thủ tục đăng ký, tất cả người ngoài muốn vào trường bắt buộc phải đăng ký. Với lại cô vào đây có mục đích gì?”
Nguỵ Mạn Văn nỗ lực lấy lại ưu thế cho mình: “Sinh viên của các người……”
“Sinh viên của chúng tôi làm sai, chúng tôi sẽ xử phạt. Nếu cô muốn kiện cậu ấy thì mời cô tìm đến phụ huynh cậu ấy.” Một giảng viên cắt ngang lời cô ta, “Dù sao cậu ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên.”
“Chuyện này khác với chuyện cô tự ý xông vào trường chúng tôi, cô đã là người trưởng thành.”
“Chẳng phải ai cũng được phép vào trường sao?” Nguỵ Mạn Văn kêu lên.
Giảng viên nghiêm mặt lại: “Ai bảo bất cứ ai cũng được vào trường? Trường học là một cơ cấu hợp pháp, chỉ có sinh viên học sinh và giáo viên mới được phép vào, phụ huynh học sinh muốn vào còn phải xin phép mới được, cô không phải phụ huynh, không có bất cứ mối quan hệ nào với sinh viên, cô lấy tư cách gì vào đây? Ai cho phép cô vào?“
“Tôi quen biết Tần Thành! Cậu ta cũng biết tôi! Lúc trước chúng tôi còn đi trượt tuyết cùng nhau! Sau đó thì gặp nạn!” Nguỵ Mạn Văn vội vàng nói.
“Nói như vậy…..” Giảng viên hiểu ra, “Các người quen biết nhau? Nên mới phát sinh tranh cãi?”
Nguỵ Mạn Văn cảm thấy mọi chuyện phát triển theo chiều hướng không đúng lắm, cô ta chỉ vào mặt mình: “Cậu ta đánh tôi!”
Giảng viên nhướng mày: “Thưa cô, ân oán cá nhân giữa hai người không liên quan đến trường học chúng tôi, thế nhưng cô làm rối loạn trật tự dạy và học của trường là chuyện rõ như ban ngày! Toàn bộ hành lang đều là sinh viên! Chỗ này của chúng tôi là trường dạy học chứ không phải cái chợ! Ồn ào nhốn nháo như vậy còn ra thể thống gì! Cô phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý!!”
Nguỵ Mạn Văn hết đường chối cãi: “…..”
HẾT CHƯƠNG 12