Editor: Gấu Mũm Mĩm
Trúc Hiên.
Bên trong phòng mùi thơm lượn quanh, Phó Cẩn Dao ngồi ngay ngắn trong đó, mặt không chút thay đổi.
Cung nữ trang điểm tiến vào, hành lễ rồi đi tới bên cạnh Phó Cẩn Dao: "Chủ tử, nàng ta không chịu nói."
"Hừ, không chịu nói? Nàng ta ngược lại là một người trung thành, đáng tiếc trung thành sai lầm đối tượng rồi. Tra cho ta nhà nàng ta còn có người nào. Dùng hình như vậy nàng ta cũng không chịu nói, nếu như không phải cực kỳ trung thành, chính là có nhược điểm trên tay người ta."
"Dạ, nô tỳ hiểu rồi. Chủ tử, thấy người bên Trần Đáp Ứng kia nói, trừ Bạch Vũ Quyên kia ra, nàng ta rất ít tiếp xúc với người khác."
Phó Cẩn Dao cười lạnh: "Chuyện bỉ ổi như thế, cho dù là cấu kết cũng sẽ không quang minh chính đại. Tất cả người muốn hại con ta, ta một người cũng sẽ không buông tha."
Cung nữ chần chờ một chút, cuối cùng mở miệng: "Chủ tử, Đại Thiếu Gia vào cung rồi, chúng ta có muốn tìm một cơ hội gặp hắn một lát hay không, chuyện như này nếu như có hắn giúp một tay......"
Phó Cẩn Dao vẻ mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại nhuốm màu nham hiểm: "Vân Lam, ngươi lúc nào bắt đầu học được tự làm chủ rồi hả?"
Cung nữ Vân Lam cả kinh, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi......" Không ngừng dập đầu.
Cho đến khi trên trán nàng ta đã nổi lên tia máu, Phó Cẩn Dao rốt cuộc mở miệng: "Được rồi, đứng lên đi."
Vân Lam khó khăn lắm mới đứng dậy.
"Có một số việc chúng ta có thể tự giải quyết, cũng không cần kinh động trong phủ."
"Vâng"
Đợi Vân Lam lui xuống, Phó Cẩn Dao tức giận đập vỡ chậu hoa bên cạnh.
Nếu như lúc này có người trông thấy Phó Cẩn Dao, chắc hẳn sẽ bị dọa sợ không hề nhẹ, thường ngày dịu dàng thanh nhã lúc này lại giống như một người khác. Mặt ác độc.
"Vân Tuyết......"
Vân Lam Vân Tuyết là hai đại nha hoàn bên mình Phó Cẩn Dao tự đưa vào cung từ Phó gia, cũng là tâm phúc của Phó Cẩn Dao.
"Nô tỳ." Dường như không trông thấy cành hoa đầy trên mặt đất.
Vân Tuyết tất nhiên biết chủ tử mình mấy ngày gần đây tâm tình không tốt. Mới vừa rồi thấy Vân Lam bị phạt nàng còn có gì không rõ.
"Lén sắp xếp người vào lãnh cung, tiễn Hiền phi lên đường."
Vân Tuyết cho dù không ngẩng đầu trong lòng cũng kinh ngạc, cho dù là sẽ chọc cho chủ tử nhà mình không vui, nàng vẫn mở miệng như cũ: "Mong chủ tử nghĩ lại. Trong cung này quản khống rất nghiêm, dù là không có thái giám cung nữ cũng là muốn nói ra tất cá nguyên cớ. Hiền phi mặc dù đã bị biếm lãnh cung, nhưng chung quy từng là chủ vị. một cung. Chúng ta như thế, khó tránh khỏi để người nắm lấy chuôi."
Cung nữ cũng biết đạo lý, Phó Cẩn Dao lẽ nào lại không hiểu, chỉ có điều chung quy là tính khó dằn thôi.
Hiền phi tuy không là chủ mưu, nhưng hương này cuối cùng là từ trong cung nàng ta chảy ra.
Bình tĩnh lại, phất tay một cái: "Lui xuống đi."
Nàng chậm rãi uống một ngụm trà.
Nàng mấy ngày nay luôn cực kỳ tâm phiền ý loạn, thậm chí thường mất ngủ, cho dù biết như vậy đối với con không tốt, nhưng nàng vẫn là không có cách nào phá giải. Cũng không phải là không tìm thái y xem qua, nhưng thái y sau khi kiểm tra cũng không thấy dấu hiệu trúng độc, đều nói là do nàng suy nghĩ quá nhiều.
Thái y dĩ nhiên là tin được, nàng hết sức chậm rãi, nhưng không nắm được mấu chốt.
Chuyện gần đây quá nhiều, nàng vội vàng tìm nội gián, vội vàng tìm người hại nàng, cũng bận việc trong cung, rất nhiều chuyện này khiến cho tâm tư sức lực nàng quá mệt mỏi.
Nàng sao lại không biết, những việc này cũng bất lợi đối với việc nàng an thai, nhưng không giải quyết những việc này, nàng sao có thể ngủ yên? Còn có sự vật trong cung này, lần này bỏ qua, lần sau lúc nào có thể tới cũng không nhất định, Thái hậu không thích nàng, lần này nếu như không phải là bởi vì nàng có thai lại có uất ức, có lẽ cũng sẽ không để cho nàng thượng thủ.
Thở chầm chậm, Phó Cẩn Dao tâm phiền ý loạn mở cửa sổ ra, bên ngoài tuyết lớn bay trong không trung, nàng thấy hứng thú nhưng cũng không thể tỉnh táo lại.
Thật...... Không có vấn đề sao?
Bên này Phó Cẩn Dao tâm phiền ý loạn, nóng nảy khác thường. Bên kia Đức Phi ngược lại an nhàn.
Trải giấy Tuyên Thành trên bàn tập viết, cũng thấy hài lòng.
"Hoàng thượng còn Thính Vũ Các?" Nàng hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
"Hồi nương nương, vâng" cung nữ Thúc Lan lên tiếng.
Cười yếu ớt, động tác không dừng: "Ngược lại bản cung xem thường nàng ta."
"Nương nương, Thuần tần này nhìn không hề giống người cực kỳ thông minh, nhưng thực tế cũng chưa biết. Người xem nàng ta lần đó không phải hóa giải vấn đề, một chuyện thường nhỏ như vậy liền lên tới tần, nghĩ đến tất nhiên là có chút thủ đoạn."
"Có thủ đoạn bản cung cũng không sợ, sợ là, có trợ thủ."
Thúc Lan hiểu ý, thử thăm dò hỏi: "Người là nói Thái hậu?"
Đức Phi hừ lạnh một tiếng.
"Cũng không biết Thuần tần này có vận tốt gì, Thái hậu nương nương làm giống như yêu thích nàng ta." Thúc Lan không hiểu.
Đặt bút xuống, Đức Phi cầm tờ giấy Tuyên Thành lên xem.
"Nếu bản cung là Thái hậu nương nương, ta cũng yêu thích nàng ta, không có gia thế hiển hách, dù có chút khôn vặt cũng rõ ràng, tính tình là có chút nóng nảy. Người như vậy mới dễ dàng nắm trong tay. Nếu như không phải tâm tư đơn giản, trước đó vài ngày sao lại bị hương liệu này đả thương thân thể, Thái hậu coi trọng hoàng tự, Thuần tần bị người ta làm hại một chút cũng nghi không được, có thể thấy cũng là người đáng thương. Thái hậu bây giờ đã là dưới một người trên vạn người. Thuần tần lại ngăn trở bà cái gì. Người tới vị trí cao, luôn cùng đồng tình người yếu. Ngươi xem, nhiều điểm tốt như vậy, sao lại không thích nàng ta? Người như vậy không nâng đỡ, chẳng lẽ nâng đỡ cái loại Phó Cẩn Dao đó?"
Đức Phi phân tích thấu đáo: "Chính Thẩm Tịch Nguyệt này, Hoàng thượng thấy hứng thú với nàng ta, Thái hậu cũng vui mừng cất nhắc nàng ta. Nâng cao hơn nữa lại có quá mức."
Thúc Lan không hiểu: "Nếu Thuần tần cũng không phải là cường địch, chúng ta sao lại phải hết sức hạ tâm huyết như vậy đi lợi dụng nàng ta hãm hại Phó quý tần? Bây giờ ngược lại là tốt, hẳn là bị nàng ta đánh bậy đánh bạ tìm được hương liệu này."
Đức Phi vẫn nhìn chữ như cũ: "Tuy không phải cường địch, nàng ta được sủng cũng quá mức rồi, bây giờ trong cung này ngoài Phó Cẩn Dao chỉ nàng ta thị tẩm nhiều. Bản cung chẳng lẽ muốn nhìn nàng ta từng bước một vững vàng đi lên sao? Lại nói trong cung này khá được sủng, có ai giỏi tính toán bằng nàng ta? Coi như Thẩm Tịch Nguyệt có thể may mắn thoát khỏi Tây Vực kỳ hương này, chúng ta cũng có thể thuận buồm đẩy Tề Chiêu Nghi một phen. Trong cung có hương liệu này nhưng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đáng tiếc một quân cờ tốt, lại bị Trần Vũ Lan phá hủy."
"Trần Đáp Ứng này cũng là không có tiền đồ, chuyện nhỏ như này cũng làm không xong." Thúc Lan bực mình.
Lại đưa lên xem một hồi, Đức Phi xé toang chữ: "Thuần tần không thông minh, Trần Vũ Lan cũng không phải là không có tiền đồ, chẳng qua là bản cung tính toán sai lầm rồi. Vốn cho rằng Thuần tần này sẽ tha thứ cho biểu muội mình, xem ra thật đúng là hoàn toàn ngược lại. Nàng ta hẳn là cũng bởi vì Trần Vũ Lan lấy lòng mà hoài nghi. Bên Trần Vũ Lan không có sơ hở chứ?"
Thúc Lan lắc đầu: "Chủ tử yên tâm, ban đầu nô tỳ sắp xếp người đã nói là thân tín Hiền phi, nàng ta dù là bị Phó quý tần bắt được cái gì, cũng là chỉ biết đem manh mối liên lụy đến bên Hiền phi, không liên lụy tới chúng ta. Vấn đề là, bây giờ trong cung Phó quý tần Điệp nhi bị Phó quý tần phát hiện rồi. Mặc dù nô tỳ nắm giữ điểm yếu nàng ta, nàng ta liều chết cũng sẽ không nói, nhưng đêm dài lắm mộng, có một số việc nhỏ, lúc nào cũng không là không có sơ hở."
"Bây giờ Phó Cẩn Dao chỉ mong sao chúng ta đi giết người diệt khẩu, nếu không nàng ta làm sao tìm được manh mối. Làm đục nước, tất cả mới phải làm."
Lại nghĩ: "Hôm qua Phó gia trên triều đình buộc tội Chu đại nhân, hôm nay Chu đại nhân bởi vì chuyện tham ô đã bị bắt giam, nhưng Chu Đáp Ứng lại không biết chuyện này. Chuyện lớn như thế, ta đây làm tỷ tỷ, tại sao có thể không nói cho nàng ta?"
Thúc Lan hiểu ý, mỉm cười vâng mệnh lui ra.
Đức Phi lại lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành, tiếp tục luyện chữ.
Mặc dù luyện chữ, trong lòng lại tính toán, lần này mình là bị thua thiệt. Chỉ có điều đây coi như là có thể đoán được, Thái hậu cũng không thích một người thao túng hậu cung, Hiền phi ngã, đương nhiên sẽ còn có người khác, bọn họ cũng sẽ không vui thấy một mình mình độc giữ hậu cung, nhưng ngày này sao cứ như vậy tới.
Hừ.
Nàng vẫn chưa bố trí người xong, thì đã đến bước này.
Phó quý tần một cái quý tần nho nhỏ liền giúp đỡ quản lý hậu cung, xem ra là người khác cất nhắc, nàng xem ra lại không đồng ý kiến, chắc Phó quý tần này muốn tiếp tục đi lên rồi.
Nữ nhân nhà Phó gia này, thật đúng là khắc tinh của nàng a.
Nàng từ nhỏ yêu mến Cảnh đế, thật khó mới gả được cho hắn. Nhưng lúc đó hắn lại duy chỉ vẻn vẹn đối tốt với Phó Cẩn Tú, đối với nàng ta ngàn y trăm thuận, nàng mỗi lần đều âm thầm rơi lệ. Khó khăn lắm mới thấy Phó Cẩn Tú chết, lại một Phó Cẩn Dao tới, đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra, Phó Cẩn Dao này cũng không phải là đều học diễn xuất của Phó Cẩn Tú.
Hừ lạnh một tiếng.
Còn có Thuần tần này, còn nhỏ tuổi chính là một kẻ mê hoặc.
Trong lòng Đức Phi oán hận, trên chữ viết cũng nhìn ra vài phần tàn nhẫn.
"Mẫu phi......" thanh âm trong trẻo truyền đến, Đức Phi vội vàng thả bút trong tay ra.
Lúc này đã không giống mới vừa rồi tàn nhẫn, ngược lại, nụ cười vừa dịu dàng lại vừa thật lòng đổi lại trên khuôn mặt.
"Gia Nhi tới?"
Một đứa trẻ nhỏ láu táu vọt vào, Đức Phi bước lên trước, phủi tuyết trên người cho nó.
"Trời rét lạnh thế này sao nhị hoàng tử lại tới." Giọng nói có chút trách cứ.
Ma ma bên cạnh nhị hoàng tử liền vội vàng giải thích: "Nhị hoàng tử sáng sớm thức dậy đã nói đêm qua nằm mơ thấy nương nương, muốn gặp người. Tan học, liền dắt lão nô, nhất định phải gặp người. Đây là mẫu tử tình thâm đấy."
Cũng có thể nói là một thói quen.
Đức Phi hạ sắc mặt.
"Thúc Lan, đem lên một chút điểm tâm." Ôm nhị hoàng tử đến bên giường, Đức Phi vội vàng gọi người tới dặn dò.
"Mẫu phi thật tốt, con cũng đói bụng đấy. Hôm nay sư phụ thời gian giảng dài chút. Hài nhi nôn nóng đến thăm mẫu phi, trong lòng vô cùng buồn bực." Nó bướng bỉnh lè lưỡi.
Chỉ là một đứa trẻ ba tuổi mà thôi.
Đức Phi nghe nói như vậy, lắc lắc đầu: "Gia Nhi không được nói bậy. Tiên sinh là người truyền đạo thụ nghiệp cho con, không được thất lễ, không thể không tôn kính."
Nhị hoàng tử gật đầu một cái: "Hài nhi hiểu rồi. Mẫu phi, hài nhi rất ngoan, hôm nay lạnh như vậy, con cũng đi học, đại ca ca cũng không có đi."
Đứa trẻ hi vọng thấy mẫu phi mình, hi vọng nhận được khen ngợi.
Đức Phi gật đầu: "Ừ, Gia Nhi của mẫu phi ngoan. Đại ca ca con thân thể không khỏe, không đi vậy là nên. Nhưng Gia Nhi của chúng ta lại rất khỏe, tuyệt đối không thể không đi học. Như vậy tiên sinh mới có thể yêu quý Gia Nhi, đúng không."
"Uhm, đúng."
Điểm tâm mang lên, ánh mắt của nó bị thu hút.
Nhìn dáng vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh của nhi tử, Đức Phi lộ ra nụ cười.
Cho dù họ từng người một được sủng ái như thế nào, người nào lại có một hoàng tử khỏe mạnh khiến người ta yêu thích như này đây?