Phó gia.
"Tiểu Ca. Lão thân là họ hàng xa của Phó phu nhân, từ vùng khác đến thăm nàng. Kính xin thông báo."
Dứt lời đưa một cái ngọc bội qua.
"Ngài tạm giao vật này cho phu nhân, nàng nhất định biết ta là ai."
Tiểu Ca giữ cửa Phó gia nhìn lão phụ quần áo hoa lệ này, lại thấy dáng vẻ bà đúng mực, càng cảm thấy có mấy phần phong thái.
Lại nhìn chất lượng ngọc bội kia, càng là rất tốt.
Tuy rằng đoán trước chưa từng thấy nhưng mà cũng chắc là thân quyến của chủ tử rồi.
Chính là lập tức vào cửa thông báo.
Nếu nói trước kia, ngược lại cũng chưa chắc như thế nhưng hôm nay lại khác biệt.
Dù là khí độ hay là trang phục của người này, thoạt nhìn cũng không giống như là kẻ tống tiền.
Tiểu Ca thông báo đại nha hoàn ở cửa, ngược lại đại nha hoàn này cũng không trì hoãn, bèn cầm ngọc bội vào trong nhà.
Lúc này, Phó phu nhân đang tức giận.
Con dâu người ta đều là cầm kỳ thư họa, con dâu của nàng lại tốt rồi, lúc này lại mặc nam trang đi ra ngoài làm ăn, nói ra quả thật là mất thể thống. Nhưng, hai cha con này lại cũng không thèm để ý.
Nàng cảm thấy bực mình.
"Phu nhân."
Liếc nha hoàn một cái, Phó phu nhân hỏi: "Chuyện gì?"
Lại xuất hiện vào lúc tâm tình nàng không tốt.
"Ngoài cửa có vị phụ nhân, tự xưng là bà con xa của ngài. Đang cầu kiến phu nhân, nàng trình lên ngọc bội kia, nói để ngài thấy thì sẽ sáng tỏ."
Phó phu nhân đang muốn nổi giận, vừa ngẩng đầu thì lại thấy được ngọc bội xanh biếc này, nhất thời ngây người.
Lúc lâu, giọng nói có chút lo sợ không yên: "Người nào?"
"Vẫn còn ở cửa lớn ạ." Nha hoàn dĩ nhiên là nghe thấy giọng nói chủ tử đặc biệt.
Phó phu nhân lập tức đứng lên, vòng vo hai vòng ở trong phòng, làm như có chút khó khăn, có điều vẫn mở miệng: "Cửa chính sao?"
Nha hoàn kỳ quái nói: "Chính phải."
Không đi cửa chính, chẳng lẽ phải đi cửa nhỏ hay sao? Đúng là kỳ lạ.
"Dẫn người vào đi."
Bên cạnh, lão ma ma thấy Phó phu nhân như thế, biết người đến này là ai.
"Tội gì Phu nhân phải thấp thỏm như vậy. Bà ta tới đây cầu kiến, lại có thể có chuyện gì, dù sao cũng là một nô tài thôi."
"Ma ma không biết, mấy năm này vào cung hàng năm, mỗi lần nhìn nét mặt bà ta, ta đều cảm thấy thâm trầm. Ngược lại cũng không phải sợ bà ta, như ngươi nói bà ta là một nô tài, ta có gì đáng sợ. Nhưng mà, có lẽ bà ta đã ở lâu trong cung, lại thấy nhiều chuyện bẩn thỉu. Trên khí thế, luôn là có chút khiến người ta chẳng ngờ."
Phó phu nhân giải thích.
Lão ma ma gật đầu: "Phu nhân chớ nên lo lắng, có lão nô ở đây, cho dù bà ta đến đây thì có thể làm cái gì! Ngay cả Thái hậu cũng không còn. Bà ta chỉ là một lão nô tài thất thế thôi."
Nghe lão ma ma vừa nói như thế, cuối cùng Phó phu nhân yên tĩnh trở lại, gật đầu.
"Ngươi nói có mấy phần đạo lý. Ngược lại không biết vì sao bà ta cầu kiến. Nghe nói năm đó bà ta đến Tự Miếu mà chúng ta thường đi vì Thái hậu cầu phúc. Tại sao nhanh như vậy đã trở về rồi."
Lão ma ma cười: "Ba tháng cũng không phải là thoáng một cái đã qua."
Không sai, người khiến chủ tớ Phó phu nhân có chút thấp thỏm này chính là Quế ma ma vốn đi theo bên cạnh Thái hậu.
Mà lúc này Quế ma ma đi theo đại nha hoàn, băng qua đình đài lầu các, đang đi về phía Phó phu nhân.
"A Quế gặp qua Phó phu nhân." Quế ma ma khẽ thỉnh an xuống.
Phó phu nhân gật đầu, nha hoàn bên cạnh ra ngoài.
Nàng cũng không muốn để người khác biết Quế ma ma này tới đây gặp nàng. Vì vậy cũng không tiếp đãi ở trong sảnh, mà là dặn dò người dẫn bà tới phòng nàng ở.
"Nhiều năm như vậy, Quế ma ma vẫn là khoẻ mạnh như vậy." Phó phu nhân mỉm cười nói.
Có điều trong đôi mắt cũng không có bao nhiêu ý cười.
"A Quế tất nhiên già đi rất nhiều, chẳng qua Phó phu nhân lại cũng giống vậy đấy." Lúc nói lời này, giọng nói hơi mang theo châm chọc.
Nữ tử dù tuổi hoặc nhỏ hoặc lớn, đều cực kỳ không thích bị nói một chữ "Già".
Nghe lời ấy của Quế ma ma, trên mặt Phó phu nhân lộ ra không vui.
Nhưng Quế ma ma cũng không thèm để ý.
Nói: "Phó phu nhân ngược lại đến cả ngụm nước trà, cũng không chịu dâng cho lão thân." Trong lúc nói chuyện, nở nụ cười.
Phó phu nhân giả cười: "Xem ta này, chỉ là gặp cố nhân quá vui mừng lại quên mất. Cũng không biết Quế ma ma uống quen trà ngon trong cung rồi, có thể để ý trà kém của Tướng phủ ta hay không?"
Lão ma ma bên cạnh vội vàng làm việc.
Trong khoảnh khắc đã bưng nước trà lên.
Sau khi Quế ma ma uống vào cảm khái: "Không kém là bao."
Chủ tớ Phó phu nhân quả thật không biết, hôm nay Quế ma ma này đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì.
Thấy bà ta cũng không nói chủ đề, chính là cũng theo lời của bà ta.
Đương nhiên cũng là phòng bị nhiều hơn.
"Thật ra thì hôm nay lão thân đến đây, ngược lại có chuyện muốn thỉnh giáo Phó phu nhân."
Vẻ mặt Phó phu nhân sửng sốt: "Không biết Quế ma ma muốn hỏi chuyện gì?"
Quế ma ma cười: "Vãn Thúy. Không biết Phó phu nhân còn nhớ cái tên này hay không?"
Phó phu nhân cố gắng tự trấn định: "Tên này có chút quen tai, có điều cũng không nhớ rõ."
Quế ma ma cũng không miễn cưỡng, nhìn hai người, rất lâu, cười cực kỳ quái dị: "Lần này tuy nói là ta trở về huyện Kỳ cầu phúc cho thái hậu nương nương, nhưng ngược lại cũng gặp mấy bằng hữu cũ ở trong phủ trước đây! Nhưng phụ thân của Vãn Thúy đã nói, cái chết của Vãn Thúy vô cùng thảm."
Phó phu nhân lạnh mặt xuống: "Ta cũng không biết người này, cũng không muốn biết những chuyện kia."
Đang lúc nói chuyện, càng cảm thấy bắt đầu có chút mệt mỏi, nàng còn chưa động, đã thấy lão ma ma bên cạnh lại thẳng tắp ngã xuống.
Vừa định đưa tay đỡ, lại phát hiện mình cũng không có hơi sức.
"Người đâu." Lúc này nàng kinh hoảng, vội vàng la lên.
Nhưng cũng không có người đi vào.
Không đúng, có cái gì rất không đúng.
Quế ma ma cười càng vui vẻ: "Phó phu nhân gọi cái gì đấy?"
Cười đủ rồi, lạnh mặt xuống: "Phó phu nhân cũng cảm nhận được là một mình kêu, lại không có cảm giác người đến cứu ngươi chứ?"
Hôm nay như vậy, Phó phu nhân còn có gì không hiểu, cửa Tề Lan tất nhiên là đã bị Quế ma ma thu mua.
"Ngươi...ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Quế ma ma nhìn bộ dáng hai người co quắp trên mặt đất không thể nhúc nhích, càng thêm vui vẻ.
"Ta đã đoán được, với tính tình của ngươi tất nhiên là sẽ không để cho quá nhiều người biết ta đến. Chỉ chừa một người ở Tề Lan, hối hận rồi sao?"
Quế ma ma tùy tiện kéo khăn qua, chặn lại miệng của hai người.
Thậm chí buộc chặt, vậy cũng không có.
Bây giờ hai người đã xụi lơ, một tý hơi sức cũng không có, bà lại có cái gì phải lo lắng đây?
"Có lẽ là các ngươi cũng không biết, tại sao mình lại như vậy nhỉ? Ha ha! Trước đó Tề Lan bưng đồ ăn cho các ngươi, ăn ngon không?"
Phó phu nhân trừng lớn mắt, biết được tất nhiên là cái đó có vấn đề.
Quế ma ma cũng ngồi xuống đất, hoàn toàn không có thể diện ngày xưa trong cung.
Nhìn ánh mắt hung tợn của lão ma ma bên cạnh Phó phu nhân.
Quế ma ma lấy đao ra, rắc lên một tầng phấn ở trước mặt các nàng.
Giọng nói hời hợt: "Cho dù là đao đâm không chết các ngươi được, các ngươi cũng có thể yên tâm, đây là kịch độc."
Dứt lời, chính là xoay người lại, đâm đao vào trên đùi lão ma ma.
Bởi vì bịt mồm, bà ta đau trợn tròn mắt lại không thể phát ra tiếng.
Quế ma ma mặt lạnh: "Năm đó nếu không phải ngươi khuyến khích, sao đến nỗi Văn Uyển Lan làm hại chủ tử."
Văn Uyển Lan này chính là khuê danh Phó phu nhân.
"Nếu không phải là ngươi thu mua, sao đến nỗi Vãn Thúy hạ □ cho chủ tử."
Dứt lời lại một đao chính là ở ngực.
Lão ma ma lập tức ngất đi.
Quế ma ma cũng không có một tý lòng trắc ẩn, nhìn Phó phu nhân, hận đến: "Chủ tử hận Phó tướng cả đời, cuối cùng mới hiểu, nếu không phải là ngươi, sao đến nỗi có những việc sau đó. Các ngươi là biểu tỷ muội, chủ tử đối đãi ngươi thân thiết, ngươi lại vì cá nhân mình hãm hại nàng. Ngươi thật độc ác."
Dứt lời chính là một đao đâm tới, đâm vào đầu vai Phó phu nhân.
Lúc này Phó phu nhân đã run sợ trong lòng.
"Có lẽ, sợ là ngươi còn không biết tại sao Phó tướng cưới ngươi làm vợ nhỉ?" Quế ma ma ác ý cười.
"Năm đó ngươi vì có thể gả cho Phó Uẩn Duệ, 0di33xn0dafnl330fys0doon biết rõ hắn có tình thân mật với chủ tử, lại cố ý lừa gạt chủ tử uống hết nước trà này, lại mua được Vãn Thúy. Nếu như không phải đúng lúc tiên hoàng tham bái ở Tự Miếu, lại ngẫu nhiên đi qua, sợ rằng chủ tử sẽ bị hòa thượng chà đạp ở trong chùa, ngươi thật nhẫn tâm, thật là lòng dạ độc ác. Ngươi cố ý sắp xếp Phó Uẩn Duệ đi qua bắt kẻ thông dâm, cũng không ngờ, người nọ lại là tiên hoàng, không ngờ chứ? Đời người gặp gỡ luôn là như thế. Tiên hoàng là loại người nào, tất nhiên thấy rõ tất cả nhưng vì lấy được chủ tử, hắn chính là cố ý bày mưu đặt kế Phó Uẩn Duệ, Phó tướng vì hai nhà yên ổn, cuối cùng để chủ tử cho là, là hắn vì quyền thế, cố ý làm những thứ này, cố ý đưa chủ tử tới giường tiên hoàng. Càng vì an lòng hoàng thượng mà cưới ngươi, vì sợ hoàng thượng nghi ngờ mà có mấy đứa bé. Buồn cười chứ? Ngươi cho rằng Phó Uẩn Duệ có một tý tình nghĩa đối với ngươi sao? Buồn cười, quả nhiên là cực kỳ buồn cười."
Phó phu nhân trừng lớn mắt, nàng tất nhiên biết những thứ phía trước.
Năm đó nàng với biểu muội cùng lúc ái mộ Phó Uẩn Duệ, nhưng Phó Uẩn Duệ lại chỉ có tình thân mật đối với biểu muội.
Sau đó nàng bị ghen tỵ làm tâm trí mê muội, làm những chuyện kia, tất nhiên muốn để cho hắn thấy nàng ta bị người khác chà đạp, thì sẽ không thân mật với nàng ta.
Ai có thể ngờ, người mở cửa lại là tiên hoàng.
Sau đó thị thị phi phi nàng cũng không hiểu, chỉ cho là Phó Uẩn Duệ không có biểu muội, sẽ vui vẻ với nàng.
Quế ma ma bỗng nhiên lại một đao, Phó phu nhân đau đến sắc mặt trắng bệch, máu kia càng chảy không ngừng, nhìn màu máu của lão ma ma bên cạnh đã biến thành màu đen.
Phó phu nhân biết, Quế ma ma không phải là hù dọa bọn họ, trên đao này đúng là nhúng kịch độc.
"Hoàng thượng biết tâm sự của chủ tử, càng vì để cho nàng hoàn toàn hận Phó Uẩn Duệ, trừ bày mưu đặt kế hắn cưới ngươi, càng thêm ám hiệu hi vọng các ngươi có con cái. Ngươi không ngờ chứ? Nếu không phải chủ tử đại nạn sắp tới, những bí mật này có lẽ cũng sẽ đá chìm xuống biển. Nhưng mà, phàm là bí mật cuối cùng sẽ có ngày lại được thấy ánh sáng mặt trời. Ngươi, Văn Uyển Lan, sẽ thảm hại hơn so với chủ tử."
Quế ma ma cực hận Phó phu nhân, vừa thêm hai đao, có lẽ Phó phu nhân cũng không bị thương ở chỗ yếu, tuy là ý chí không tỉnh táo nhưng cuối cùng không có hôn mê.
Quế ma ma lấy khăn trong miệng nàng ra.
Phó phu nhân nỉ non: "Nếu như vậy, các ngươi càng nên hận, nên hận tiên hoàng......"
Hơi thở mong manh.
Mặt Quế ma ma không chút thay đổi: "Nếu như không có ngươi bỏ thuốc, sao đi tới một bước kia? Các ngươi là biểu tỷ muội, ngươi có thể nghĩ ra chủ ý ác độc như vậy, ngươi cho rằng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Thời gian cuối cùng, trang ## bubble chủ tử lười phải so đo với ngươi nhưng ta không thể không báo thù cho nàng. Sợ là ngươi không biết chứ? Ta tới nơi này, sẽ không nghĩ tới còn sống rời đi. Chủ tử chết rồi, ngươi cũng đừng hòng sống thật tốt."