"Thần thiếp không sao. Dị ứng của thiếp hết rồi. Chẳng qua là nhất định phải tìm ra người có ý xấu này. Nếu không đến lượt người khác nói tự ta tốt rồi, cố ý lợi dụng chiêu này mưu hại phi tần khác đấy."
Trong lời nói có mấy phần không vui.
Làm sao mọi người không biết là Huệ phi nói lời này chính là nhắm về phía nàng.
Lúc này nàng đã đứng ở bên kia, đây là đã kiểm tra không có hiềm nghi.
Cảnh đế nghe lời này, sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi nói là hoàng hậu, bọn họ không có quy củ, cho dù là giết bọn họ cũng không quá đáng, cần gì phải mưu hại. Có thể nói lời này vốn là người ngu xuẩn."
Cảnh đế liếc mắt nhìn về phía dưới phòng.
Thấy sắc mặt Phó Cẩn Dao khó coi, biết tất nhiên là nàng ta nói.
Nhìn mọi người, từng chữ từng câu: "Nguyệt Nhi vừa là hoàng hậu, mọi việc thì có thể không cần cố kỵ. Trẫm cho nàng tất cả quyền lợi xử trí hậu cung, bất luận kẻ nào cũng không có quyền chất vấn nàng. Nếu không tuân thủ quy củ, đến cả tôn kính hoàng hậu cũng không làm được, quả thật là không thích hợp ở lại trong hoàng cung này."
"Đa tạ hoàng thượng tin tưởng." Tịch Nguyệt cảm động.
Cảnh đế vuốt vuốt tóc của nàng trước mặt mọi người: "Nàng là vợ cả của trẫm. Tự nhiên khác biệt với các nàng ấy."
Dứt lời động tác đột nhiên dừng lại một lát, nhìn về phía Lâm thái y, dặn dò: "Cũng kiểm tra cẩn thận tóc các nàng một lần."
Nghe lời này, người hại người kia chính là hoảng sợ trong lòng. Có điều sau đó cũng hơi có an ủi, cũng không tra ra được mình.
Tịch Nguyệt chưa từng nghĩ tới, Cảnh đế sẽ nói những thứ này, vợ cả, vợ kết tóc.
Nàng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh.
Giống như nàng chờ một câu nói này lâu rất lâu rồi.
Cắn môi nhìn Cảnh đế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia tất cả đều là cảm động.
Nếu như một nữ nhân ái mộ một nam nhân, có lẽ nam nhân kia sẽ vui mừng nhưng lại chưa chắc sẽ tiếp nhận. Nhưng nếu như một nam nhân ái mộ một nữ nhân, chỉ cần không ngừng đối tốt với nàng, tốt đến mức tận cùng, nữ nhân kia thế nào cũng cảm động.
Làm sao có thể không cảm động, nữ nhân này vốn là loại người cực kỳ dễ dàng bị cảm động.
Cảnh đế không biết tại sao lại nghĩ đến đoạn văn này.
Kéo Tịch Nguyệt vào trong ngực, nhìn về phía mọi người.
Bộ dáng hắn đa tình như vậy, khiến các nàng nhìn hận không được xé khăn nhưng vậy thì thế nào, giờ đây có lẽ tự thân khó bảo toàn.
Mấy người kiểm tra thật chậm nhưng mà lại cẩn thận, căn bản là qua một người thì không cần kiểm tra lần thứ hai.
Không chỉ là phi tần, chính là cung nữ mà các vị phi tần mang theo cũng bị kiểm tra tỉ mỉ giống vậy.
Mắt thấy phần lớn phi tần đã bị kiểm tra qua hết, cũng chưa từng tìm được hung thủ gì đó.
Không ít người cũng nói thầm trong lòng, không rõ đây là có chuyện gì.
Vào lúc này đây bọn họ cũng không nhận ra là hoàng hậu cố ý hãm hại.
Hoàng thượng có thể bảo vệ hoàng hậu như vậy, bản thân đã nói lên tất cả.
Mọi người là đang thấp thỏm suy nghĩ, chỉ thấy Thúy Văn nhìn về phía Cảnh đế: "Khởi bẩm hoàng thượng hoàng hậu, nô tỳ phát hiện, trên tóc tên cung nữ này nhiễm bột kỳ hoa."
Cảnh đế nhìn lại.
Chính là đại cung nữ bên cạnh An Tu nghi—— Thất Xảo.
Thất Xảo bị dẫn ra, mọi người khác tiếp tục kiểm tra, quả thật chỉ có trên tóc nàng ta có phấn hoa này.
An Tu nghi vừa nhìn, chính là biết chủ tớ họ mắc bẫy của người khác, vội vàng cùng nhau quỳ xuống.
"Hoàng thượng minh xét. Thần thiếp và cung nữ đều là vô tội! Nhất định là có người vu oan hãm hại, nhất định là có người vu oan hãm hại!"
Cảnh đế mặt lạnh: "Ngươi đã nói vu oan hãm hại, vậy người hãm hại ngươi là ai."
An Tu nghi nói không ra, chỉ là lại nhìn Tịch Nguyệt không ngừng cầu xin tha thứ: "Hoàng hậu nương nương minh giám, hoàng hậu nương nương minh giám ạ. Ngài là biết tính tình thần thiếp, thần thiếp tuyệt đối sẽ không làm như thế đâu!"
Phó Cẩn Dao ở bên cạnh hừ lạnh: "Ban đầu mũi kim đấu với đao sắc, cũng không biết là người nào!"
Lời này ngược lại đạp An Tu nghi vào chỗ chết.
An Tu nghi cũng không để ý tới Huệ phi, chỉ nhìn Thẩm Tịch Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương minh xét, hoàng hậu nương nương minh xét!"
Thẩm Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Cảnh đế, thấy hắn cũng không có bày tỏ gì, biết đây là hắn đang chờ ý kiến mình.
Nở nụ cười.
Nàng mở miệng: "Ngươi đã nói là oan uổng, dù sao cũng phải có chứng cớ. Nha hoàn này của ngươi, sao trên đầu của nàng ta lại có thứ này."
Lúc này Thất Xảo đã sợ ngây người, nàng đương nhiên là biết lúc này bị bắt được là kết quả như thế nào.
Lại nghe hoàng hậu hỏi nàng.
Chính là vội dập đầu: "Nô tỳ không có, nô tỳ không có ạ. Cho dù là có một vạn lá gan, nô tỳ cũng không dám làm như vậy. Tóc, tóc ——" Thất Xảo hốt hoảng nghĩ lại, bỗng nhiên, nàng nhìn về phía Lý Yên Nhiên.
"Hoàng hậu nương nương, là Song Nhi, là Lý quý nhân, là Lý quý nhân ạ ——"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Yên Nhiên, Lý Yên Nhiên cũng là "Bộp" một tiếng quỳ xuống. Đại cung nữ Song Nhi bên cạnh nàng cũng quỳ xuống như nhau.
"Tần thiếp hoàn toàn không hiểu là xảy ra chuyện gì, chuyện này không liên quan tới tần thiếp!"
Thẩm Tịch Nguyệt nhìn Thất Xảo: "Ngươi đã nói là Lý quý nhân, lý do đâu?"
Thất Xảo hung tợn nhìn chằm chằm Song Nhi: "Sau khi Song Nhi vào cung quan hệ với nô tỳ không tệ, dieenddafnleequysddoon miệng ngọt lại thường tặng nô tỳ một ít đồ. Mấy ngày trước đây, nàng tặng một chai dầu bôi tóc mới cho nô tỳ. Hôm nay là ngày đầu tiên nô tỳ dùng. Cũng không ngờ, nàng ta lại rắp tâm ý đồ xấu hại người. Là nàng ta, nhất định là nàng ta."
Mà Song Nhi kia cũng không ngừng cầu xin tha thứ, tự nói cũng không có. Tuy là tặng quà, nhưng tuyệt đối không có để kỳ hoa gì.
Mấy người đúng là rối một nùi, bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, chỉ có Lý quý nhân này nỉ non gào khóc một mình.
Dáng dấp uất ức tột cùng.
"Đủ rồi." Thẩm Tịch Nguyệt nhìn bọn họ "Xiếc khỉ" đủ rồi.
Mặt lạnh mở miệng: "Nếu Thất Xảo nói là dầu bôi tóc có vấn đề. Cẩm Tâm, ngươi dẫn người đi thu hồi vật này lại kiểm tra. Thất Xảo, ngươi nói mình vô tội, nhưng Song Nhi kia cũng nói mình là vô tội. Theo hôm nay nhận thấy, ngươi hiềm nghi là chúng ta có thể tra được, nàng ta lại không phải. Bổn cung vẫn hết sức tin tưởng đối với thủ đoạn tra hỏi của Thận Hình tư, không biết, ngươi có đồng ý đi hay không! Nếu như ngươi có thể chịu đựng được, thì Bổn cung sẽ tin tưởng ngươi vô tội."
Thật ra thì ở trong lòng của Tịch Nguyệt, nàng tin tưởng An Tu Nghi và Thất Xảo.
Vốn là lúc bọn họ cùng ở chung tại Triêu Lộ điện, Tịch Nguyệt đã từng nghiên cứu con người Thất Xảo này, nàng ta cũng không phải là một người vô cùng có tâm cơ.
Sự lợi hại của nàng ta, tất cả đều có thể thấy được ở bên ngoài.
Nếu như nói nàng ta có thể nghĩ được mưu tính như thế, cũng không phải tính cách của nàng ta.
Hơn nữa An Tu nghi không có lý do gì làm như vậy.
Kể từ đứa bé không còn, nàng ấy cũng hết sức không muốn tranh thủ tình cảm, so ra, Lý quý nhân này mới thật sự là người khả nghi.
Thất Xảo vừa nghe Thận Hình tư, lung lay mấy cái, làm sao nàng không biết thủ đoạn của Thận Hình tư, nhưng khi nhìn chủ tử nhà mình, lại nhìn đôi chủ tớ ác độc quỳ gối một phía khác kia.
Vừa bất chấp: "Nô tỳ đồng ý."
Bên cạnh, Song Nhi nghe được câu này, sắc mặt giãn ra, có điều cũng không tránh được ánh mắt của Tịch Nguyệt.
Nhếch lên một nụ cười, nhìn về phía Song Nhi bên cạnh: "Thất Xảo đây là tình nghi lớn nhất đã đồng ý, có lẽ Song Nhi cũng sẽ không từ chối chứ?"
Dứt lời, trực tiếp nhìn chằm chằm Song Nhi.
Nàng ta ngây người, không ngờ mình lại cũng phải đi.
Không ngừng run rẩy dập đầu.
"Nô tỳ là vô tội, Thất Xảo, là nàng ta cố ý mưu hại cho ta, nàng ta là cố ý!"
Bên cạnh, Lý Yên Nhiên tự nhiên cũng biết, nếu như để Song Nhi cũng vào Thận Hình tư, vậy thì rất nhiều chuyện sẽ không bị khống chế.
"Hoàng hậu nương nương minh giám, chủ tớ chúng ta cũng không có một chút dính dấp, tất cả đều là Thất Xảo này cố ý hãm hại! Trên người Song Nhi cũng không có một tý kỳ hoa, nếu cũng giao Song Nhi cho Thận Hình tư, sợ rằng khó có thể phục chúng. Hoàng hậu nương nương minh giám, hoàng hậu nương nương minh giám ạ!"
Thấy Thẩm Tịch Nguyệt không hề bị lay động, nàng ta kiên quyết nhẫn tâm: "Họ đây là cố ý muốn hãm hại ta. Nếu như để nha hoàn theo bên cạnh mình nhiều năm đi chịu nhục nhã vô cùng kia, ngược lại không bằng cứ để cho tần thiếp đâm đầu chết đi."
Dứt lời, chính là đâm đầu về phía cây cột cách đó không xa.
Quả Nhi tay mắt lanh lẹ, vào một nháy mắt nàng đâm tới, chắn ở nơi đó.
Lý Yên Nhiên đụng vào trên người Quả Nhi, choáng váng đầu một hồi nhưng cũng không đáng lo lắm.
Tình hình bây giờ, hoàng thượng hoàng hậu đều không nói chuyện, người khác tự nhiên cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ chạm vào vảy ngược của hoàng thượng.
Thấy nàng ta như vậy, Tịch Nguyệt còn có cái gì không hiểu, nghi ngờ với nàng ta càng gia tăng thêm.
Liếc mắt nhìn Cảnh đế, lại phát hiện hắn đang nhìn mình.
Dịu dàng mỉm cười với hắn.
Nụ cười này thật ra khiến lòng Cảnh đế vốn có chút tức giận trở nên vừa ý thoải mái.
Không lo lắng mở miệng: "Lý quý nhân không có hình dạng trước điện, giáng làm đáp ứng. Trẫm lại muốn hỏi Lý đáp ứng một chút, phối hợp điều tra sao lại thành nhục nhã vô cùng. Về phần Song Nhi gì đó kia, ngược lại Trẫm thấy khả nghi hơn so với Thất Xảo. Nếu muốn chứng minh trong sạch, cùng đưa nàng vào Thận Hình tư. Lý đáp ứng và An Tu nghi cấm túc. Chuyện không tra ra chân tướng, cũng không cho phép hai người các ngươi ra ngoài. Tuồng vui hôm nay, các ngươi cũng nên ầm ĩ đủ rồi. Các ngươi đã muốn ầm ĩ như vậy, vậy trẫm sẽ để lời nói xuống ở chỗ này, chuyện này mặc kệ là ai, chỉ cần tra ra, ban thưởng một dải lụa trắng."
Hôm nay như vậy người sáng suốt dĩ nhiên là có thể nhìn ra.
Dù là hoàng thượng hay là hoàng hậu đều tin tưởng chủ tớ An Tu nghi hơn, đó là tự nhiên, theo bọn hắn nhìn từ đầu đến đuôi, cũng là cảm tưởng như vậy.
Chỉ thấy Thất Xảo tình nguyện vào Thận Hình tư, mà Lý quý nhân bên kia đẩy đưa rất nhiều thì nhìn ra được, có lẽ bọn họ càng có tình nghi hơn.
Lý Yên Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ tới, vốn là một chiêu lấy lui làm tiến thế nhưng không chỉ không có hiệu quả, ngược lại khiến hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ nàng. Nghĩ đến Song Nhi phải vào Thận Hình tư thì nàng lại cảm thấy tình cảnh vô cùng bi thảm.
Lúc trước bao nhiêu ví dụ để mọi người hiểu, dưới đại hình ở Thận Hình tư, dù là trung thành cỡ nào cũng sẽ hóa thành hư không.
Nàng lung la lung lay, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn là ngồi phịch ở nơi đó.
Mà An Tu nghi bên cạnh lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nàng tin chắc, Thẩm Tịch Nguyệt này không phải người ngu, là ai thật lòng hại nàng, đương nhiên là trong lòng nàng có tính toán, chỉ đáng thương Thất Xảo, sợ rằng sẽ bị chút đau khổ.
Cảnh đế nhìn mọi người, nói chuyện cũng không nhanh lắm, nhưng lại làm cho người ta lạnh đến trong xương tủy: "Trẫm nạp các ngươi vào cung, nhìn trúng không phải là vẻ xinh đẹp của các ngươi, là hiền lương thục đức của các ngươi. Là hy vọng các ngươi có thể trợ giúp hoàng hậu quản lý tốt hậu cung, trang@dđlqđ@bubble editor mà không phải để cho các ngươi đi vào bày ra thủ đoạn hại người của các ngươi khiến người chán ghét kia. Nghĩ lại cũng không biết phụ huynh các ngươi có biết hay không, bảo bối từ nhỏ đến lớn của bọn họ không phải Hoa Giải Ngữ (đoá hoa hiểu lòng người) dịu dàng, ngược lại là Hoa Thực Nhân (hoa ăn thịt người) làm cho người ta chán ghét. Trong cung này, có một số việc là không thể làm. Hoàng hậu, hoàng tử đều là vảy ngược của trẫm không thể đụng vào, nếu như các ngươi thích ầm ĩ, vậy trẫm sẽ để cho các ngươi đi xuống đất, ầm ĩ đủ với Đức Phi Tề phi bọn họ nhé!"