"Nguyệt Nhi, bánh ngọt của nàng là học với ai?"
Cảnh đế đột nhiên xuất hiện một câu hỏi, Tịch Nguyệt nhìn hắn.
Ngay sau đó có chút ngây ngô: "Dĩ nhiên là Xảo Ninh."
Nàng cũng không thích Cảnh đế chú ý Xảo Ninh quá nhiều, nhưng lúc này hắn hỏi như thế, nàng không trả lời, mới là kỳ quái.
"Xảo Ninh?"
Cảnh đế có điều suy tư, chính là lơ đãng hỏi: "Lại nói, ngược lại Xảo Ninh này chỉ vào cung sớm nửa năm so với nàng."
Tịch Nguyệt không ngờ cả chuyện này mà Cảnh đế cũng biết.
Thật ra thì nàng không rõ lắm, kể từ khi Cảnh đế lưu tâm đối với nàng, người Khánh An cung đã bị nghiên cứu nghiêm ngặt qua một lần. Cầu cũng chỉ là an lòng.
"Hình như là sau khi nàng ta đến trong cung nàng mới lên làm nữ đầu bếp."
Vốn chỉ là một nha đầu bình thường.
Tịch Nguyệt càng ngày càng khẩn trương, có điều lại cố tự giữ bình tĩnh, cười: "Đúng vậy. Người khác chưa chắc thích tay nghề của nàng ấy, chính là ngài nếm thử tay nghề của nàng ấy cũng ghét bỏ quá ngọt rồi sao!"
Cảnh đế cười.
"Nguyệt Nhi chỉ không biết, hôm nay, nàng có một tí phản ứng nào cũng không gạt được ta."
Tịch Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nàng đang khẩn trương."
"Thần thiếp không có." Tịch Nguyệt phản xạ có điều kiện phản bác, lại thấy ánh mắt Cảnh đế thâm thúy.
Cảnh đế xoa nhẹ xuống tóc của nàng, sau đó kéo tay của nàng nhẹ nói: "Tay sẽ hơi run. Tiểu cô nương thích nói láo."
Tịch Nguyệt cắn môi, biết mới vừa rồi mình thoáng cái phản bác quá nhanh.
"Nàng là xảy ra chuyện gì?"
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đến Tuyên Minh điện, Cảnh đế kéo nàng vào trong phòng.
Tịch Nguyệt biết, nếu Cảnh đế đã hỏi ra thì nàng nhất định phải nói, nếu không, đương nhiên là hắn sẽ tìm người tra, vậy còn không bằng nói thẳng ra là xong.
"Ách, Xảo Ninh là cữu cữu thiếp sắp xếp vào cung chăm sóc thiếp đấy. Nàng ấy vốn là đầu bếp một quán rượu của cữu cữu."
Quả thật là có vấn đề.
Cảnh đế bật cười: "Cữu nàng lại sẽ tin tưởng một đầu bếp? Thu xếp nàng ấy vào cung chăm sóc cháu ngoại gái của hắn? trang ## bubble Không chỉ có sắp xếp nàng ấy vào cung, còn sớm nửa năm, hắn nhất định đã biết, nàng sẽ bị chọn trúng?"
Cảnh đế hết thảy cũng đã hỏi tới điểm mấu chốt, Tịch Nguyệt cắn môi.
"Nếu như thiếp không trúng tuyển, chờ đủ ba năm Xảo Ninh sẽ rời đi." Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhìn Cảnh đế.
"Nàng ấy, nàng ấy là con gái riêng của cữu cữu thiếp."
Cảnh đế nhìn Tịch Nguyệt, trong nháy mắt đã hiểu.
Nở nụ cười: "Không trách được, không trách được cữu cữu nàng rõ ràng nhìn như cũng không tận tâm đối với nàng, nhưng nàng vẫn đối với nhà hắn rất tốt, thì ra là lại là nguyên nhân như vậy, hắn vốn không hề từ bỏ nàng, vẫn luôn yên lặng đối với huynh muội các nàng rất tốt?"
Tịch Nguyệt gật đầu.
"Hoàng thượng, sao ngài đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với cái này?" Nghĩ đến một ý nghĩ không tốt, Tịch Nguyệt nắm lấy cánh tay Cảnh đế: "Đừng hy sinh tiểu biểu tỷ."
Lúc này nàng không đề cập tới tên, lại nói tiểu biểu tỷ, chỉ hy vọng Cảnh đế có thể nhìn tình nghĩa nàng mà không xằng bậy.
Cảnh đế bật cười: "Nàng cảm thấy, Nghiêm Liệt sẽ coi trọng dáng vẻ Xảo Ninh mập mạp đó? Nàng cảm thấy ánh mắt người Nghiêm gia chúng ta chỉ như vậy?"
Tịch Nguyệt cãi lại: "Biểu tỷ cũng không phải là mập, chỉ là hơi đầy đặn chút thôi."
Cảnh đế lắc đầu một cái, kéo nàng.
"Hầu hạ trẫm tắm rửa."
Những ngày qua Cảnh đế bởi vì thân thể Thái hậu không tốt, cũng không có tâm tư gì gần gũi với Tịch Nguyệt, cho dù là hôm nay tắm rửa cùng nhau cũng giống như vậy.
Sau đó chính là nằm vào cùng nhau, Tịch Nguyệt cũng không trở về Khánh An cung.
"Hoàng thượng, ngươi nói rốt cuộc Lục vương gia đã xảy ra chuyện gì." Nàng giống như tò mò hỏi.
Cảnh đế nhìn nàng: "Nguyệt Nhi. Nàng thật sự là một tiểu hồ ly."
Tịch Nguyệt bĩu môi không thuận theo: "Hoàng thượng luôn nói một chút giống thật mà là giả, thần thiếp còn lâu mới hiểu đấy!"
Cảnh đế ngược lại không tiếp tục nói thêm cái gì lần nữa.
Theo lý thuyết, chuyện này thì làm sao Tịch Nguyệt cũng không thể biết, nhưng Cảnh đế chính là có một loại cảm giác mơ hồ, hình như Tịch Nguyệt đã biết một hai.
Chuyện năm đó, không phải người cực kỳ mật thiết, người khác một chút cũng không biết.
Nếu như Tịch Nguyệt biết, là ai nói đây?
Cữu cữu của nàng? Hình như là rất không thể nào.
Cho dù là ông ấy biết, cũng không thể nói những chuyện của muội muội mình trước mặt cháu ngoại gái.
Hai người đuổi theo tâm tư của mình dựa vào cùng nhau, từ từ ngủ......
***
"Nhạc tỷ tỷ, tỷ đừng thích hắn có được hay không? Hắn có cái gì tốt? Chỉ là một con em nhà nghèo túng thôi?"
"Nhạc tỷ tỷ, tỷ đừng thành thân có được hay không? Chờ ta có năng lực, ta tới cưới tỷ có được hay không?"
"Nhạc tỷ tỷ, ta không để ý con của tỷ, tỷ và ta cùng đi thôi. Ta sẽ chăm sóc bọn họ, dù là Thư Bình hay là Nguyệt Nhi, ta đều sẽ coi như con ta sinh. Ta biết rồi, Nhạc tỷ tỷ, van cầu tỷ."
"Chủ tử, đêm qua Thẩm phu nhân khó sinh đã qua đời......"
"Nhạc tỷ tỷ, Khuynh Thành, Khuynh Thành......"
Nghiêm Liệt đột nhiên ngồi dậy.
Đã bao lâu, bao lâu hắn đã không mơ thấy Nhạc tỷ tỷ.
Nhạc tỷ tỷ.
"Nhạc Khuynh Thành, rốt cuộc tỷ có từng thích ta."
Nghiêm Liệt quạnh quẽ đứng lên, khoác quần áo đứng ở bên cửa sổ.
Ngắm nhìn bầu trời, giống như nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Nhạc Khuynh Thành.
"Liệt Nhi, Nhạc tỷ tỷ van ngươi, van ngươi giúp tỷ chăm sóc bọn họ có được hay không, Nhạc tỷ tỷ van ngươi......."
"Liệt Nhi, Thư Bình là bé trai, Thẩm gia sẽ đối xử tốt với hắn, nhưng Nguyệt Nhi là một Tiểu Bất Điểm, nàng là một tiểu cô nương, không có gia thế tốt, nếu có một ngày tỷ không có ở đây, ngươi giúp tỷ chăm sóc nàng nhiều hơn có được hay không?"
Trong lúc bất chợt Nghiêm Liệt lại bắt đầu trấn tĩnh.
Đã nhiều năm như vậy, xưa nay hắn cũng chưa từng nghĩ tới những lời này của nàng, hôm nay nhớ tới, càng là nghi ngờ.
Tại sao Nhạc Khuynh Thành lại nói những lời này?
Khi đó nàng còn chưa mang thai, càng không thể biết mình sẽ khó sinh, tại sao, tại sao nàng lại chết?
Tại sao nàng lại dặn dò hắn như vậy?
Nắm thật chặt lại nắm đấm.
Nàng là...... Đã biết trước mình sẽ chết?
Cho nên mới giao Thẩm Tịch Nguyệt cho hắn?
"Huyền Vũ."
"Có thuộc hạ." Huyền Vũ đã đi theo hắn từ lúc nhỏ, trung thành nhất.
"Điều tra cặn kẽ tất cả Thẩm gia cho ta, một chút cũng không thể bỏ qua."
Huyền Vũ kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, không hiểu tại sao chủ tử lại nghĩ tới Thẩm gia, nhưng mà hắn đã quen chủ tử phân phó, lên tiếng.
"Vâng, chỉ là chủ tử, bên hoàng thượng nhìn chằm chằm chúng ta cực kỳ chặt, chúng ta điều tra, sẽ không nhanh lắm."
Trong mắt Nghiêm Liệt thoáng qua vẻ lạnh lùng.
"Không sao, các ngươi không cần kiêng dè người của hắn, ngày mai ta sẽ vào cung. Nếu để cho ta biết rằng có người hại chết nàng, ta quyết sẽ không để những người đó dễ chịu." Lúc này, Nghiêm Liệt đã hoàn toàn không giống hắn trước kia.
Huyền Vũ nghi ngờ: "Chủ tử, Thẩm phu nhân đã qua đời lâu như vậy, cho dù là tra, chúng ta cũng chưa chắc tìm được đầu mối gì, hơn nữa, nàng là khó sinh mà chết. Nếu như nói bị người hại chết, khả năng cũng không lớn thì phải?"
Huyền Vũ chỉ là tuỳ việc mà xét, hi vọng chủ tử nghĩ chu toàn.
"Nếu như ngoài ý muốn, vì sao vào một năm trước lại muốn nhờ ta chăm sóc con cái? Nếu là ngoài ý muốn, tại sao một năm trước nàng đột nhiên muốn thay trượng phu cưới vợ bé? Nàng yêu thích Thẩm Ức Văn như thế, tại sao phải làm như vậy? Ngươi tra cặn kẽ cho ta, ta muốn biết, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Hôm nay nghĩ lại, quả thật khắp nơi đều là điểm đáng ngờ.
Thật ra thì lần này trở về, Nghiêm Liệt lại không nghĩ tới, có thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng không muốn đối nghịch với Cảnh đế, cũng chỉ là sinh không thể yêu, hắn tìm chút chuyện làm thôi.
Nhưng hôm nay, cuối cùng hắn lại đột nhiên phát hiện, mình phí thời gian nhiều năm như vậy.
Nghiêm Liệt vốn là một người cực đoan, nếu không cực đoan, chính là sẽ không nhớ mãi không quên đối với Nhạc Khuynh Thành nhiều năm như vậy.
Hôm sau.
Sáng sớm Nghiêm Liệt đã ở cửa cung chờ cầu kiến, điều này làm cho Cảnh đế cực kỳ không rõ.
Nhưng mà hắn cũng không chút biến sắc.
"Tuyên đi."
Mới vừa hạ triều, Cảnh đế cũng không đổi triều phục.
"Vi thần gặp qua hoàng thượng."
"Lục đệ dậy đi. Hôm qua mất hồn rời đi, đúng là khiến mẫu hậu lo lắng." Trong lời nói có một chút giễu cợt.
Nhưng Nghiêm Liệt cũng không giống như trước kia vậy, ngược lại sảng khoái nhận sai: "Là lỗi của đệ, không có suy nghĩ tới bệnh tình của mẫu hậu."
Cảnh đế quan sát tỉ mỉ Nghiêm Liệt, không hiểu trong hồ lô của hắn muốn làm cái gì.
Chẳng qua vẫn mở miệng: "Thời gian của Mẫu hậu sợ là không nhiều lắm, trẫm không muốn lôi những thứ bẩn thỉu với ngươi, ngươi quy củ làm một nhàn vương, Trẫm tự nhiên cũng sẽ không tìm ngươi làm phiền chút nào."
Nghiêm Liệt ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: "Vi thần vốn cũng không muốn dao động căn cơ Hoàng thất. Dù sao đi nữa cũng chỉ là thiên hạ Nghiêm gia. Có điều cuộc sống không thú vị, tìm chút phiền phức thôi."
Lời như vậy cũng chỉ có người bậc này mới có thể nói lẽ thẳng khí hùng, Cảnh đế chán ghét mà vứt bỏ. Có điều đúng là cũng hiểu, nếu có thể nói như vậy, tất nhiên là sau này sẽ không tìm phiền toái, nhìn lại hắn hôm nay lại có một chút khác biệt với ngày trước.
Chỉ là không biết, lần mất hồn hôm qua của hắn rốt cuộc là như thế nào.
"Vậy Lục đệ có thể không gây phiền phức quá nhiều, tránh cho trẫm sơ ý một chút xuống tay nặng."
"Hôm nay, vi thần cũng không có thời gian gây phiền phức, vi thần cũng không sợ nói cho hoàng thượng, hôm qua vi thần nhắc tới cố nhân, chính là mẫu thân Thẩm quý phi, nàng có đại ân với Thần Đệ. Cũng chính là lần mất hồn kia, Thần Đệ mới có thể nhớ tới nhiều hơn. Hôm nay, trừ mẫu hậu thì Thần Đệ chỉ có một tâm sự này. Chỉ xin ám vệ hoàng thượng, bình thường đừng cản trở Thần Đệ điều tra."
Cảnh đế nhìn vẻ mặt Nghiêm Liệt, mặc dù bình tĩnh nhưng ý trong lời nói lại cũng không phải là bình tĩnh.
Hắn lại có thể nói những thứ này ở trước mặt mình, hơi suy nghĩ chút thì Cảnh đế liền hiểu, ý của hắn là năm đó Nhạc Khuynh Thành chết đi không phải ngoài ý muốn?
Nếu thật sự không phải vậy, Cảnh đế hơi nhúc nhích, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Nguyệt Nhi là nhân vật trên đầu quả tim hắn, nếu mẫu thân của nàng là bị người hại chết. Vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Chỉ là không biết, có phải bản thân Nghiêm Liệt đang nổi điên hay không?
"Thẩm quý phi là ái phi của trẫm, nếu như mẫu thân nàng thật sự là bị người hại chết, vậy trẫm tất nhiên cũng sẽ không chịu để yên. Nhưng mà, Nghiêm Liệt, ngươi có phải lại ăn nói vu vơ những thứ này nữa hay không đây?"
"Không phải." Nghiêm Liệt nhìn Cảnh đế.
"Hôm qua, ta trở về ngẫm nghĩ lại chuyện cũ, thì càng kinh ngạc phát hiện, vào trước một năm nàng khó sinh thì bố trí, hình như nàng đã dự liệu được cái chết của mình. Thậm chí nàng đã từng nói với ta, một ngày kia nàng không có ở đây, phải chăm sóc đôi trai gái của nàng nhiều hơn."
Cảnh đế nhìn vẻ mặt hắn, cũng không phải là bắn tên không đích.
"Trẫm sắp xếp người cùng điều tra với ngươi."
Nghiêm Liệt vốn muốn cự tuyệt, có điều lại nghĩ một chút, dừng lại: "Đa tạ hoàng thượng."
Sớm ngày tra được nguyên do, hắn có thể báo thù cho nàng, về phần báo thù, hắn tuyệt đối sẽ không mượn tay người khác.