Đức Phi thấy Tề phi như thế, rét lạnh một hồi.
Nhìn bộ dáng Tề phi này, trong lòng nàng có chút sợ, có điều cho dù là như vậy, nàng vẫn mạnh mẽ chống đỡ tinh thần, phô trương thanh thế cười nhạt một chút.
"Cho dù xử lý, cũng là hoàng thượng, cũng không phải là Tề phi ngươi. Nếu như ngươi hại ta, thì ngươi cảm thấy, mình có thể được cái gì tốt? Ý đồ chọc người nghi ngờ thôi. Có lẽ vị trí Tề phi này, ngươi là không hiếm lạ chứ?"
Trong mắt Tề phi ngâm độc: "Ngươi cho rằng, ta sẽ để lại nhược điểm gì sao? Đừng nói là như thế, cho dù là để lại nhược điểm, vậy thì như thế nào. Ta nhất định muốn chính tay đâm kẻ thù, ngươi hại con ta, cũng đã hại ta không bao giờ có thể có con nữa, như thế chính là xong rồi?"
Khi Tề phi đang nói chuyện thì nhanh chóng nhích tới gần Đức Phi, một tay vòng lụa trắng trong tay vào cổ Đức Phi.
Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, Đức Phi càng là không hề phòng bị.
Nắm chặt cánh tay nàng ta, Đức Phi liều chết giãy giụa, nhưng thời điểm này lại là không tránh thoát khỏi.
Giọng nói Tề phi cực thấp, nhưng lại tràn đầy oán hận: "Ngươi biết bọn ta đợi ngày nay đã bao lâu không? Ngươi lại cho rằng, vì một ngày này, ta chuẩn bị bao lâu, luyện tập bao lâu, ta phải tự chính tay mình đâm kẻ thù, nhất định phải như thế. Ta sẽ không để cho ngươi chết trong tay người khác. Ta muốn tự tay báo thù, tự tay báo thù! Trong cung này mọi người đều cho rằng ta chán ghét Thẩm Tịch Nguyệt, nhưng ngươi biết không? Giả, tất cả đều là giả! Trong cung này, ta chỉ muốn ngươi chết, chỉ cần ngươi chết...... Từ một khắc biết ngươi giết con của ta kia, từ một khắc biết mình không thể có thêm con cái kia, ta chính là muốn để cho ngươi chết......"
Đức Phi không ngờ Tề phi lại sẽ oán hận nàng như thế.
Thật ra thì đây cũng là tất nhiên, Tề phi không chỉ là mất đứa bé, cũng là hoàn toàn không thể sinh con, chuyện này là một đả kích trí mạng đối với nàng ta.
Hình như đã nghĩ tới điều gì, Tề phi đã gia tăng sức lực, lúc này Tề phi có khác biệt về mặt bản chất với hình tượng Văn Nhược (nho nhã yếu ớt) của quá khứ. Hình như đối mặt kẻ thù, nàng có thể bộc phát ra sức mạnh mà trước kia không bộc phát ra.
Mà Đức Phi tuy là phản kháng, nhưng đã dần dần cạn kiệt thể lực, mắt trắng dã.
"Đi chết đi, đi chết đi. Đi xuống nói xin lỗi với con ta, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt con trai ngoan của ngươi. Không có lý do gì ngươi hại con của ta, con của ngươi lại muốn còn sống khoẻ mạnh, ngươi yên tâm, ta sẽ để nó sớm ngày đi xuống cùng ngươi, ngươi yên tâm đi."
Dứt lời, Tề phi tăng thêm sức lực.
......
Tề phi lạnh lùng đứng nơi đó, nhìn Đức Phi đã ngã xuống trên mặt đất không còn hơi thở, khóe miệng nổi lên một thoáng cười lạnh.
Hoàng thượng muốn vòng qua nàng, nhưng nàng sẽ không.
Đức Phi, đi xuống theo con ta thôi.
Liếc mắt nhìn chung quanh, Tề phi cẩn thận một chút thu dọn xong tất cả đồ đạt mà lúc mới vừa rồi Đức Phi giãy giụa đụng đổ. Kiểm tra cẩn thận, phát hiện cũng không có một chút khác thường, đạp cái bàn treo nàng ta trên xà nhà, cho dù là Tề phi có sức lực, cũng chỉ là một cô gái, làm xong tất cả những thứ này đã thở hổn hển.
Kể từ một ngày khi biết chân tướng kia, Tề phi đã muốn, có thể một ngày kia báo thù cho con mình, Thúc Lan cũng có thể phản bội Đức Phi, cũng khó bảo đảm người bên cạnh nàng ta sẽ nhất định có thể chịu được cực hình Thận Hình Tư.
Có lẽ trước đó nàng sẽ còn có một chút kiên định, cảm giác người bên cạnh mình sẽ, nhưng vào cung nhiều năm như vậy, thấy nhiều như vậy, nàng mới hiểu được, không có ai, không có ai có thể chống lại, cho nên, tất cả chỉ có tự mình ra tay mới có thể không có sơ hở nào.
Cũng chính là nguyên nhân này, mới vừa bắt đầu Tề phi bèn không ngừng rèn luyện sức ở cánh tay, chính là hi vọng có một ngày có thể ghìm chết Đức Phi, cũng chỉ có ghìm chết mới có thể làm ra từ dấu hiệu giả tạo.
Sự thật chứng minh, nàng đã làm được.
Nhìn bốn phía một chút lần nữa, Tề phi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì vốn cũng chưa chắc muốn chính tay mình giết Đức Phi, nhưng chính là vì có Nhị hoàng tử, hoàng thượng băn khoăn hơi nhiều. Tối hôm qua nàng bèn len lén thăm dò tin tức, hoàng thượng xử lý đối với Đức Phi, chắc là lệnh xuất gia quốc tự kia.
Kết quả như vậy, Tề phi hết sức không thể tiếp nhận.
Nhưng nếu một ngày kia, tuy rằng khả năng không cao, nhưng cũng chưa chắc không thể nào, nhị hoàng tử leo lên vị trí hiển hách, Đức Phi này tất nhiên vẫn sẽ được đón vào cung một lần nữa.
Đến quốc tự, nàng sẽ không có cơ hội xuống tay.
Cũng không phải như hôm nay vậy, có lẽ đây cũng không phải là một cơ hội vô cùng tốt.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, lại là một cơ hội vô cùng tốt.
Dù sao, hôm nay nàng ta phạm vào chuyện, có thể nói là sợ tội tự sát.
Cho dù là có người nghi ngờ một chút, cũng có thể làm cho toàn vẹn quá khứ.
Chuyện Đức Phi lần này, dính dấp nhiều chính là Huệ phi và Thẩm quý phi, ngược lại nàng là thứ yếu.
Nội gian của Đức Phi là người Huệ phi, mà giết người lại mưu đồ hãm hại Thẩm quý phi, nhìn như vậy, cho dù là có người nghi ngờ gì đó, họ tình nghi cũng nên ít mới phải
Hôm nay nhìn như vậy, ngược lại là mình an toàn.
Đều nghĩ tất cả rõ ràng, Tề phi kiểm tra lần nữa, nàng cũng không muốn thêm chuyện.
Theo nàng đến xem, nếu như có thể mượn chuyện Đức Phi chết này mưu hại người khác, chính là tốt.
Đáng tiếc, chuyện quá mức vội vàng, chỉ có thời gian một buổi tối, nàng không kịp bố trí tất cả nữa.
Trải qua mấy lần sự kiện này, Tề phi tràn đầy cảm xúc, nếu không thể làm được thiện mỹ, vậy chính là không làm, nếu không cực kỳ dễ dàng nhốt chính mình đi vào. Mà chuyện lần này đột nhiên xảy ra, nàng cũng không có thật nhiều thời gian bố trí.
Ngược lại uổng phí làm trễ nãi một cơ hội vô cùng tốt.
Nhìn lướt một tý cả lãnh cung này, lại nhìn Đức Phi đã tái nhợt như tuyết, Tề phi cười lạnh một tiếng.
"Cười đến sau, vĩnh viễn cũng không phải là ngươi. Về phần con trai của ngươi, ta sẽ đối xử nó tử tế."
Nụ cười Tề phi âm lãnh, cho dù là người đứng chỗ tối, trong lòng cũng không nhịn được run lên.
Đợi Tề phi rời đi, lặng lẽ ra ngoài.
Người vẫn tránh chỗ tối mới vừa hiện thân.
Kiểm tra cẩn thận thi thể Đức Phi.
Sau đó quan sát bên trong phòng một chút, cũng cực kỳ nhanh chóng tránh ra ngoài.
Trong thời gian chốc lát, đã thấy hắn vào Tuyên Minh Điện.
Cảnh đế cũng không ngẩng đầu: "Người thật đã xử lý?"
"Hồi hoàng thượng, Tề phi nương nương quả nhiên đã đi qua."
Mặt Cảnh đế không đổi sắc.
Lấy thánh chỉ trên bàn ra, Cảnh đế cười nhạt một chút.
"Lai Hỉ."
"Có nô tài."
"Mang theo thánh chỉ đi lãnh cung tuyên bố."
"Dạ"
Trong cung này, không ai nói rõ ràng rốt cuộc chuyện như thế nào, đợi Lai Hỉ dẫn người đi tới lãnh cung tuyên đọc thánh chỉ, thấy cũng chỉ là một thi thể đã lạnh.
Bởi vì trong cung ít có chuyện như thế, Lai Hỉ vội vàng dặn dò bẩm báo hoàng thượng, truyền thái y.
Trong khoảng thời gian ngắn này, ngược lại tay chân luống cuống.
Vẻ mặt Lai Hỉ đưa đám: "Ta nói Đức Phi nương nương, ngài mà kiên trì một canh giờ, nếu như người xem thánh chỉ này, đâu còn cần tìm chết?"
Mọi người đều chăm chú nhìn về phía thánh chỉ kia.
Có lẽ, Cảnh đế này nhất định không ban cho Đức Phi cái chết.
Thời gian không lâu lắm, chuyện này chính là tuyên dương ra.
Mọi người đều nói số mạng trêu người, Đức Phi như thế, thật ra khiến người cảm thấy thiên lý tuần hoàn báo ứng xác đáng rồi.
Cảnh đế thánh chỉ, là lệnh nàng ta đến quốc tự xuất gia, sám hối cho tội nghiệt mình đã làm, Nàng ta lại cảm thấy chuyện đã bi quan đến thế này, chính là một thước lụa trắng, tự sát xong chuyện.
Chỉ là người thân của Đức Phi, cũng cảm thấy nàng sai lầm đến cực điểm.
Vốn là như vầy, cung phi tự sát là sẽ liên lụy gia tộc, nhưng nàng lại mặc kệ những thứ kia, cho dù là mặc kệ bọn họ, còn có nhị hoàng tử, nàng làm như vậy, đặt bản thân nhị hoàng tử trong một vị trí lúng túng biết bao?
Lại muốn hoàng thượng nhớ tới tình cảm trước kia, phái nàng đến quốc tự, thì cảm thấy chuyện chính là ý trời không thể trái.
Tề phi thấy mình làm không chê vào đâu được, cũng không có người khác phát hiện, trong lòng trở nên yên tâm. Nhìn trên tay có một chỗ vết thương, nàng cũng không truyền bất kỳ kẻ nào, ngược lại tự mình len lén bôi xong thuốc.
Đức Phi chết rồi, thật tốt!
Mà những người khác đột nhiên nghe nói tin tức này, cũng thổn thức một hồi.
Lúc trước, Đức Phi hiển hách càng đi lên ở hậu cung, đường này không có đường về.
Mấy ngày này Tịch Nguyệt có chút không thoải mái, lại bởi vì bận rộn chuyện hằng năm, có nhiều mệt mỏi, cũng không tiếp kiến người khác, xen vào chuyện này lắm.
Nhưng trong nháy mắt nghe nói tin tức này, Tịch Nguyệt cũng cảm thấy, cuối cùng việc đời khó đoán.
Nếu như không hại người, hiện tại Đức Phi đi tất nhiên là một con đường khác hoàn toàn.
Thậm chí là, hình như Nghiêm Gia cũng không phải là không thể kế vị, nhưng chính là vì Đức Phi làm những việc này.
Đầy đủ mọi thứ đều đi về phía không cùng con đường, mưu kế coi là quá thông minh, ngược lại làm hại tánh mạng Khanh Khanh.
"Chủ tử, ngài nói, chuyện Đức Phi lần này, thật sự là tự sát sao?" Cẩm Tâm đi theo Tịch Nguyệt thời gian dài, mọi việc nghĩ cũng tương đối phức tạp.
Tịch Nguyệt nhíu mày từ chối cho ý kiến.
"Dù như thế nào, hôm nay hoàng thượng đã phán định Đức Phi là tự sát, đó chính là tự sát. Thái Y Viện cũng không kiểm tra ra, làm sao chúng ta biết đây?"
Cẩm Tâm vừa nghĩ, đúng là như thế.
Hoàng thượng đã không muốn lộ chuyện này ra, làm sao họ khổ thân trộn lẫn vào?
"Gia Nhi thực là biết được chuyện này?" Tịch Nguyệt nghĩ tới đứa bé này, hỏi.
Cẩm Tâm thay đổi sắc mặt, thở dài nói: "Nghe nói, đã biết. Khóc rất là thê thảm. Có điều tất cả thứ này cuối cùng đã xảy ra. Lại có phương pháp gì đây? Ngược lại Đại hoàng tử như tiểu đại nhân an ủi nhị hoàng tử."
Chuyện như vậy trong cung đều đồn đãi khắp nơi rồi, muốn giấu giếm cũng không thể.
"Trong hậu cung này, không thể được hơi đi nhầm một bước, nếu không, không chỉ làm thương tổn mình, đối với gia tộc, đối với đứa bé cũng sẽ tạo thành vết thương không thể xóa nhòa." Tịch Nguyệt biểu lộ cảm xúc.
Cuộc sống thường thường là như thế.
Thật ra thì trong lòng Tịch Nguyệt cũng không tin tưởng Đức Phi chết là tự sát. Tuy nàng không coi là thông minh tột cùng, nhưng cũng có ý định của mình.
Đức Phi không ngốc, con nàng còn nhỏ, gia tộc cũng là nhân khẩu thịnh vượng. Quan trọng, người chết chỉ là một cung nữ nho nhỏ, hoàng cung này đã như thế, mạng người như con kiến hôi.
Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không vì vậy muốn mạng nàng ta, nhưng nàng ta vẫn tự sát.
Cung phi tự sát, là sẽ dính líu gia tộc.
Bản thân Đức Phi cũng có con trai, nàng sẽ ngu như vậy sao?
Tuy Đức Phi không coi là thông minh đến cực điểm, nhưng nếu nói nàng ta ngay cả điểm này đều nghĩ mãi mà không rõ, đó cũng là hết sức không thể.
Cho nên, Đức Phi chết có điểm đáng ngờ.
Hơn nữa Tịch Nguyệt cảm giác, trong chuyện này lộ ra quỷ dị khắp nơi, giống với Trần gia gặp chuyện không may, hình như hoàng thượng đóng vai nhân vật vô cùng quan trọng bên trong.
Người khác không nhìn ra,nhưng Tịch Nguyệt lại có loại cảm giác này.
Kiếp trước yên lặng nhìn hắn mười năm, Tịch Nguyệt tự nhận là nàng có thể nhìn ra một chút.