Mấy ngày liên tiếp, ngoài Thẩm Tịch Nguyệt ra thì Cảnh Đế không hề gọi bất kỳ ai khác thị tẩm. Điệu bộ rõ ràng như vậy khiến cho Thái Hậu cũng bị kinh động.
Thái Hậu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng mà Cảnh Đế cũng vô cùng nghiêm túc, vẻ mặt cô đơn mở miệng nói: "Trong cung này, ngoại trừ Nguyệt Nhi thì người khác đều ghét bỏ trẫm phải không? Ngày xưa đều là nồng tình mật ý nhưng mà sự thật là chỉ có mấy vết sẹo mà các nàng đã lộ vẻ ghét bỏ. Nếu như để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ khi trẫm phát bệnh thì không biết sẽ thế nào! Có mấy người có thể không rời không bỏ như Nguyệt Nhi?"
Thái Hậu suy nghĩ, nhớ đến chuyện vài ngày trước Huệ phi thị tẩm không thành, biết được nhất định là tiện nhân kia ghét bỏ Cảnh Đế rồi, trong lòng vô cùng tức giận.
Bà lớn tiếng nói: "Con là vua một nước, ai dám ghét bỏ con. Các nàng chán sống rồi sao, nếu không thích hầu hạ Hoàng Thượng thì đi Lãnh cung làm bạn với Đức Phi đi."
Cảnh Đế cười trấn an Thái Hậu: "Mẫu hậu không cần lo lắng cho trẫm, các nàng không hiểu chuyện, trẫm sẽ có cách xử lý các nàng. Người chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt là được, thân thể người không khỏe, cần gì phải quản những chuyện linh tinh này."
Thái Hậu nhìn ánh mắt ân cần của Cảnh Đế, vuốt ve gương mặt của hắn.
"Ai gia chỉ hy vọng trước khi chết có thể phân ưu nhiều hơn cho Triệt Nhi."
Nếu không phải lúc hắn còn nhỏ, bà để hắn trở thành bia ngắm thì làm sao hắn lại phải chịu nhiều tính kế như vậy. Hai đứa con trai của bà, cuối cùng là do bà làm sai rồi.
Cảnh Đế đương nhiên là thấy được sự áy này trong mắt Thái Hậu, lắc đầu: "Mẫu hậu, nhi tử không cần người phân ưu, nhi tử chỉ hy vọng người khỏe mạnh. Những chuyện trong cung này cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không có gì quan trọng hơn thân thể của người."
Thái Hậu thở dài: "Triệt nhi, con, nói thật với ai gia."
"Hả?"
Cảnh Đế nhìn Thái Hậu, hiểu được là bà có chuyện muốn hỏi.
"Lần này con mắc bệnh đậu mùa, có phải là do Liệt Nhi làm không?" Nghi vấn này đã ở trong lòng bà rất lâu, nghĩ đến chân tướng đáng sợ như vậy bà cảm thấy ngủ cũng không yên giấc. Cũng vì vậy nên thân thể của bà càng ngày càng kém.
Cảnh Đế thật không ngờ Thái Hậu lại hỏi hắn như vậy. Lại nhìn kỹ Thái Hậu một chút, vẻ ưu thương kia cũng không thể giấu nổi.
"Triệt nhi."
Thái Hậu thấy Cảnh Đế không mở miệng thì lo lắng gọi.
Cảnh Đế ổn định lại tâm tình: "Không phải."
Tuy Cảnh Đế đã trả lời nhưng Thái Hậu còn khẩn thiết hơn: "Con không gạt ai gia chứ? Thật sự không phải hắn sao?"
Cảnh Đế khẳng định: "Không phải! Mẫu hậu yên tâm. Nhi tử không cần phải gạt người, lần này không phải là hắn."
Nghe Cảnh Đế khẳng định như vậy, Thái Hậu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm giống như buông được một tảng đá lớn. Thì thào tự nói: "Không phải thì tốt, không phải thì tốt...."
Xem ra bà vô cùng để tâm chuyện này. Cảnh Đế thấy Quế ma ma bưng thuốc đến thì nhận lấy, giúp Thái Hậu uống thuốc.
Nhìn đứa con trai tri kỷ duy nhất của mình, Thái hậu mở lòng nói: "Triệt Nhi, lúc con còn nhỏ, là mẫu hậu có lỗi với con."
Cánh tay cầm thìa thuốc của Cảnh Đế hơi khựng lại: "Mẫu hậu đừng để ý chuyện khi đó. Nếu đã qua rồi thì cần gì phải để ở trong lòng, tự hành hạ mình."
Thái hậu thở dài: "Làm sao có thể không để ý, làm sao có thể không để ý đây. Ai gia chỉ có hai đứa con trai ruột thịt, giờ lại như hai người xa lạ, nếu không phải hồi đó ta làm sai thì sao huynh đệ các con lại đi đến bước đường như ngày hôm nay chứ. Sao con lại phải chịu nhiều tính kế như vậy, sao Liệt nhi lại có tính cách cực đoan như hiện tại."
Cảnh Đế cũng không có phản ứng gì khác: "Mẫu hậu tĩnh dưỡng thật tốt là được, nhi tử đã nói rồi, những điều đã qua thì cứ cho qua đi."
"Cả đời này của mẫu hậu bị gia tộc vứt bỏ, bị người bán đứng, bị bạn thân phản bội, tranh đấu trong hậu cung. Tất cả những gì nên trả qua thì mẫu hậu đều đã trải qua rồi. Đời này, người thiếu nợ ta có rất nhiều nhưng mà nếu nói ta thiếu nợ ai thì chỉ có hai huynh đệ các con. Mẫu hậu không dám cầu mong con tha thứ cho Liệt Nhi, chỉ mong ngày sau, khi mẫu hậu trăm tuổi con có thể nhớ rõ mẫu hậu nhiều năm đối xử tốt với con mà tha cho Liệt Nhi. Để cho hắn.... làm một người phú quý nhàn hạ đi."
Cảnh Đế nhìn sắc mặt tái nhợt cô đơn của Thái Hậu khi nói những lời này, không biết tại sao lại nghĩ tới lúc hắn bị bệnh đậu mùa. Khi hắn dặn dò Tịch Nguyệt những lời tương tự như thế này thì Tịch Nguyệt nói như thế nào?
Cảnh Đế cười cười nhẹ nhàng nói ra một chứ: "Không!"
Dường như Thái Hậu thực sự không ngờ Cảnh Đế sẽ cự tuyệt, kinh ngạc nhìn hắn.
Cảnh Đế không hề dừng động tác đưa thìa thuốc của mình, nở một nụ cười lạnh: "Không! Trẫm không đồng ý với mẫu hậu, nếu như mẫu hậu qua đời, trẫm đương nhiên sẽ tính toán rõ ràng với Lục đệ. Trẫm đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Cho nên, mẫu hậu phải sống thật tốt, thật tốt. Còn sống để ràng buộc trẫm, còn sống để coi chừng Lục đệ."
Cảnh Đế vừa dứt lời chỉ thấy nước mắt của Thái Hậu rơi xuống.
Sao bà lại không hiểu dụng ý khi nhi tử nói những lời này.
"Được, mẫu hậu sẽ sống thật tốt, sẽ sống thật tốt...."
Quế ma ma nhìn Thái Hậu và Cảnh Đế, xoay người lén lau nước mắt.
Nán lại trấn an Thái Hậu một lúc, Cảnh Đế rời đi, nhìn tuyết trắng trên mặt đất, nhớ tới nguyện vọng lúc trước, quay đầu nhìn Lai Hỷ: "Đến Thượng Thư Phòng thông báo một chút, cho Vũ Nhi và Gia Nhi nghỉ buổi chiều nay, bảo bọn chúng buổi trưa đến Khánh An Cung dùng cơm trưa, buổi chiều ta sẽ dẫn bọn chúng đi đắp người tuyết."
Lần này Lai Hỷ kinh ngạc đến cằm cũng muốn rớt xuống.
Đắp người tuyết?
Hoàng Thượng?
Đại Tổng Quản Lai Lỷ công công từ trước đến giờ đều mặt không đổi sắc hiện tại lại kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người.
Cảnh Đế nhìn vẻ mặt của hắn, biết là hắn kinh ngạc.
"Phải rồi, đến cung của Tĩnh Tiệp dư thông báo một tiếng, nếu như buổi chiều Ninh Nhi không có chuyện gì thì cũng đến đây đi."
"Nô tài tuân chỉ."
Trở về Tuyên Minh Điện không bao lâu thì lời của Cảnh Đế đã truyền khắp hậu cung.
Phản ứng của mỗi người đều khác nhau.
Thái Hậu biết được đương nhiên là biết bà vừa nói chuyện với hắn khiến cho hắn có rất nhiều cảm xúc. Thấy hắn đối xử với mấy người con trai không giống lúc trước, vui mừng gật đầu.
Tịch Nguyệt biết được thì lại hơi lo nghĩ, mấy đứa bé còn nhỏ, thấy hắn muốn đưa chúng ra ngoài cân nhắc xem nên cho mấy đứa bé mặc cái gì thì tốt.
Bạch Du Nhiên thì cắn môi cảm động, Hoàng Thượng có thể nhớ tới Ninh Nhi của nàng, nàng vô cùng vui mừng. Hiện giờ đứa bé nàng giống như là tính mạng của nàng vậy.
Mà những người khác thì lại càng ghen tị hơn.
Bất luận là Huệ phi, Tề phi hay là những người khác, khi biết chuyện này đều vô cùng ghen tị.
Hai đứ bé vừa nghe buổi chiều có thể không tới Thượng Thư Phòng mà phụ hoàng còn đưa chúng đi đắp người tuyết thì vẻ mặt đều vô cùng kích động.
Hai đứa bé sôi nổi đi tới Khánh An Cung.
Tịch Nguyệt nhìn nét mặt hưng phấn trên mặt hai đứa trẻ cũng hiểu tâm tư của chúng.
Nghĩ đến trước đây khi mình còn nhỏ cũng như vậy, có đứa trẻ nào lại không thích chơi đùa chứ, đặc biệt là còn cùng với phụ hoàng mà chúng tôn trọng nhất.
"Qúy phi nương nương, chúng ta tới rồi....."
Tịch Nguyệt cười híp mắt đón hai đứa vào cửa, sau khi rửa tay cho bọn chúng xong thì sắp xếp người chuẩn bị cơm trưa.
"Cẩm Tâm, cho người đến Tuyên Minh Điện hỏi một chút, Hoàng Thượng có tới đây dùng cơm trưa hay không."
Cẩm Tâm đáp lời rồi ra ngoài.
"Kiều Kiều đâu?"
"Bọn Kiều Kiều vừa mới ngủ, để cho bọn chúng nghỉ ngơi một lúc đi, chút nữa sẽ chơi đùa với các con sau." Tịch Nguyệt sửa sang lại y phục của hai đứa bé.
Chỉ thấy Nghiêm Vũ gật đầu như người lớn: "Như vậy cũng được. Nhưng mà trời lạnh như vậy, không có vấn đề gì sao?"
Trên gương mặt kia đúng là vẻ vô cùng lo lắng.
"Không có vấn đền gì. Ta sẽ mặc nhiều quần áo hơn cho chúng. Bọn chúng nhỏ như vậy cũng không chơi được gì, chủ yếu vẫn là mấy người các con. Chút nữa ăn nhiều một chút, như vậy mới có sức."
Hai đứa bé đều cười híp mắt gật đầu.
Qủa nhiên, không lâu sau thì Cảnh Đế vào cửa.
Sau khi thỉnh an xong, Tịch Nguyệt bảo Cẩm Tâm dọn cơm.
"Hoàng Thượng đột nhiên có lệnh như vậy thực khiến cho nô tỳ kinh ngạc." Tịch Nguyệt tự tay gắp cho ba cha con kia mấy món ăn ngon rồi mới tự mình dùng bữa.
Cảnh Đế híp mắt nhìn một loạt động tác này của nàng không hề có một chút kiểu cách nào, vô cùng tự nhiên giống như làm những chuyện này đều là đương nhiên.
Nhìn hai đứa bé líu ríu muốn ăn cái này cái kia, Tịch Nguyệt không hề thấy phiền toái, vui vẻ cong môi cười.
"Nguyệt nhi, Trẫm muốn ăn Phù dung xao." Cảnh Đế giở tính trẻ con.
Tịch Nguyệt phát hiện hắn cố ý, trừng mắt nhìn hắn nhưng cũng vội vàng đưa tay gắp cho hắn.
Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đưa mắt nhìn nhau, chu môi.
Lúc trước Qúy phi nương nương chỉ chăm sóc hai người bọn họ, phụ hoàng.... đây là đang tranh giành với bọn họ sao?
Bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Cảnh Đế thay đổi y phục, mang theo mấy đứa bé ra ngoài.
Bạch Du Nhiên mang theo Tam Hoàng tử mới biết đi không lâu cũng đi theo sau lưng Cảnh Đế.
Thấy Thẩm Qúy phi bọc kín ba đứa bé cũng không muốn để cho chúng xuống đất, Bạch Du Nhiên nhìn lại con của mình. Tam Hoàng tử cũng chỉ lớn hơn ba bào thai kia một tuổi mà thôi, không thể nào so sánh với Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử. Nàng cũng không có ý định để cho đứa bé xuống đấy, thấy Tịch Nguyệt cũng làm như vậy thì lại càng không có vẻ gì là khác biệt.
Thời điểm Cảnh Đế còn bé thì vẫn thường mong phụ hoàng có thể cùng hắn đắp người tuyết nhưng mà về sau, theo tuổi tác tăng lên thì hắn mới hiểu tất cả chỉ là một trò cười.
Phụ hoàng một ngày bận trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh như vậy. Mà những huynh đệ khác có thể không tính kế hắn đã là tốt rồi, làm sao có thể cùng hắn đắp người tuyết?
Hiện tại mang theo mấy đứa bé chơi đùa, nghĩ đến không chỉ thỏa mãn bọn chúng mà còn bù lại tiếc nuối trước đây của hắn.
Tuy nói là hắn mang theo mấy đứa bé đi đắp người tuyết nhưng mà vẫn bảo Lai Hỷ sắp xếp mấy người qua hỗ trợ. Như vậy xem ra bên này rất náo nhiệt.
Có một vài phi tần nhàn rỗi không có chuyện gì làm cũng qua xem.
Tịch Nguyệt nhìn thấy Trương Lan đứng ở phía xa thì vẫy tay gọi.
Thấy vậy, Trương Lan cũng không kiểu cách, cười híp mắt đi qua. Không bao lâu sau bên này đã tụ tập một đống người.
Tịch Nguyệt nhìn Cảnh Đế cùng với Nghiêm Vũ Nghiêm Gia chơi đùa vui vẻ, lại nhìn ba bảo bối nhà mình đã lộ vẻ mệt mỏi thì vội vàng bảo Chu ma ma bế mấy đứa bé về.
Trở về cùng mấy đứa bé xong, nàng cũng cảm thấy ngứa tay, lại trở lại đó.
Cũng không biết tại sao vài người chơi đùa cuối cùng lại chơi ném tuyết.
Tịch Nguyệt nhớ tới lúc trước ca ca mang theo nàng chơi ném tuyết, nghịch ngợm ném một quả cầu tuyết nho nhỏ vào người Cảnh Đế. Không chỉ vậy mà còn cười đắc chí, Cảnh Đế hơi kinh ngạc nhưng mà hắn không có rối rắm nhiều, lườm nàng một cái, gọi hai đứa bé qua.
Không lâu sau chỉ thấy hai đứa bé Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia cùng nhau công kích Tịch Nguyệt, những người khác đều lo bị ảnh hưởng nên tránh rất xa.
Mấy người chơi vô cùng vui vẻ, Cảnh Đế nhìn nụ cười hồn nhiên trên mặt Tịch Nguyệt, cảm thấy mình như bị hoa mắt.