Chạng vạng tối, nhìn những bông tuyết rơi lả lả, bàn tay Tịch Nguyệt nắm chặt ly trà ấm áp.
Mọi người của Thẩm gia đã xuất cung, kết quả đương nhiên là rất vừa lòng.
Tịch Nguyệt không ngờ Thái Hậu lại nhận Nhạc Phong làm con gái nuôi, không chỉ vậy, Cảnh Đế còn muốn phong nàng ấy là An Bình Quận chúa.
Như vậy xem ra nếu như chỉ hôn cho Phó Cẩn Du thì thân phận của nàng ấy cũng không hề thấp.
Trong lúc mọi người còn không hiểu rõ tình hình thì mọi chuyện đã phát triển theo hướng này rồi.
Không biết khi Lục Vương gia biết Nhạc Phong biến thành muội muội trên danh nghĩa của hắn thì sẽ như thế nào.
Không chỉ có Thẩm Tịch Nguyệt mà người bên ngoài cũng cực kỳ kinh ngạc, không ai ngờ vốn chỉ là tiến cung thăm hỏi mà lại có thể được phong làm Quận chúa. Nhắc tới, Thẩm gia này đúng là được Hoàng Thượng và Thái Hậu ưu ái quá nhiều rồi.
Nhưng mà cũng có người nghi ngờ trong chuyện này có ẩn tình, nếu như thực sự vì muốn tốt cho Thẩm Tịch Nguyệt thì tại sao muội muội ruột của Thẩm Tịch Nguyệt lại không được phong?
Qủa nhiên, chỉ mới qua hai ngày, Cảnh Đế tứ hôn An Bình Quận chúa mà Thái Hậu mới nhận cho Đại Học Sĩ Phó Cẩn Du.
Triều đình lập tức xôn xao.
Phó Cẩn Du lại cười rạng rỡ tiếp chỉ tạ ân nhưng mà không phải tất cả mọi người của Phó gia đều như vậy.
Phó phu nhân không ngờ bà vốn định chọn một mối hôn sự thật tốt cho con lớn nhưng lại có kết cục như vậy.
Một đứa con gái của thương nhân, cho dù được Thái Hậu nhận làm con nuôi, được phong làm An Bình Quận chúa nhưng mà nàng vẫn là con gái của một gia đình thương nhân. Sĩ công nông thương, thương nhân chính là loại thấp kém nhất. Không chỉ vậy, cho dù không xem tới xuất thân thì người con gái này vẫn không xứng. Từ nhỏ đã được nuôi lớn như nam nhân, sớm xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, làm sao lại không khiến cho bà tức giận chứ.
Hít thở không thông, lập tức ngất đi.
Tỉnh lại thì đã thấy Phó tướng và Phó Cẩn Du đều ở đây.
Bà lập tức ngồi dậy.
"Bà tỉnh rồi thì chắc là không sao. Tôi đi trước." Phó tướng vô cùng lạnh nhạt nói.
"Phó Uẩn Duệ, không có có gì muốn nói với tôi sao!" Phó phu nhân gần như điên cuồng hỏi.
Phó Cẩn Du đã quen việc cha mẹ thường xuyên khắc khẩu, vẻ mặt không thay đổi, khuyên nhủ: "Mẫu thân vừa mới ngất kia, có lẽ là do quá kích động. Mẫu thân không nên lo nghĩ quá nhiều."
Phó phu nhân nhìn hai cha con này thì lại càng cảm thấy tức giận.
"Cẩn Du, con ra ngoài đi."
Phó Cẩn Du nhìn cha mẹ, biết được lần này là vì chuyện tứ hôn, không muốn cha mẹ cãi vã vì chuyện này nên quỳ xuống.
"Con làm cái gì vậy." Phó phu nhân không chịu nổi khi con trai làm như vậy.
Vẻ mặt của Phó Cẩn Du vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói lại vô cùng thành khẩn: "Mẫu thân, nhi tử biết người không thích hôn sự này nhưng chuyện này thực sự không liên quan đến phụ thân, lại càng không liên quan đến bất kỳ ai khác. Tất cả đều là chủ ý của nhi tử, là nhi tử chủ động xin Hoàng Thượng tứ hôn.
Nghe được lời của Phó Cẩn Du, Phó phu nhân kinh ngạc nhìn hắn, giống như chưa từng biết đứa con trai này.
"Con, con chủ động xin Hoàng Thượng? Cẩn Du, rốt cuộc con muốn làm gì? Nhiều khuê tú như vậy mà con lại chọn một đứa con gái nhà thương gia? Con không cần gạt ta, sao ta có thể không biết chứ? Chuyện này nhất định là do Thái Hậu gây ra, bà ta cố ý, bà ta cố ý..."
Khi Phó phu nhân nói chuyện thì đôi tay đã run rẩy.
"Mẫu thân, con nói thật lòng."
Ngừng lại một chút, Phó Cẩn Du tiếp tục nói: "Có lẽ mẫu thân cảm thấy cưới Nhạc Phong là con chịu thiệt nhưng mà con lại không nghĩ vậy. Ngược lại, con lại cảm thấy, đây là một chuyện tốt. Mẫu thân cũng biết con không thích những danh môn khuê tú kia, những cô gái đó tuy là danh môn nhưng luôn giả vờ hiền lành, không dễ khống chế. Hiện tại ai cũng cảm thấy con chịu thiệt nhưng Nhạc Phong này lại được nuôi như nam tử từ nhỏ, tính cách hào hiệp. Nếu như vậy thì đương nhiên sẽ đối xử tốt với mẫu thân. Con không hy vọng khi mình bận rộn công việc ở bên ngoài thì lại cưới một thê tử khiến cho người tức giận về nhà."
Nghe thấy con trai nói như vậy, cảm xúc của Phó phu nhân tốt hơn một chút nhưng vẫn oán giận.
Phó Cẩn Du nháy mắt với phụ thân, thấy dáng vẻ thực sự có thể khuyên nhủ thê tử của con, Phó tướng bước ra ngoài.
Thấy phụ thân ra ngoài, Phó Cẩn Du đứng dậy, ngồi bên mép giường kéo tay mẫu thân, hiện tại trong phòng ngoài hắn và mẫu thân ra thì chỉ còn một ma ma là nha hoàn hồi môn trước kia của mẫu thân hắn.
"Mẫu thân, nhi tử không thành thân nhiều năm như vậy cũng là vì muốn tìm một người có thể khiến cho mẫu thân hài lòng. Có lẽ tạm thời mẫu thân cảm thấy Nhạc Phong không thích hợp nhưng mà người nghe con nói. Theo nhi tử thấy, Nhạc Phong không phải là thích hợp mà là cực kỳ thích hợp. Con từ nhỏ đã thấy người thường cãi vã với phụ thân, cũng biết người khổ sở, càng biết được một nhà nếu như không hòa thuận thì cũng là một loại dằn vặt không chỉ với phu thê hai người mà còn với những người khác trong gia đình. Còn có những phòng thiếp thất của phụ thân kia nữa, từng người từng người đều như hoa như ngọc. Miệng các nàng nói là tôn kính người nhưng thực tế lại đoạt sự sủng ái của phụ thân. Nhi tử không thể chấp nhận được loại nữ nhân như vậy, càng không muốn cưới một nữ tử giống như các di nương kia vào cửa."
Phó Cẩn Du cực kỳ giỏi trong việc nghe lời đoán ý, thấy sắc mặt mẫu thân có vẻ thả lòng thì tiếp tục nói: "Những năm gần đây người chịu bao nhiêu oan ức, phụ thân không biết, người bên ngoài không biết nhưng con lại biết rất rõ. Bề ngoài người có vẻ rất vui vẻ nhưng thực tế lại luôn chịu uất ức. Các nàng cũng là do biết tình mẫu thân hiền lành nên mới lấn tới. Nếu như con cưới thê tử lại cưới một danh môn khuê tú, các nàng đương nhiên là thường thấy những điều đen tối trong gia tộc, tâm cơ thâm trầm, nữ tử như vậy, làm sao mẫu thân có thể khống chế được. Không bằng tìm một nữ tử như Nhạc Phong, nàng từ nhỏ được dạy dỗ như nam tử, tính tình hào hiệp, nhân cách không tồi. Chính vì như vậy nên sẽ càng tận tâm hầu hạ người, sẽ không gây khó dễ với người. Có lẽ lúc đầu người sẽ thấy nàng không tốt, trong lòng không thoải mái nhưng mà người nghĩ mà xem, so với những danh môn khuê tú ngoài mặt đối xử tốt với người nhưng sau lưng tại tính kế người thì nữ tử như Nhạc Phong quả thực rất tốt. Thời gian lâu dài, người tiếp xúc nhiều với nàng ấy rồi sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái. Một người con dâu không có tâm cơ, không có gia thế sẽ tốt hơn một người con dâu không thể khống chết được. Hơn nữa, tính tình nàng ấy như vậy, có nàng ấy giúp đỡ thì người sẽ không phải chịu thiệt trước mặt các di nương."
Không thể không nói, cái chức Đại Học Sĩ này của Phó Cẩn Du đúng là làm không sai.
Có thể nói chuyện như vậy, Phó phu nhân cũng cảm nhận được lòng hiếu thảo của con trai.
Lại nghĩ đến nhiều năm nay, con trai đều nhìn thấu những uất ức của bà, nước mắt cũng đong đầy viền mắt.
"Trên đời này, cũng chỉ có con là hiểu mẹ nhất."
Những năm gần đây, không có ai biết bà khổ sở như thế nào. Mắt thấy trượng phu của mình cưới từng người, từng người giống với 'nàng ta' về, trong lòng bà khó chịu không nói nên lời. Nhưng chỉ cần bà gây phiền toái một chút thì tất cả lỗi đều là do bà.
"Nếu như nàng thực sự không có tâm cơ như con nói thì làm sao có thể giúp ta."
Tuy là nói như vậy nhưng Phó Cẩn Du đã nghe được ý thỏa hiệp trong lời nói của mẫu thân, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Chính là vì không có tâm cơ nên nếu như nghe thấy người bị bắt nạt thì sẽ lập tức đánh trả, làm sao có thể nghe người ta giải thích. Cho dù sau đó đã hiểu rõ ràng thì sao chứ, đánh cũng đã đánh rồi."
Phó Cẩn Du cười nhạo.
Phó phu nhân vừa nghe thì nở nụ cười.
"Nếu như quả thực là như vậy thì sẽ khiến cho phụ thân con vô cùng tức giận."
"Tức giận thì sao? Nhạc Phong là con gái nuôi do chính Thái Hậu nhận, là nghĩa muội An Bình Quận chúa do chính Hoàng Thượng sắc phong, phụ thân không thể phạt nàng."
Không thể không nói, lời này của Phó Cẩn Du đúng là đâm trúng điểm yếu của mẫu thân mình.
Phó phu nhân biết được con trai một lòng vì bà nên trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng gật đầu nói: "Nếu đã vậy thì cứ như vậy đi. Mẫu thân chỉ hy vọng Nhạc Phong này tốt như con nói."
Phó Cẩn Du kéo tay mẫu thân của mình: "Cho dù ở chung với bất kỳ ai thì cũng cần phải có thời gian tiếp xúc. Con dâu nhà ai không phải là bên ngoài thì quan hệ tốt với mẹ chồng nhưng sau lưng lại âm thầm tính toán chứ. Trải qua giai đoạn đầu ở chung, thân phận của Nhạc Phong thấp, tính tình lại hào hiệp, những điểm tốt sẽ thể hiện ra ngoài. Chúng ta chỉ là ẩn nhẫn nhất thời, sau đó mẫu thân sẽ cảm thấy con dâu của người thực sự là chỗ nào cũng tốt. Nở mày nở mặt ở bên ngoài làm gì chứ, sau lưng người cảm thấy tốt là được rồi. Các nàng ngu xuẩn như vậy làm sao có thể hiểu được.
Lão ma ma ở bên cạnh là tâm phúc của Phó phu nhân, thấy Đại thiếu gia thực lòng suy nghĩ cho chủ tử thì cũng cảm động gật đầu.
Thiếu gia từ nhỏ đã thông minh, có lẽ đã sớm cân nhắc chuyện này thật kỹ rồi.
"Phu nhân, thiếu gia cũng là vì tốt cho người thôi."
Phó phu nhân gật đầu, vuốt ve gương mặt của con trai: "Oan ức cho con rồi."
Phó Cẩn Du cười: "Mẫu thân nói đùa, con trai không thấy oan ức, con cũng muốn dễ dàng không chế thê tử của mình. Bây giờ thời thế phức tạp, Hoàng Thượng kiêng dè những nhà có quyền thế. So với cưới một nhân tối bất ổn về thì chẳng bằng hạ thấp xuống, cưới Nhạc Phong. Người bên ngoài đều cho rằng Nhạc Phong chiếm được tiện nghi, thực tế chúng ta có được bao nhiêu chỗ tốt thì con cũng không cần nhiều lời nữa."
Phó phu nhân cũng không hiểu những chuyện trên triều đình kia nhưng nghe con trai nói như vậy thì cảm thấy rất có lý. Thấy vẻ mặt của Phó phu nhân đã buông lòng, Phó Cẩn Du vội vàng châm thêm một cây đuốc: "Thực ra con đã sớm biết Thái Hậu muốn nhận Nhạc Phong làm con nuôi, vì vậy mới chủ động xin Hoàng Thương tứ hôn. Hoàng Thượng cũng cảm thấy con chịu thiệt thòi cho nên mới cất nhắc con lên vị trí Đại Học Sĩ. Có điều chuyện này hơi khó nghe nên con cũng chưa nói với ai, ngay cả phụ thân cũng không biết, bây giờ mẫu thân biết được, nhất định phải giữ kín đó."
Nghe hắn nói như vậy, Phó phu nhân ngẫm nghĩ một hồi lại càng cảm thấy mối hôn sự này thực sự là vô cùng tốt, không hề có chỗ nào không tốt.
Thấy mẫu thân vui vẻ đồng ý mối hôn sự này, trong lòng Phó Cẩn Du thở phào một hơi.
Hắn mới quen biết Nhạc Phong thì đã cực kỳ yêu thức, nữ tử hào hiệp phóng khoáng như vậy tuyệt đối không giống những danh môn khuê tú kia. Sau đó biết được Hoàng Thượng muốn chọn một mối hôn sự cho nàng, hắn biết mình không thể chờ đợi được nữa, lập tức tự tiến cử mình.
Thấy mẫu thân mình nở nụ cười, Phó Cẩn Du cười càng tươi hơn.
Phụ thân vì liên quan đến Thái Hậu nên sẽ không đối xử không tốt với nàng, mẫu thân vì những lời nói vừa rồi của mình thì cũng sẽ không rối rắm chuyện thân phận của nàng nữa.
Nếu như vậy, thực sự là chuyện vui lớn rồi.
Từ trước đến nay hắn cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của phụ thân, vì thế nên hắn tình nguyện cướp người với Lục Vương gia cũng nhất định phải cưới Nhạc Phong.
Ai ngờ ông trời cũng giúp hắn.
Bây giờ tất cả đều tốt, ngay cả Hoàng Thượng cũng đứng về phía hắn, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa!