Ký Sự Hậu Cung

Chương 107



Sau khi ăn xong dường như tâm tình phiền muộn của Tịch Nguyệt tốt hơn nhiều, không biết sao lại mệt mỏi, mí mắt rất nặng, suy nghĩ một chút, nàng đuổi mấy người đi ra ngoài, chuẩn bị thiêm thiếp một lát.

Trong ngày thường Tịch Nguyệt cũng không có thói quen ngủ trưa, ngược lại hôm nay lại vừa dính gối đầu liền ngủ thiếp đi.

Một giấc này là ngủ thẳng tới gần tối.

Cẩm Tâm và mấy nha hoàn đều hơi lo lắng.

Cẩm Tâm vốn định buổi chiều nói với chủ tử, muốn truyền thái y tới xem một chút. Kết quả là thấy chủ tử vẫn ngủ thẳng tới gần tối như vậy, nàng cũng lo lắng không yên trong lòng.

Giấc ngủ này của Tịch Nguyệt rất hỗn loạn, hoàn toàn không hiểu được đêm nay là đêm nào.

“Cẩm Tâm......” Có lẽ do vừa tỉnh ngủ, âm thanh rất mềm mại.

Cẩm Tâm vội vàng vào phòng: “Chủ tử đã tỉnh rồi hả? Nô tỳ hầu hạ người đứng dậy.”

Nhìn trong tầm mắt chủ tử mang theo vẻ mê mang, Cẩm Tâm đề nghị: “Chủ tử, nô tỳ thấy mấy ngày nay trạng thái của người có chút khác thường, không bằng chúng ta truyền thái y tới xem một chút chứ?”

Tịch Nguyệt nhìn về phía Cẩm Tâm, trực tiếp hỏi: “Không phải chúng ta có thể trực tiếp gọi Thúy Văn tới đây hay sao? Vậy rất tiện, ta cũng chỉ là do trời nóng nên phiền lòng thôi.”

Cẩm Tâm thầm mắng một tiếng, sao lại quên mất y thuật của Thúy Văn chứ?

“Xem đầu óc của nô tỳ này, sao lại không linh hoạt vậy? Nô tỳ đi gọi nàng ta qua.”

Thúy Văn nghe nói thân thể chủ tử khó chịu, cũng nóng nảy, vào phòng vội vàng thỉnh an liền đặt tay kiểm tra mạch đập của nàng.

Trong khoảnh khắc, Thúy Văn nhăn lông mày lại, lại nhìn chủ tử mình còn dáng vẻ buồn ngủ.

Nàng ta mở miệng nói: “Nô tỳ đề nghị, chủ tử trực tiếp truyền thái y đi.”

“Chuyện gì xảy ra?” Cẩm Tâm vội vàng.

Giãn lông mày của chính mình ra, Thúy Văn nói tiếp: “Hình như chủ tử có tin vui.”

Choang! Thẩm Tịch Nguyệt hoảng hốt, mà Cẩm Tâm bên cạnh cũng mất hồn: “Chủ tử có tin vui? Đây chính là phải truyền thái y.”

Cũng không thể nói, là Thúy Văn trong cung bọn họ chẩn đoán mang thai đi?

Kế tiếp chính là một đoàn người bận rộn, trong chốc lát, chỉ thấy Cẩm Tâm chạy đi phân phó Tiểu Đặng Tử đến báo tin cho hoàng thượng và Thái hậu.

Mặc dù biết Thúy Văn tuyệt đối không thể nào chẩn đoán sai, nhưng thấy thái y chẩn bệnh xong thì Tịch Nguyệt vẫn hơi khẩn trương.

Cũng khéo nữa, người tới chính là Vạn thái y, Thúy Văn nhìn thấy Vạn thái y cũng có vẻ kích động.

Không lâu lắm, chỉ thấy Cảnh đế bước nhanh vào Thính Vũ Các.

Lúc Cảnh đế vào cửa nhìn thấy Thúy Văn và Vạn thái y đều đang đứng, ánh mắt lóe sáng.

Tiểu cô nương trên giường cười híp mắt nhìn hắn.

“Thuần Chiêu Nghi như thế nào?”

Vạn thái y cung kính: “Bẩm hoàng thượng, vừa rồi vi thần đã chẩn mạch cho Thuần Chiêu Nghi, Thuần Chiêu Nghi đã có bầu một tháng.”

“Vậy có cần uống thuốc hay không? Tình trạng thân thể như thế nào?”

“Thân thể Thuần Chiêu Nghi rất tốt, cũng không cần uống thuốc. Nhưng thời gian mang thai, có thể tâm trạng có chút lo âu, khẩu vị cũng có chút khác thường. Bên cạnh nương nương đều là cô nương chưa gả, cũng không biết đây là triệu chứng mang thai.”

Cảnh đế gật đầu.

“Vậy thì tốt rồi.”

Cảnh đế nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tịch Nguyệt, thấy đôi mắt nàng sáng lóng lánh, hình như rất vui vẻ.

“Ngày ngươi vào cung còn giống như ở trước mắt, nhưng ngươi cũng đã từ tiểu nha đầu mười ba tuổi thành tiểu nữ nhân kiều mỵ như hôm nay. Thậm chí còn có thể khai chi tán diệp cho trẫm rồi.”

Tịch Nguyệt cũng không biết có phải do mình mang thai hay không, có chút mệt, trực tiếp gục trong ngực hắn, nỉ non: “Chúng ta đều nói lời giữ lời, ngươi xem, Đại công chúa của ta sắp tới.”

Cảnh đế bởi vì lời nói của nàng mà nhếch môi nhàn nhạt, giọng nói cũng thật thấp: “Ngươi nói, Đại công chúa của chúng ta, có phải đến đêm trẫm uống rượu say đó hay không?”

Ánh mắt Tịch Nguyệt cảnh giác nhìn bốn phía, lại thấy cung nữ thái giám đều đã đi ra ngoài, thở ra một hơi: “Trước mặt người khác, ngươi không thể không đúng mực.”

Cảnh đế nhìn nàng như vậy, nở nụ cười: “Hiện tại trẫm còn nhớ rõ bộ dạng hợp lòng người của Nguyệt Nhi hôm đó đấy.”

Tịch Nguyệt thấy hắn cố ý giễu cợt nàng, oán trách: “Hôm đó ngươi còn cắn ta nữa đó.”

Cảnh đế chưa từng nghĩ, nàng lại nhắc đến chuyện này, bật cười: “Chẳng lẽ nha đầu ngươi oán giận trẫm? Ngược lại là một đứa nhỏ tính toán.”

“Ngươi vốn cắn ta rồi, còn không cho nói. Về sau ngươi cũng không thể cắn ta nha. Ta là người có thai.” Nàng thật sự có điệu bộ của tiểu cô nương.

Cảnh đế mặc kệ những chuyện kia, nắm tay thịt thịt nhỏ bé của nàng lên, liền hạ xuống.

Động tác như vậy của hắn làm cho Tịch Nguyệt hổn hển một tiếng, ghét bỏ xoay hai má đi: “Hoàng thượng lại muốn như vậy nữa thì ta sẽ đi nói cho Thái hậu.”

Cảnh đế thấy nàng như thế ngược lại nở nụ cười.

“Ngươi nha, thật đúng là một tiểu nha đầu. Được rồi, trẫm không ức hiếp ngươi nữa, tránh cho ngươi đến chỗ Thái hậu tố cáo. Gọi tất cả nha hoàn của ngươi vào đây cho trẫm.”

Tịch Nguyệt không biết tại sao Cảnh đế muốn làm như vậy, ngây ngốc nhìn hắn. Nhưng hắn thấy nàng như vậy, thở dài nói: “Bây giờ có bầu, sao đầu óc cũng đần rồi?”

Tịch Nguyệt bĩu môi về phía hắn, nhưng mà vẫn gọi hơi lớn tiếng đối với bên ngoài: “Cẩm Tâm, mấy người đại cung nữ các ngươi cũng đi vào.”

Mấy người đều nối đuôi mà vào.

Cảnh đế nhìn bốn cung nữ này, mở miệng nói: “Tuổi chủ tử các ngươi còn nhỏ, mọi việc đều không hiểu, dù cáo ngươi chưa sinh đứa bé, nhưng có một số việc cũng nên hiểu. Mọi việc hầu hạ chủ tử các ngươi thật tốt, chú tâm chút, nếu như một khi có sai lầm gì, có lẽ, các ngươi nên thích chỗ Thận Hình Tư kia.”

Lời nói này của Cảnh đế không có vẻ phập phồng, nhưng mấy người vẫn cuống quít quỳ xuống.

Hắn lại nói tiếp: “Mấy ngày nữa trẫm sẽ tìm một lão ma ma thích hợp cho chủ tử các ngươi, trẫm chỉ cảm thấy, Thính Vũ Các thiếu cái gì, ngược lại không nghĩ tới điểm này. Có một lão ma ma theo các ngươi, tất cả đều hầu hạ thật tốt cho trẫm.”

Mấy người hốt hoảng tuân lệnh.

Tịch Nguyệt không biết Cảnh đế đã suy nghĩ đến chuyện sắp xếp một vị lão ma ma cho nàng rồi.

Nhưng nghĩ đến chuyện đứa bé, Cảnh đế lại không cần thiết hại nàng.

Nhiều lão ma ma, có phải có một số việc có thể lẩn tránh chút hay không, có lẽ cũng là một chuyện tốt mà.

“Tạ ân điển của hoàng thượng.” Tịch Nguyệt ngồi trên giường, yếu ớt mở miệng.

Cảnh đế nhìn dáng vẻ yếu đuối mềm dẻo của nàng, mặt mày dịu đi rất nhiều.

“Ngươi trẻ tuổi, mọi việc nghe lão ma ma nhiều chút, chuyện này luôn có lợi đối với ngươi.” Lời này của Cảnh đế ngược lại cũng coi là thành thật với nhau.

Tịch Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, các ngươi lui xuống hết đi.”

“Vâng.”

Hôm sau.

Mặc dù hôm qua đã có người lục đục nghe nói chuyện Thuần Chiêu Nghi mang thai, nhưng vẫn tồn tại một chút tâm tư, hi vọng đây là một tin tức giả.

Nếu không sao Thái hậu lại không có động tĩnh?

Nhưng sáng sớm có người thấy Thái hậu ban thưởng cho Thính Vũ Các của Thẩm Tịch Nguyệt, vừa thấy như vậy, cũng biết được, chuyện này đã như đinh đóng cột rồi.

Người người đều nói vận khí Thuần Chiêu Nghi tốt.

Trong cung cũng cần phải xã giao.

Các cung lục đục đưa quà tặng tới, Cẩm Tâm và Thúy Văn cùng nhau kiểm tra, xác suất tìm ra vấn đề liền lớn hơn rất nhiều.

Nhìn những thứ đồ có vấn đề, Cẩm Tâm tức giận tròng mắt đều đỏ, đám người này, muốn hại người khác khắp nơi, đâu có ai tốt.

Hiếm khi thấy Cẩm Tâm kích động như vậy, cho dù mấy đại cung nữ khác đều đầy lòng căm phẫn, nhưng lại cũng chỉ có thể nhịn việc này xuống.

Sau khi Tịch Nguyệt biết được tất cả ngược lại không có phản ứng quá lớn.

Bởi vì sợ nhiễm phải mùi vị không tốt động thai khí, Tịch Nguyệt cũng không xem đủ thứ đồ vật có thể tổn thương nàng.

Dùng chân nhẹ nhàng đá cục đá nhỏ trong vườn.

Tịch Nguyệt suy nghĩ hồi lâu: “Cẩm Tâm, sắp xếp những thứ có vấn đề cho ta. Một lát nữa đưa đến chỗ Thái hậu.”

Thái hậu tặng quà, tất nhiên nàng phải đến tạ ơn.

Đã như vậy, liền giao cho Thái hậu giải quyết đi.

Đừng tưởng rằng nàng là quả hồng mềm, thường ngày nàng cũng không nói nhiều là bởi vì cảm thấy không cần thiết, càng đấu nhiều với các nàng hơn nữa, hoàng thượng không thích cũng chỉ là uổng công. Nhưng nếu họ đều cảm thấy nàng là người mặc cho người ta bóp nghiến nặn tròn, đó chính là đùa giỡn rồi.

Nếu chủ tử lên tiếng, Cẩm Tâm dĩ nhiên sắp xếp mấy thứ thật tốt.

Có vài người nếu như không đánh ngã, sẽ được voi đòi tiên.

Mặc quần áo xong, Tịch Nguyệt nhìn đai lưng trong tay Hạnh Nhi.

Nàng suy nghĩ một chút, phân phó: “Buộc lỏng một chút cho ta.”

“Nô tỳ hiểu.”

Hôm nay Tịch Nguyệt ăn mặc cực kỳ đơn giản, đồ trang sức thường ngày cũng không mang trên người.

Tóc dài búi thành một búi tóc quanh đỉnh đầu, đơn giản giống như nam tử.

Đợi nàng đi tới Tuệ Từ cung, Quế ma ma thấy nàng cũng giật mình: “Tại sao Thuần chủ tử cũng tới? Vào đi. Lúc nãy Thái hậu còn nhắc tới người nữa, nói là một lát nữa không có chuyện gì sẽ dẫn Đại hoàng tử qua thăm người.”

Tịch Nguyệt cười, tiếng cười thật sự giống như chuông bạc.

“Nào có đạo lý để trưởng bối thăm tiểu bối chứ, hơn nữa, ta cũng chỉ là vừa mới có thai, làm cái gì cũng không thể làm trễ nãi.”

“Cũng không nên nói như vậy, ba tháng đầu vẫn nên cẩn thận. Chủ tử còn nhỏ tuổi, chính là không hiểu.” Quế ma ma đối xử với Thẩm Tịch Nguyệt thật sự không tệ.

Lúc này cũng chỉ mới kiểm tra ra có thai, bà ấy lại nhất định muốn đỡ Tịch Nguyệt vào trong, làm mặt Tịch Nguyệt lại đỏ ửng.

Thái hậu đang nói chuyện với Nghiêm Vũ, nghe được thông truyền thì quay đầu lại nói với tôn nhi của mình: “Chúng ta cũng không cần đi qua nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Vũ không lộ vẻ gì, nhưng ngược lại cũng không có mất hứng.

Tịch Nguyệt vào cửa, chưa kịp cúi chào đã bị Thái hậu gọi dậy. Sắp xếp cho nàng ở bên tay phải.

Cẩn thận xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn, Thái hậu mỉm cười nói: “Nha đầu này, cũng là có phúc khí, mấy tháng trước chúng ta còn nói về Tề phi ở đây, chỉ chớp mắt, ngươi cũng có bầu. Đây thật sự là tin vui.”

Tịch Nguyệt cười duyên cúi đầu: “Nguyệt Nhi cũng đã đạt được ước muốn.”

Thái hậu cười đến lợi hại, trong cung này nữ nhân nào không muốn sinh một đứa con trai, có thể mẫu bằng tử quý, hy vọng mượn đứa nhỏ để đi lên vị trí cao. Nhưng cho dù trong lòng nghĩ như vậy, mỗi người đều làm ra vẻ như không để ý tới quyền thế. Chắc chắn sẽ không nói trắng ra là đã đạt được mong muốn giống như Thẩm Tịch Nguyệt vậy.

Bà chính là thích điểm này của Thẩm Tịch Nguyệt.

Là người trong sạch đơn thuần.

Nhưng mà, hai nha đầu bên người nàng mang theo túi lớn là cái gì?

Nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tịch Nguyệt, nha đầu này lại cũng không kiểu cách, trực tiếp mở miệng: “Kính xin thái hậu nương nương làm chủ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv