Thời gian qua nhanh, cuộc sống cũng trôi qua. Chớp mắt đã hơn một tháng.
Hơn một tháng này trong cung xảy ra rất nhiều chuyện.
Cánh tay Tịch Nguyệt tốt hơn nhiều, tuy rằng còn đeo băng, nhưng cuối cùng thì không giống vừa mới bắt đầu như vậy. Còn có một chuyện lớn chính là Tĩnh tần, trong cung mọi người cũng biết, Tĩnh tần cũng đã không thể hầu hạ hoàng thượng, trang@d#d#l#q#d@bubble cũng may mà hoàng thượng thái hậu nhân từ, cuối cùng quyết định giao đứa bé cho nàng tự mình nuôi dưỡng, vậy cũng là ơn đức to lớn.
Lúc trong tháng Cảnh đế cũng luôn không phong thưởng cho Tĩnh tần quá nhiều, việc này làm cho người liếc mắt, nghi ngờ cho dù là nàng ta liều chết sinh ra đứa bé, cũng là thua thiệt chính mình. Mất hoàng thượng.
Nhưng Tĩnh tần ngược lại có tính tình bình tĩnh, vẫn cứ mặc kệ người khác nói gì, trong tháng mình ở cử cũng bình thản đàng hoàng ngồi ở trong tẩm cung.
Có lẽ hoàng thượng nhìn trúng biểu hiện của nàng, có thể thật sự cảm thấy nàng sinh con trai cũng coi là có công, ngày qua tháng ở cử đó, chính là một tờ thánh chỉ tới tẩm cung của Bạch Du Nhiên.
Truyền chỉ chính là tổng quản Đại Thái Giám Lai Hỉ.
Bạch Du Nhiên từ Chính Lục Phẩm Tĩnh tần lập tức được thăng lên tới thứ Tam phẩm Tĩnh Tiệp dư. Khiến người liếc mắt, có lẽ cũng đúng, chỉ có thứ tam phẩm trở lên mới có thể tự mình nuôi dạy đứa bé, có lẽ là hoàng thượng cũng nghĩ đến một tầng này.
Như thế xem ra, cho dù là Bạch Du Nhiên nuôi Tam hoàng tử bên cạnh mình, cũng không trái với cung lệ (lệ cũ của cung).
Hơn nữa mọi người cũng biết, Tĩnh Tiệp dư này, phần vị sau này cũng là như vậy.
Không có cưng chiều, nói làm sao lên chức lần nữa. Có lẽ, trừ phi là đại phong lục cung, nếu không nàng chắc chắn khó khăn tiến thêm một bước nữa.
Tổn thương nơi đó, cho dù có Bí Dược cung đình kia thì lại như thế nào. Thuốc này cũng không phải là vạn năng.
Cũng vào ngày đầy tháng, Cảnh đế ban thưởng chữ “Ninh” cho Tam hoàng tử.
Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt biết được chuyện này, thầm thở dài, Bạch Du Nhiên này cuối cùng đã bình yên sinh ra đứa bé. Sau này nếu như được cũng chưa biết chừng. Lại suy nghĩ một chút, nếu là mình, sợ rằng cũng liều mạng hết sức chỉ vì bảo vệ được đứa bé của mình thôi.
Cho dù Bạch Du Nhiên là dạng người gì, nhưng mà nàng ấy sẽ là một mẫu thân tốt, điểm này thì Tịch Nguyệt rất tin tưởng, không hề nghi ngờ.
Mỗi ngày đã lạnh dần, dường như cũng chỉ là trong chớp mắt.
Bên ngoài cung cũng lục tục truyền đến chút tin tức, lúc trước nàng nhờ Xảo Ninh nhắn cho cậu, muốn biết rốt cuộc là Thẩm gia, Nhạc gia có quan hệ với Lục vương gia hay không. Cậu chỉ trả về hai chữ: “Không có“.
Nàng tin tưởng tính tình của cậu, nếu hắn nói không có thì nhất định không có.
Nhưng, chuyện kiếp trước chắc chắn là có liên quan, Tịch Nguyệt âm thầm suy nghĩ, nghĩ từ từ thăm dò.
Mùa đông này không rét lạnh giống mùa đông trước, ngược lại thì bình thường hơn nhiều, tuy là lạnh nhưng cũng có thể chịu được.
Hiện nay mỗi ngày Tịch Nguyệt ngoại trừ đi tẩm cung Thái hậu thì cũng không đi chỗ khác, cánh tay của nàng dưỡng mấy tháng nay đã lành lại rồi, nhưng muốn nói dùng sức linh hoạt, vẫn còn chưa được.
Thái y nói qua nửa năm, thật đúng là phải nửa năm.
Thỉnh thoảng nàng cũng không quy củ, nhưng làm gì thì Thúy Văn cũng giám sát chặt chẽ, có lúc Tịch Nguyệt nghĩ, Thúy Văn này không vào Thái Y Viện thì thật đáng tiếc. Nhưng lại vừa nghĩ, nào có phụ nữ vào Thái Y Viện đâu. Cho dù là hành y (chửa bệnh bốc thuốc) thì cũng không thể nào.
Cô gái không nên xuất đầu lộ diện, đây là mọi người đều biết.
Tịch Nguyệt thở dài, thời đại này luôn bất công với phái nữ.
Chỉ là cũng còn được, bản thân Thúy Văn cũng không để ý, cuộc sống cũng trôi qua mỗi ngày, mặc dù nàng ấy có chút chất phác sẽ không giả dối, nhưng ở Thính Vũ Các này cũng không cần nàng ấy như thế, thỉnh thoảng hai người cũng sẽ tán gẫu đôi lời về Vạn Phu Nhân.
Đối với Vạn Phu Nhân, hai người đều vô cùng tôn kính, nếu không có Vạn Phu Nhân, thì sẽ không có Thúy Văn ngày hôm nay.
Thời gian trôi qua, song chỉ chớp mắt lại là một năm, lúc lễ mừng năm mới, người Thẩm gia tới thăm Tịch Nguyệt, thấy muội muội lại cao hơn chút, Tịch Nguyệt cười đùa phải bắt đầu học quy củ.
Quả nhiên là muội muội Nhất Nhất trưởng thành hơn chút so với thường ngày.
Thẩm gia tất cả đều tốt, Tịch Nguyệt biết, qua hết năm mới lại thêm một khoảng thời gian thì ca ca sắp thành hôn rồi, hôn kỳ này định vào tháng năm.
Lại là xuân về hoa nở.
Nếu đính hôn, hai nhà bèn có chút đi lại, Thẩm gia cũng phái người bí mật quan sát Mẫn Vân Ảnh này, thấy nàng ấy vẫn là không kiêu ngạo không nóng nảy như trước kia, làm việc cũng mạch lạc rõ ràng, thì đều vui mừng.
Từ khi hoàng thượng hồi kinh, trong cung này ngược lại yên tĩnh hơn nhiều, có lẽ là Tịch Nguyệt cũng không ra cửa, cho nên không biết tình hình thực tế vẫn có tranh đấu. Tóm lại Tịch Nguyệt đều không coi là quan trọng.
Mỗi ngày nhàn nhã thong dong, cuối cùng lại đến tháng tư.
Nhớ lại ngày tế trời mùa thu, đúng là thoáng như hôm qua.
“Chủ tử, lần này tế trời đã công bố người được chọn, không có chúng ta!” Đào Nhi chu mỏ.
Mặc dù lần trước bị hoảng sợ, nhưng nàng vẫn rất thích hành cung kia.
Lúc này cánh tay của Tịch Nguyệt cũng đã hoàn toàn khoẻ, cũng may mà có Thúy Văn coi chừng, nếu không với tính tình Tịch Nguyệt hấp tấp như vậy, *d&d#l@q^d thật là khiến người ta lo lắng.
“Lần này tóm lại là người nào?” Tịch Nguyệt vuốt ve Ngọc Ban Chỉ (nhẫn ngọc) của mình, hỏi.
Đó là món đồ mà Cảnh đế ban thưởng vài ngày trước đó, vừa vặn Tịch Nguyệt yêu thích, bèn thường mang trên tay.
“Nói cũng kỳ lạ, lần này là ba người Đức Phi, Huệ Phi, Tề Phi, đều phải đi.” Lúc đầu Đào Nhi cũng thật là buồn bực lần chọn người này, nhưng sau đó nghe được lời truyền ra trong cung mới hiểu nguyên do.
“Hả?” Tịch Nguyệt cũng tò mò. Trong cung này chỉ có ba phi tử mà tất cả đều đi theo Cảnh đế ra ngoài?
Đào Nhi gật đầu: “Nô tỳ nghe nói, năm nay mưa hơi ít, hoàng thượng nói, để ba vị nương nương cùng đi, trung cung vô chủ, ba vị nương nương cũng là phi vị, nên đi cầu phúc, cũng là mưu cầu phúc lợi cho muôn dân thiên hạ.”
Tịch Nguyệt mới không tin điểm này đâu!
Chỉ là ngoại trừ ba vị này, cuối cùng là phần vị nàng cao, ngẫm lại nàng cũng vừa lòng ở trong cung.
Không ai sai bảo ngáng chân nàng, phần vị nàng lại cao, thật là làm cho nàng vui sướng.
“Hậu cung này của hoàng thượng còn ít người, ba vị nương nương cùng đi, trong những người còn dư lại, ta lại là phần vị cao, loại cảm giác này thật đúng là kỳ lạ.” Tịch Nguyệt cười đùa lầm bầm.
Cẩm Tâm bên cạnh cũng không thích lời này: “Chủ tử nói lời này là thế nào? Hậu cung này cũng không ít người. Hơn ba mươi người đấy. Chẳng qua là chủ tử lên cao hơn chút. Nhưng chủ tử là chân tâm thật ý đối với hoàng thượng thì vốn nên là vậy.”
Đây cũng chỉ là trước mặt Tịch Nguyệt, nếu như là có người ngoài, Cẩm Tâm tuyệt đối không ra lời này.
Thật ra thì nghe kỹ lời này rất dễ dàng làm cho người ta bắt được thóp.
Chỉ là trong phòng này vốn đều là người đáng tin, đương nhiên là Cẩm Tâm có chừng mực.
Trải qua một năm rưỡi nửa vào cung hun đúc, Cẩm Tâm cũng vốn từ tiểu nha hoàn không có tâm cơ gì trở thành bộ dáng ngày hôm nay.
Mọi người cũng vì lần này ba vị phi tần lớn đều đi theo xuất cung, tất nhiên là Thuần Chiêu nghi khác biệt rồi. Nói không chừng cứ như vậy mà nhúng tay vào sự vụ (công việc) trong cung. Mọi người cũng biết, tuy rằng không thể đi nhưng cũng là vô cùng tốt đối với Thuần Chiêu nghi.
Cho dù nhìn từ một mặt nào đó, đây đều là có lợi cho Thuần Chiêu nghi.
Lúc này mọi người cũng đã quen Cảnh đế đối xử đặc biệt với Thuần Chiêu nghi, thì thầm hận sao mình lại không có cơ hội tốt như vậy.
Nhìn Tịch Nguyệt có chút hoảng hốt, Cẩm Tâm nháy mắt ra hiệu, mấy người khác bèn thu dọn một tý, ra cửa. Bên trong phòng này chỉ còn lại một mình Cẩm Tâm.
“Chủ tử lại có chuyện gì vậy?” Cẩm Tâm nhìn Tịch Nguyệt cũng không giống như vui vẻ, hỏi.
Tịch Nguyệt nhìn một cây xanh biếc, suy nghĩ trong chốc lát, nhìn về phía Cẩm Tâm: “Ta cũng không cho là hoàng thượng toàn tâm toàn ý đối đãi với ta.”
Cẩm Tâm ngẩn ra, không nghĩ là chủ tử lại nói ra lời như vậy: “Vậy lần xuất cung này, ba đại phi tần đều rời đi, không phải cho chủ tử một cơ hội nhúng tay cung vụ sao?”
Hôm nay trong cung mọi người cũng âm thầm suy đoán như vậy.
Tịch Nguyệt lắc đầu, nàng lại không nghĩ như vậy.
Hai người mới vừa bắt đầu đề tài, thì nghe tiểu thái giám tới đây truyền lời.
Nói là Thái hậu tuyên Thuần Chiêu nghi đến Tuệ Từ cung nói chuyện.
Thoáng gợi lên một nụ cười, Tịch Nguyệt nhìn về phía Cẩm Tâm: “Đi thôi, đi theo ta một chút.”
Mấy ngày nay hoàng thượng gia tăng cưng chiều đối với Tịch Nguyệt. Nhưng Tịch Nguyệt cũng không có rối rắm, có một số việc nàng vẫn cứ suy nghĩ hơi nhiều, sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy. Nhiều người đợi tính toán nàng, cho dù là hoàng thượng không suy đoán nàng, cũng chưa chắc người khác sẽ không làm nên chút tác dụng gì ở trong đó.
Đợi đến vừa đến cửa Tuệ Từ cung, đã nghe được tiếng nói tiếng cười bên trong.
Có lẽ là trò chuyện với nhau thật vui.
“Thuần chủ tử đã tới, mời vào, thái hậu nương nương đúng là nhắc tới vài lần đấy.” Một vị ma ma già cười gọi ở cửa, cũng không phải là Quế ma ma như trước.
Chỉ là lời này khiến Tịch Nguyệt rất là không thích, 0di33xn0dafnl330fys0doon nhận được thông truyền thì nàng đã đi qua, như vậy, ngược lại có vẻ giống như nàng cố ý trì hoãn.
Mà âm lượng của bà ta lại trùng hợp có thể để cho người trong phòng nghe được.
Nàng biết ma ma già này. Chính là người bên cạnh Đức Phi.
Trước kia nàng cũng không gặp nhiều, cũng không biết vì sao hôm nay Đức Phi lại dẫn theo ma ma già này ra ngoài, nghĩ đến bà ta này, thế nào Đức Phi cũng có ở trong phòng.
Ma ma già này tất nhiên thân phận khác với Quế ma ma, hơn nữa bà ta lại là người bên cạnh Đức Phi, thấy bà ta rất là thân thiện gọi mình, Tịch Nguyệt cũng không để ý tới, vén màn cửa lên, tươi cười vào cửa.
Ma ma già nhìn Thuần Chiêu nghi cũng không để ý tới bà, cũng không buồn bực. Vẫn như là vẻ mặt trung hậu đứng ở cửa.
“Thần thiếp gặp qua hoàng thượng, Thái hậu, Đức Phi tỷ tỷ, Tề Phi tỷ tỷ, Huệ Phi tỷ tỷ.” Trong cung này người ở địa vị cao đúng là toàn bộ đã đến đông đủ.
Không trách được mới vừa rồi tràn đầy nét mặt vui cười! Hoàng thượng này, dù là không hài lòng nhiều hơn nữa cũng phải hóa thành nụ cười mềm mại.
“Nguyệt nha đầu đã tới, tới đây ngồi.” Thái hậu vẫn thích Tịch Nguyệt.
Tịch Nguyệt hiểu chuyện ngồi vào vị trí đầu dưới.
“Cánh tay của Thuần muội muội thật là khoẻ rồi hả?” Mặt Tề Phi ân cần.
Đã non nửa năm Thái hậu không quá thích Tề phi, nhưng cũng thật may là tính tình Tề Phi tương đối nhẹ nhàng, trải qua biểu hiện lâu dài này, cuối cùng đã xoay chuyển cảm nhận của Thái hậu lại.
Tuy là Thái hậu không thích nàng ta giống loại thích Thuần Chiêu nghi, nhưng so sánh với Huệ Phi và Đức Phi, ngược lại coi như là không tệ đối với nàng ta.
Ba vị phi tử lớn, hôm nay xem ra, lại là nàng ta có thể vào mắt Thái hậu.
Tịch Nguyệt cũng mỉm cười gật đầu: “Đa tạ Tề Phi tỷ tỷ quan tâm, muội muội đã khỏi.”
Nửa năm này cũng coi như là nàng lừa được mắt người, hoàng thượng ngoài nàng ra sẽ không chung ngủ với người khác, chỉ một điều này thì người khác đã theo không kịp.
“Vậy chính là quá tốt rồi.”
Ánh mắt Tề Phi nhìn Tịch Nguyệt dịu dàng giống như ánh trăng rằm. Trong lòng Tịch Nguyệt lại lành lạnh.
Trong cung này cũng không phải là diễn trò với nhau sao.
Thái hậu nhìn lướt qua mọi người, mở miệng nói: “Có lẽ Nguyệt nha đầu cũng đã nghe nói, mấy ngày nữa chính là hoàng thượng muốn cùng đi tới hành cung tế trời với mấy vị tỷ tỷ ngươi, bây giờ tuổi ai gia cũng đã già, về cung vụ khó có thể với tới, thuận tiện muốn để cho ngươi tới đây giúp một tay. Ngươi thấy có được không?”
Tịch Nguyệt cũng chỉ là dừng lại trong nháy mắt, nhưng lại là cau mày.
Tiếp đó chính là cười tươi: “Khởi bẩm thái hậu nương nương, theo nương nương an bài cung vụ, thần thiếp tuyệt đối không thể từ chối.”
Nếu nói lời như vậy, nhưng thật lâu sau khi Cảnh đế ở chung với nàng, hiểu phương thức nói chuyện của nàng, có lẽ nàng chắc chắn là có thế nhưng. Quả nhiên, tiếp theo Tịch Nguyệt lại mở miệng: “Nhưng thân thể này của thần thiếp tuy là khỏi hẳn, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, mọi việc lỗ mãng không ổn thoả, nếu như tùy tiện nhúng tay cung vụ, thì nhất định luống cuống tay chân, có lẽ thiếp đây còn chưa lên tay, mấy vị tỷ tỷ đã trở về, như thế còn phải để họ dọn dẹp cục diện rối rắm cho thiếp. Như vậy Nguyệt nhi chính là muôn lần chết cũng khó chối tội này. Chuyện này vẫn là kính xin thái hậu nương nương suy nghĩ tỉ mỉ, thật sự là Nguyệt nhi không chịu nổi chức vụ lớn.”
Đức Phi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, cho dù Tề Phi và Huệ Phi không hề nói gì, nhưng Tịch Nguyệt cũng rõ ràng cảm thấy họ bí mật vui sướng.
“Nha đầu này, ngươi đó cũng không biết đau lòng ai gia.” Thái hậu không nhìn ra cảm xúc, nhưng trong miệng cũng là oán trách.
Tịch Nguyệt lấy lòng cười: “Nguyệt nhi dĩ nhiên là đau lòng thái hậu nương nương, nhưng mà chuyện này sức Tịch Nguyệt lại không thể đạt tới, vả lại thân thể thái hậu nương nương khoẻ mạnh, đang lúc trung niên. Không phải là lớn tuổi đâu. Thái hậu nương nương thương Tịch Nguyệt, lần này bèn bỏ qua cho Tịch Nguyệt đi.”
Lời này tuy rằng nói là có chút không quy củ, nhưng lại cũng khiến Thái hậu thoải mái.
Cười liếc Tịch Nguyệt: “Nha đầu ngươi đó, quen lười biếng rồi. Việc này đã tính toán xong việc tốt, rốt cuộc để cho ngươi làm rối loạn.”
Tịch Nguyệt cười yếu ớt chắp hai tay lại thi lễ, lại là bộ dáng thư sinh nhỏ nhận lỗi.
Thái hậu nở nụ cười.
“Đã như vậy thì cứ như vậy, Nguyệt nha đầu tự nhận là tuổi còn nhỏ không thể gánh trọng trách này, vậy ai gia cũng chỉ có kiên trì mấy ngày. Ngươi đó, nhưng sau này thì không cho từ chố nữa.” Lại liếc nhìn Tịch Nguyệt.
Nàng cười hì hì.
Cảnh đế ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt động tác của mọi người, trang ## bubble vẫn luôn không có phản ứng gì nhiều lắm, lần này nhìn Tịch Nguyệt như vậy, ngược lại cũng hơi cong môi.
“Nha đầu này quen là tính tình trẻ con. Không quản lý sự vụ thì mặc kệ đi. Chăm sóc thân thể thật tốt, chờ sinh cho trẫm một Đại công chúa.”
Lời vừa nói ra, trong nháy mắt mọi người kinh ngạc, hoàng thượng ít khi nói loại lời này, chỉ có hai đứa con trai mà cũng không thân thiện, ngược lại hôm nay giọng điệu có chút chờ đợi nói muốn Thẩm Tịch Nguyệt sinh cho hắn một Đại công chúa.
Nhìn lại vẻ mặt Thẩm Tịch Nguyệt, đỏ rực, vô cùng thẹn thùng.
Trong lòng cũng căng thẳng. Nhưng lại ngẫm nghĩ, hoàng thượng này nói thì lại như thế nào, công chúa và hoàng tử thì làm sao cũng không thể so, hơn nữa nếu chưa nói để Thẩm Tịch Nguyệt sinh một hoàng tử, có phải cũng là ý hoàng thượng ám hiệu kín đáo hay không.
Ngay cả Thái hậu cũng nghĩ như thế.
Trong lòng mấy người lại có chút vui mừng, công chúa tuy ít, nhưng dù có thế nào, cũng là người nhà người ta. Sinh hoàng tử mới là chính đáng.
Thật ra thì những người này vẫn suy đoán sai ý Cảnh đế rồi, cho rằng hắn không muốn để Thẩm Tịch Nguyệt sinh con trai, nhưng ngược lại chưa từng nghĩ, chỉ có hai người đã sớm thương lượng qua, chính là Tịch Nguyệt vốn muốn sinh con gái trước.
Dân gian chính là có tục ngữ, con gái là áo bông thân thiết của mẫu thân, có thể thấy được, có một cô con gái nhỏ thân thiết cũng là mong đợi của Tịch Nguyệt.
Người trong cung đã cử chỉ điên rồ với chuyện con nối dòng. Chỉ biết theo thói quen tầm thường có cái nhìn về chuyện này, cũng không ngờ có người có ý tưởng khác.
“Được rồi được rồi, nếu hoàng đế đã nói như vậy, vậy chuyện này bền quyết định như vậy, ba người các ngươi trước khi đi cũng xử lý thỏa đáng tất cả việc nên làm đi, như vậy ai gia cũng ít chút chuyện. Về phần Nguyệt nha đầu, nếu hoàng thượng nói rồi, chính là chăn sóc thật tốt, bản thân ai gia không có con gái, ngược lại cũng mong mỏi, Nguyệt nha đầu sinh cho ai gia một cháu gái.”
Tịch Nguyệt dùng khăn che mặt, làm như hết sức thẹn thùng.
Tất cả mọi người không để ý đến, bên cạnh cửa có bóng dáng nho nhỏ đứng cách phòng trong không xa, Nghiêm Vũ lại nhìn Tịch Nguyệt như vậy, không nhìn ra vẻ mặt. Trên gương mặt giống như cha mình kia thẩn thờ.