Trans: Toffee
... Vậy là xong?
Cốc Tắc Minh bừng tỉnh.
"Nếu giải quyết không được vấn đề, vậy giải quyết người đưa ra vấn đề."
Sư phụ đã dạy hắn, hắn vì nóng vội mà quên sạch.
Cốc Tắc Minh còn chưa kịp phản ứng lại, Tinh Biến lại tới ngồi xổm trước đống xương cốt.
"Chỉ còn cái khung xương, nhìn không ra vẻ mặt thống khổ... chẳng có gì thú vị cả." Y chọc chọc đám xương bị đốt cháy đen, "Sao mà ngay cả thanh âm cũng..."
Động tác của y chợt dừng, nhanh chóng đứng dậy: "Tránh ra!"
Đống cốt vỡ ra. Sương mù xám bay đầy trời.
"Hận......"
Cốc Tắc Minh loáng thoáng nghe được thanh âm truyền ra từ trong đám sương xám.
"Hận...... hận hận...... Chết......"
Thanh âm càng ngày càng vang, hết đợt này đến đợt khác, chồng chéo lên nhau.
"Hận hận hận --"
"Chết! Chết! Chết! Chôn cùng! Chết!"
Sương xám đầy trời phát ra những âm thanh lộn xộn đầy căm hận, che trời lấp đất vọt về phía Cốc Tắc Minh.
Sắc mặt Tinh Biến trầm xuống, rút kiếm trảm.
Kình phong vừa hiện, kiếm khí bức lui sương xám đang lao tới.
Sương xám bị tách thành hai nửa, lại mau chóng tụ vào, không hề có dấu hiệu suy yếu.
Cờ Chiêu Hồn vẫn đang bốc cháy, từ chỗ nó tuôn ra ngày một nhiều sương xám, đụng tới tầng băng.
Cốc Tắc Minh nghe thấy vô số tiếng khối băng vỡ vụn rơi xuống.
Hắn sợ hãi co lại đằng sau Tinh Biến, không biết làm sao.
"Gu -- theo giúp ta --" trong sương xám vọng tới thanh âm của sư phụ.
"Sư phụ!" Cốc Tắc Minh cả kinh hét lên.
Một kiếm của Tinh Biến áp xuống, sương xám mau chóng vọt qua, phần trung tâm bị kiếm khí xé toạc.
Cốc Tắc Minh cảm thấy bên gáy chỗ bị sương xám cọ qua tê rần.
Hắn sờ sờ, sờ được một tay đầy máu.
"Thì ra là thế..." Tinh Biến liếc nhìn vết thương trên vai mình, "Trách không được tên quỷ tu này dở dở ương ương... Thì ra chỉ là một sợi chấp niệm mà thôi."
"... A?" Giọng Cốc Tắc Minh cũng phát run rồi.
"Cờ Chiêu Hồn này tụ tập vô số chấp niệm, vốn dĩ bị hàn băng nơi đây trấn áp." khóe miệng Tinh Biến câu lên, có vẻ cảm thấy chuyện này cũng thú vị, "Bị ta không cẩn thận thả ra."
Y thản nhiên nói: "Chấp niệm vô hình, chỉ với kiếm của ta giết không chết."
Sương xám lại bắt đầu thế công.
"Vậy... vậy làm sao bây giờ?"
Kiếm tiếp theo của Tinh Biến thay đổi phương hướng, cũng không hướng về phía sương xám nữa.
Kiếm khí đánh về lớp băng trên đỉnh. Từng khối băng lớn rơi xuống, nện tan sương xám vừa mới nổi lên.
"Rút." Tinh Biến thu kiếm, vươn tay về phía Cốc Tắc Minh.
Cốc Tắc Minh sửng sốt, mau chóng biến thành bồ câu nhảy lên tay Tinh Biến.
Tinh Biến cầm bồ câu nhét vào túi, bay về một hướng khác trong động băng.
Động tĩnh đằng sau xa dần, Tinh Biến chậm lại, còn có thời gian ngắm nhìn đám băng đủ loại hình dạng trên đỉnh đầu.
Động băng bên này không hề rộng, chiều cao bề ngang đều chỉ đủ một người khó khăn đi qua.
"... An toàn?" Cốc Tắc Minh thật cẩn thận hỏi.
"Có lẽ." Tinh Biến nhàn nhã lướt đi, "Hàn băng còn ở đó, cờ Chiêu Hồn hẳn là phải mất một vài ngày mới có thể khôi phục toàn lực.... Ít nhất nó hiện tại không đuổi kịp ta."
"Vậy thì nếu nó khôi phục thực lực ...?"
"Máu nhuộm sơn hà mà thôi." Tinh Biến không thèm để ý, "Chấp niệm này có lẽ đã tích mấy ngàn năm thậm chí cả vạn năm, chờ nó phá băng thoát ra, phỏng chừng trong thiên hạ không ai có thể ngăn cản."
Y lại có vẻ đang xem kịch vui: "Môn chủ Thần Cơ Môn dùng cái la bàn nát của gã tính nửa ngày, tính ra hai chuyện thiên hạ đại loạn với Ma kiếm xuất thế, liền ngây thơ nghĩ là phong ấn Ma kiếm thì có thể tránh họa. Đáng tiếc, xem ra hai chuyện này chẳng có quan hệ gì."
"Ta thật muốn mau mau nhìn xem biểu tình của gã khi biết mình đã ngu xuẩn thế nào." Nói xong, Tinh Biến cười rộ lên.
Cốc Tắc Minh tĩnh tĩnh.
"Nhưng... ngươi cũng khó thoát chết."
"Có người khắp thiên hạ chôn cùng, chết thì sao?" Tinh Biến giọng điệu vui sướng.
Cốc Tắc Minh trầm mặc trong chốc lát.
"Thiên Kiếp có thể đối phó với nó không?"
Tinh Biến dừng, nhìn Ma kiếm treo bên người: "...Ma kiếm này cũng chỉ mới một ngàn năm, chống lại được lão quái vật kia?"
"... Ta muốn thử xem."
Tinh Biến dừng bước chân.
Bồ câu từ túi y chui ra, biến thành hình người.
"Ý nghĩ của ngươi cũng nhiều đấy." Đầu ngón tay Tinh Biến chạm tới cằm Cốc Tắc Minh, nâng mặt hắn lên.
Ý cười vẫn còn trên mặt y, ánh mắt lại dần lạnh lẽo.
Chạm tới miệng vết thương bên gáy, Cốc Tắc Minh đau nhăn cả mặt.
"Có chỗ cho ngươi ra ý tưởng sao?" Tinh Biến chậm rãi hỏi.
Kiếm bên người y đã nửa ra khỏi vỏ. Sát ý tràn ngập.
Cốc Tắc Minh không dám động, cũng không biết nói gì, chỉ là ngốc hề hề nhìn Tinh Biến.
Ánh mắt hắn tràn đầy: Ta chỉ là một con bồ câu đáng thương lại vô tội nha.
Tinh Biến: "......"
Trong lúc y bị vây trong tâm ma, ánh mắt Cốc Tắc Minh cũng như vậy, an tĩnh nghi hoặc mà bàng quan.
"Thôi," y xoay người, vẫn đi, "Thi thoảng ta cũng sẽ tha thứ cho những kẻ một lòng muốn chết."
Cốc Tắc Minh trợn mắt.
Bóng người Tinh Biến đã khuất ở sâu trong động băng.
Hết chương 31.