Tinh Biến đi trước, cúi đầu nói với Cốc Tắc Minh: “Buổi tối nhớ ngốc trong phòng.”
Tuy Cốc Tắc Minh cảm giác giọng Tinh Biến không có ý tốt, nhưng ngẫm lại, bản thân hình như cũng chẳng có đường cự tuyệt, đành ứng tiếng.
Khi thân ảnh Tinh Biến biến mất ở góc ngoặt, Thương Thương thò đầu sang quan sát Cốc Tắc Minh: “Ngươi không bị tí thương nào?”
Cốc Tắc Minh: “…Ta đắc tội ngươi chỗ nào à…”
“Định giúp tôn thượng có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân chứ sao.” Thương Thương có lệ sờ sờ đầu Cốc Tắc Minh, “Không phải ngươi không có việc gì sao? Với lại, nhiều nhất cũng chỉ là bị rết cắn hai miếng…”
“Đấy là rết đó!” Cốc Tắc Minh nói, “Nghĩ đã thấy sợ rồi! Nghĩ lại liền đau!”
“… Không cẩn thận quên mất, ngươi theo ma tu chúng ta không phải người cùng đường đâu.” Thương Thương nghĩ nghĩ, hơi có lỗi gật đầu, “Quả thật, ngươi cũng không ăn bao nhiêu khổ. Bị tôn thượng cắt một nhát là có thể nằm đất luôn không dậy nổi… Nghiêm trọng nhất cũng chỉ là cái thương ngoài da đấy thôi nhỉ?”
Cốc Tắc Minh: “…”
Đọc Full Tại truyenfull.com
“Cái gì mà ‘cũng chỉ là’?” Vẻ mặt hắn đau khổ, “Nhưng đau… Ta đau đến mức mất tri giác……”
“Ồ, vậy cái này có vẻ vẫn cần thiết.” Thương Thương đi tới trước một gian ngăn tủ, mở cửa tủ lấy một chiếc hộp gỗ nạm ngọc.
“Đây là quà xin lỗi của ta.” Thương Thương cười nói, “Ngươi có thể nhờ tôn thượng giúp ngươi.”
Hộp gỗ vừa to vừa nặng, hai tay Cốc Tắc Minh nâng cũng khá vất vả.
Hắn nghi hoặc đầy bụng, ôm hộp gỗ về phòng mình.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Lúc buông cái hộp kia ra, cả người hắn như quả bóng xì hơi, nằm liệt trên giường.
Hắn không nhúc nhích nhìn xà nhà trên đỉnh đầu, nhất thời không biết nên đi con đường nào.
Không dính nhân quả, không nhiễm tâm ma. Bởi vậy tùy tâm sở dục.
Không có lý tưởng, không có khát vọng. Bởi vậy nước chảy bèo trôi.
Đây là cách nhìn của trên dưới Thần Toán Các với hắn, cũng là cách hắn nhìn bản thân. Chưởng môn có thể vứt bỏ hắn ngay trước mặt hắn, mà tin tưởng hắn sẽ không trả thù, không phải bởi vì cảm thấy hắn sẽ tự trách vì đã hại chết sư phụ, cũng không phải bởi vì cảm thấy hắn biết quá nhiều bí mật Thần Toán Các, không nên chịu nhiều chú ý, mà là bởi vì — chính bản thân hắn trống rỗng, từ khi sinh ra cuộc sống đã lấy Thần Toán Các làm tiêu chuẩn, không có Thần Toán Các, hắn chẳng còn gì.
Hắn quả thực không giống người khác, có yêu hận tình thù mãnh liệt như vậy.
Nhưng hắn vẫn rất buồn.
Không dính nhân quả, nghĩa là hắn không có quan hệ thực sự với ai cả. Hắn là đứa con rơi bên ngoài thế giới này. Sau khi tách khỏi cái Thần Toán Các này, sự thật tàn khốc cuối cùng cũng hiển hiện trước mặt hắn.
Cốc Tắc Minh đang xuất thần bị tiếng mở cửa đánh tỉnh.
Hắn cũng không rõ bản thân có phải vừa thở phào nhẹ nhõm không.
Tinh Biến tiến vào, nhìn thấy Cốc Tắc Minh ngoan ngoãn nằm trên giường, mặt lộ nét hài lòng. Ngay sau đó, y chú ý tới hộp gỗ bên cạnh, nhướng mi: “Rất tự giác nhỉ.”
Cốc Tắc Minh chớp mắt, hình như mình quên xem trong hộp gỗ là cái gì, vì thế đứng dậy, dịch sang bên cạnh vừa cậy hộp ra vừa nói: “Thương Thương nói muốn nhờ ngươi giúp ta cái gì đó……”
Lúc hắn thấy đồ trong hộp, lời đang định nói kẹt trong cổ họng.
Vài bình thuốc mỡ, với một hàng vật hình trụ thon dài làm từ ngọc. Nếu bảo mấy khối đằng trước còn khiến người ta chưa quá rõ ràng tác dụng, thì mấy khối sau lớn hơn hình dạng rõ ràng, không hiểu cũng khó.
Cốc Tắc Minh nhìn nhìn hộp, lại nhìn nhìn Tinh Biến, vẻ mặt đờ ra.
Tinh Biến ngồi cạnh giường, thuận tay nhéo eo Cốc Tắc Minh.
Cốc Tắc Minh giật thót một cái.
Đọc Full Tại truyenfull.com
“Nếu tự ngươi … cầu xin ta, ta có lẽ sẽ ôn nhu một chút.” Khóe miệng Tinh Biến mang nét cười.
“… Cầu …” Lời Cốc Tắc Minh còn chưa nói hết, cổ tay đã bị Tinh Biến kéo lại.
Hắn ngã về phía trước, quỳ gối trên giường.
“Lại đây chút.” Tinh Biến hờ hững. Một tay y nới lỏng quần áo Cốc Tắc Minh, một tay khác mở lọ thuốc.
Cốc Tắc Minh tuy vẫn còn lờ mờ, nhưng không muốn nếm thử hậu quả nếu không nghe lời, vì thế rề rà dịch qua.
Tinh Biến khen ngợi sờ sờ sống lưng hắn.
Cốc Tắc Minh run lên một cái, nắm lấy tay áo Tinh Biến.
Ánh mắt Tinh Biến lành lạnh.
Cốc Tắc Minh hơi nghẹn ngào.
… Ít nhất, hắn vẫn có thứ khao khát … khao khát được chạm tới.
“Sao, vậy đã khóc?” Trên tay Tinh Biến dính chút thuốc mỡ, vòng ra phía sau Cốc Tắc Minh xoa xoa.
Cốc Tắc Minh lặng lẽ lắc đầu, cuối cùng vẫn nhịn không nổi, nước mắt lạch cạch rơi xuống chăn, ướt một mảng.
Hắn khóc không ra tiếng.
“……” Tinh Biến ngừng động tác.
Y cũng không biết mình lấy đâu ra kiên nhẫn, nhìn Cốc Tắc Minh khóc.
Khóc không lâu, Cốc Tắc Minh liền mệt.
Khổ sở mấy ngày nay đọng lại dường như cũng theo nước mắt trút ra một phần, không nặng nề như trước nữa.
Hắn mệt mỏi xoa đôi mắt, còn chưa xin lỗi Ma Tôn, cơ bắp liền vì khác thường trên thân thể mà căng thẳng.
Cốc Tắc Minh “A” một tiếng.
“Dù ngươi khóc thương tâm như vậy… nên chịu vẫn phải chịu.” Đầu ngón tay Tinh Biến ấn ấn ngọc bị y đẩy vào thân thể Cốc Tắc Minh, thấp giọng nói bên tai hắn.
Ngữ khí y nghiền ngẫm: “Lãng phí nhiều thời gian của ta như vậy, ngươi bảo… có phải nên bị phạt không?”