Sợ hãi chính mình sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn khiến bản thân hối hận nên nàng không dám nhìn hắn, bắt buộc chính mình xoay người, vội vàng rời khỏi tầm mắt hắn, đến cuối cùng nàng cơ hồ túm váy chạy đi, hoảng loạn chạy về tháp cửa thành.
Ánh mặt trời theo tầng mây nặng nề chui ra, rải xuống đồng ruộng.
Bonn đứng ở ven đường, nhìn ruộng yến mạch xanh dào dạt cùng với nhân thủ ngày càng nhiều.
Đứa nhỏ sinh ra trong nhà nông là Louis và Tyler đang dẫn đầu đoàn người chăm sóc ruộng yến mạch và đậu. Bởi vì Khải bắt đầu thu nạp chiếu cố những người bị nhiễm bệnh ở ngoài tòa thành nên những người vốn trốn đi, chỉ muốn chiếu cố ruộng đất nhà mình cứ liên tiếp xuất hiện để giúp bọn họ cày ruộng, làm cỏ, bón phân.
Yến mạch này trong một tháng ngắn ngủi đã lớn rất nhanh, nhưng còn chưa có trổ bông nở hoa.
Đậu trồng trong vườn cũng leo lên giàn xanh mướt, nhưng cũng chưa nở hoa kết quả.
Hắn biết rõ, còn chưa có thu hoạch thì cái gì cũng không xác định được nhưng ít nhất là tụi nó còn sống không bị nước mưa thời gian trước làm chất úng.
Hắn cầm cái cào sắt, đi đến trong vườn yến mạch, cẩn thận bừa ra cỏ dại ở giữa ruộng và bờ ruộng.
Công tác đơn giản nhàm chán này tuy rằng không cần dùng não, nhưng thập phần tốn thời gian, bất quá cái bừa này có thể loại bỏ cỏ dại, đảm bảo thu hoạch được nhiều yến mạch hơn.
Hắn lặp lại động tác đó từ thửa ruộng này sang thửa ruộng khác, không để chính mình nghĩ quá nhiều.
Ánh mặt trời dần dần trở nên cực nóng, khiến trêи người hắn túa ra mồ hôi.
Công việc lao động đơn điệu lúc trước luôn có thể khiến hắn tạm thời quẳng phiền não ra sau đầu nhưng lúc này lại chẳng có tác dụng gì.
Từ đêm hôm qua, lúc hắn nhìn thấy bộ dáng của nàng ở dưới ánh trăng thì liền không thể xóa bỏ thân ảnh của nàng ra khỏi đầu nữa.
Nàng cứ như vậy đứng ở nơi đó, chân trần giẫm ở trêи cỏ, đón ánh trăng.
Bộ dáng kia thoạt nhìn thật thánh khiết, lúc đó hắn lại chỉ muốn xuống lầu đi đến bên người nàng, bỏ đi quần áo trêи người nàng, đem nàng áp ở trêи cỏ, dưới ánh trăng, một lần lại một lần đem chính mình chôn sâu vào cơ thể căng chặt của nàng.
Hắn cơ hồ có thể thấy nàng ở dưới thân hắn ôm lấy hắn, vặn vẹo đón ý nói hùa hắn, dùng đôi chân dài trắng nõn của mình kẹp chặt hắn, rêи rỉ thở gấp, mồ hôi đầm đìa cùng hắn lên cao trào.
Toàn bộ buổi sáng, hắn đều suy nghĩ về việc cùng nàng giao hoan, việc đó cứ khiến hắn ở trong trạng thái nửa hưng phấn suốt.
Chuyện này thật sự rất ngu xuẩn.
Nàng muốn hắn, hắn biết, cũng cảm giác được.
Hắn có thể về ngay bây giờ, đem nàng khiêng trêи vai, mang trêи giường, đem toàn bộ ý nghĩ trong đầu hắn từ tối hôm qua đến bây giờ ra mà làm một lần, hoặc ba lần, hoặc mười lần.
Hắn biết rất nhiều phương thức để nàng không mang thai, hắn có thể dạy nàng làm sao hưởng thụ sự vui thích trong đó.
Nàng là nữ nhân mẫn cảm lại nhiệt tình, hắn biết nàng sẽ thích chuyện này.
Có vài nữ nhân sẽ không thích nhưng hắn biết nàng sẽ thích.
Nhưng nàng đã từng đào tẩu không chỉ một lần.
Hắn biết nàng đang trốn hắn, đêm qua nàng thậm chí xoay người chạy trối chết, mà hắn rõ ràng biết xúc động nhất thời có thể gây ra hậu quả gì.
Nam nhân luôn phụ trách hưởng thụ, nữ nhân lại vĩnh viễn phải thừa nhận hậu quả kia.
Hắn chính là minh chứng cho cái hậu quả kia, mà đời này có nhiều lần hắn đều hy vọng mình chưa từng được sinh ra. Nếu hắn đã từng học được điều gì từ thời thơ ấu bi thảm của mình thì đó là tuyệt đối không thể tạo ra một đứa trẻ nữa giống hắn.
Hắn không trách nàng có ý chạy trốn.
Nhưng điều này vẫn không khiến hắn đem thân ảnh của nàng xóa đi được vì thế hắn tiếp tục cúi đầu khom lưng bừa cỏ, làm cái công việc vô cùng đơn điệu mà tốn thời gian kia, trong đầu vẫn tiếp tục ảo tưởng đang ɭϊếʍ lên từng tấc da thịt trêи người nàng, khiến nàng trở nên càng ẩm càng nóng, mở miệng khẩn cầu hắn cùng nàng làʍ ȶìиɦ.
Người nhiễm bệnh đã chật ních cả tháp cửa thành.
Giống như tất cả những người còn sống ở phụ cận đều đến bên trong tòa thành này.
Có một số người tình huống hoàn hảo, chỉ hơi bị sốt, nhưng có một số người tình huống thật tệ, trêи người đầy bọc mủ, thậm chí còn ho ra máu.
Nàng đem bệnh nhân có trạng huống khác nhau tách ra, căn phòng chật ních chỉ còn thừa lại và lối đi nhỏ. Mặc dù có Sophia, Lysa hỗ trợ, nhưng nàng vẫn cảm thấy chính mình là một ngọn nến đang cháy hai đầu.
Mà đồ ăn trong tòa thành tiêu hao nhiều hơn so với hai người tưởng tượng.
Sáng hôm đó, nàng vội được một lúc thì thấy hắn trêи người mặc võ trang đứng ở cửa.
Biết hắn có chuyện muốn nói, nàng dừng tay đi ra phía trước, bước ra cửa nàng mới hiểu hắn muốn nói cái gì.
“Ngươi muốn xuất môn?”
Hắn cúi đầu nhìn nữ nhân thông minh trước mặt, gật đầu.
“Chúng ta cần nhiều lương thực hơn, mà đồng ruộng hiện thời không cần chiếu cố nhiều.” Vốn hắn tính toán chờ thêm vài ngày để đợi Sebastian trở về, nhưng tình huống lúc này đã khác.
“Ngươi tính toán đến đâu rồi?” Nàng hỏi.
“Qua vài ngày, phía tây sẽ họp chợ, giá cả có thể tương đối cao nhưng cách chúng ta khá gần, so với những lựa chọn khác thì tốt hơn. Đám người Michael cũng đã hồi phục tốt, ta sẽ để Michael, Muller và Anthony ở lại thủ thành, cũng đã bảo bọn họ là nếu có chuyện gì thì phải hỗ trợ ngươi.”
“Ta đã biết.”
Nàng gật gật đầu, cho rằng hắn sẽ xoay người xuống lầu nhưng hắn vẫn đứng ở tại chỗ, rũ mắt nhìn nàng.
Ánh mắt vừa đen vừa nóng rực đó giống như thiêu đốt nàng.
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng kinh hoàng.
Lúc đi ra, nàng không dám dựa vào hắn quá gần, chỉ dám đứng cách hắn một thước, nhưng dù là thế thì nàng vẫn thấy quá gần.
Bởi vì tầm mắt của hắn, cũng bởi vì hắn cứ đứng đó không đi nên thân thể nàng lại nóng lên.
Không biết vì sao, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, nàng giống như bị lột hết quần áo, nên đành phải dời tầm mắt. Nàng phải đi vào phòng bệnh nhưng không sao di chuyển được.
Trong lúc hoảng hốt, không hiểu sao hắn đã đến gần.
Nàng nín thở, trái tim co lại, cả người khẽ run lên.
Bỗng dưng, tiếng Lysa kêu to truyền đến từ phía sau.
Nàng đột nhiên hoàn hồn, vội vàng xoay người.
Ai biết được đúng lúc này hắn lại vươn tay kéo nàng trở lại, kéo khăn vải trêи mặt nàng xuống, cúi đầu hung hăng hôn nàng.
Cái hôn kia vạn phần lửa nóng, khiến hai chân nàng như nhũn ra.
Giống như khi bắt đầu, hắn đột ngột buông nàng ra, vỗ về khuôn mặt đỏ bừng của nàng, khàn giọng mở miệng mệnh lệnh.
“Đáng chết, mấy ngày nay ngươi phải về phòng ngủ, có nghe hay không?”
Nàng mặt đỏ tai hồng nhìn hắn, bỗng chốc phản ứng không kịp.
“Trả lời ta đi.” Hắn tức giận yêu cầu.
Nàng gật gật đầu.
Thấy thế, đôi mắt hắn càng sâu càng đen hơn, làm cho tim nàng lại chảy ra.
“Ta rất nhanh sẽ trở về.”
Hắn vỗ về đôi môi ướt át của nàng, nói xong liền buông nàng ra, không quay đầu mà xoay người xuống lầu rời khỏi đó.
Nàng tựa vào trêи tường, nửa ngày cũng không hoàn hồn, đợi đến khi nàng tỉnh táo lại thì hắn đã mang theo hai người lính khác cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Không biết vì sao nàng lại trèo lên tháp lâu, từ đó nhìn theo ra ngoài thành. Hắn lướt qua cầu đá, chuyển đến đường mòn trong rừng rậm, giống như cảm nhận được tầm mắt của nàng, hắn quay đầu nhìn nàng.
Tầm mắt hai người cách thật xa, giằng co ở giữa.
Nàng có thể nghe thấy trái tim của chính mình đang nhảy lên.
Trong chớp mắt, hắn giơ tay lên nắm chặt thành quyền.
Nàng không biết hắn vì sao lại làm như vậy nhưng trái tim trong lồng ngực lại phảng phất như bị hắn nắm giữ.
Rồi sau đó hắn quay đầu lại, giục ngựa đi nhanh, biến mất ở trong rừng không thấy bóng dáng.
Hắn rời khỏi, làm cho người ta càng thêm gấp gáp.
Binh lính thủ thành không nhiều lắm, bọn họ mỗi ngày vẫn cần đến hỗ trợ trong ruộng.
Vì phòng ngừa ôn dịch khuếch tán, nàng không thể không trở nên nghiêm khắc hơn, luôn yêu cầu những nữ phó ra vào phòng bệnh nhất định phải rửa tay, trùm khăn, nhưng Charlotte vẫn ngã bệnh.
Thẳng đến lúc này, những người trong tòa thành mới hiểu nàng không phải vạn năng. Sự lĩnh ngộ này khiến sự tình thêm nghiêm trọng, sự đồng tình và thương hại đối với người bệnh biến thành kinh sợ và thối lui.
Mọi người nhớ tới trận ôn dịch từng cướp đi bao nhiêu mạng người.
Sáng hôm đó, không còn có người nào dám vào căn phòng bệnh kia nữa.
Lúc nàng đi phòng bếp tìm người, trù nương Anna không dám nhìn nàng, Sophia ở góc, sắc mặt tái nhợt ôm lấy Jerry, lúc nàng vào cửa liền quay đầu đi, Lysa thì không biết đã chạy đi đâu.
Sợ hãi lại chiếm cứ cả tòa thành.
Khải không trách các nàng, nàng có thể hiểu đây là bản năng sinh tồn, không có ai muốn nhiễm ôn dịch, không có người muốn chết.
Cho nên, nàng chỉ mở miệng yêu cầu.
“Ít nhất các người giúp ta đem đồ vật đưa đến bên ngoài cửa phòng.”
Các nàng không có trả lời, nàng cũng không bắt buộc, chỉ bê nồi dược thảo đã đun xong, xoay người đi ra ngoài, trở lại tháp lâu tiếp tục chiếu cố bệnh nhân.
Nửa ngày sau, nàng nghe được tiếng đập cửa, thấy ngoài cửa có nước sôi và khăn sạch.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy vài thứ kia, xoay người trở về phòng.
Tuy rằng không phải đi lại lấy đồ dùng nhưng nàng vẫn chỉ có một người, mà trong này có hơn ba mươi bệnh nhân.
Hai ngày đó nàng bận đến thiên hôn địa ám, ngày đêm đều không có lúc nghỉ ngơi. Nàng không ngừng giúp những người đó lau người, đưa nước, bôi thuốc, cho ăn, đổi chăn đệm cùng với quần áo sạch sẽ, thanh lý uế vật bọn họ nôn cùng bài tiết.
Tiếng rêи rỉ thống khổ, ho khan, tiếng khóc nức nở cùng tuyệt vọng tràn ngập một phòng.
Càng tệ hơn là, lúc nàng thay bệnh nhân xử lý chỗ đau, không phải ai cũng giống Johanna ngoan ngoãn nghe lời. Những người thần trí thanh tỉnh có thể còn nghe hiểu, nhưng những người sớm bệnh đến thần trí hoa mắt ù tai, ý thức không rõ, nên lúc nàng muốn giúp đỡ họ thì còn bị tấn công.
Tuy rằng những người đó hơn phân nửa đã suy yếu đến không trụ được nhưng nàng phải cầm dao nhỏ giúp họ lọc sạch mụm mủ, vì để tránh bọn họ tự làm tổn thương mình trong quá trình đó mà nàng không thể không trói họ lại.