“Khôngsao Linh Linh, việc này không cần phải miễn cưỡng, em không muốn thì thôi vậy.”Tôi vừa nghe cô ấy trả lời với vẻ miễn cường, tôi lập tức nói. Tôi biết cô gáinày, thực ra ở một phương diện nào đó có chút tấm lòng bao dung của Đức Mẹ, chodù là mình có khó xử đi chăng nữa, nhưng bởi vì ngại từ chối người khác cũng sẽmiễn cưỡng đồng ý. Tôi thật sự xem cô là bạn, mặc dù chị Vu nói nếu như kếhoạch này mà có cả cô ấy thì sẽ càng tốt hơn, nhưng cũng không nên vì thế mà épcô ấy.
“Khôngphải là không muốn, chị Hoàng, việc này chẳng là gì cả... Haizz, nói ra thì tụiem cũng đã mấy ngày rồi không gặp nhau, em mời chị đi uống trà nhé.”
“Thôi,để chị mời em đi, lúc nào cũng để em trả tiền chị ngại lắm.”
“Hơ,hai chị em mình ai trả mà chẳng được.”
Chúngtôi nhanh chóng xác định thời gian vào buổi tối, nói thật lòng, tôi bây giờ chẳngcó hứng thú gì với việc uống trà. Thứ nhất, nhiệm vụ của chị Vu giao cho tôivẫn chưa hoàn thành, cho dù sau khi hết giờ làm không cần phải dốc hết sức ramà làm, nhưng tôi cũng muốn ở bên cạnh Lưu Thụy Căn lâu hơn; thứ hai, tôi vẫnđang giảm béo, mặc dù gầy hơn trước đây nhiều, nhưng mà vẫn nặng 60.5 ki-lôgamvới chiều cao 1m65! Người ta cao 1m70 cân nặng 60 ki-lô-gam còn bảo mình béo,huống gì tôi chỉ cao có 1m65, không giảm đến được 55 ki-lô-gam, còn mặt mũi nàomà gặp người khác đây?
Bạn thửnói xem, đang trong quá trình giảm béo, mà ngày nào cũng theo người ta uống tràở đây, uống cà phê ở đằng kia, làm sao không đau khổ cho nổi! Có điều giống nhưĐặng Linh Linh nói, hai chúng tôi đã lâu không gặp nhau rồi, tôi cũng rất nhớcô ấy, hơn nữa, tôi cũng nghe ra hình như Đặng Linh Linh có gì đó cần nói vớitôi.
ĐặngLinh Linh đến sớm hơn tôi, nhưng mà, ở cái bàn đó, ngoài cô ấy ra, còn cóThường Hữu.
Tôi đãcó nói, cái cậu Thường Hữu này trông rất có sức sống, Đặng Linh Linh lại là mộtngười đẹp rất có phong cách, hai người ngồi với nhau không thể nói là một sựkết hợp hoàn hảo, nhưng cũng cảm giác có chút gì đó chói mắt, nhưng mà bây giờ,hai người ngồi đối diện với nhau, không khí có chút kỳ cục. Đặng Linh Linh ngồichống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Thường Hữu lại không ngừng cắn hạt dưa, vừacắn vừa nhìn Đặng Linh Linh.
“ChịHoàng”.
ThườngHữu nhìn thấy tôi trước, lập tức đứng dậy, Đặng Linh Linh cũng quay đầu lại,tôi kinh ngạc, chẳng suy nghĩ gì cả buột miệng hỏi luôn: “Sao em lại gầy đếnthế này hả?”.
ĐặngLinh Linh dùng tay ôm vào hai bên má: “Thế à?”.
Tôinhìn cô ấy không nói gì, cô ấy cười: “Thế thì cũng tốt quá rồi, cuối cùng emcũng đã giảm béo được!”.
ThườngHữu nói: “Chị khuyên cô ấy đi, lại nhắc đến giảm béo, chị nói xem cô ấy có béokhông? Cứ hôm nay giảm kiểu này, mai giảm kiểu kia, em và dì Lưu nói cô ấy đềukhông nghe, bảo cô ấy tập thể dục nhiều vào, cô ấy lại bảo phải viết cho kịpbản thảo. Không phải em nói là không cần viết bản thảo, mà nói chung qui là sứckhỏe vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa, cô ấy kiếm tiền kiểu này cũng quá vất vả, cănbản là không cần thiết phải như vậy. Cô chú cũng đều đã nghỉ hưu rồi, lương củabên em cũng không ít. Em muốn thế này này, không có việc gì thì cô ấy cứ nghỉngơi, ngủ nướng, đi chăm sóc sắc đẹp, khi muốn viết thì viết chơi cho vui, lấyđó làm niềm vui thôi, chị Hoàng nói như thế có đúng không?”.
Đúngkhông ư? Đúng thế chứ gì nữa!
Đâyhoàn toàn chính là ước mơ năm nào của Đặng Linh Linh, nhưng những lời này đượcnói ra từ miệng của Thường Hữu, tôi nghe mà cứ chối tai làm sao ấy, nhưng màtôi cũng ngại phản bác, tôi cười ha ha lên hai tiếng: “Sao thế, hai em đã đượcnghỉ rồi đấy à?”.
“Đâu cóchị. Đến cuối năm bọn em cũng bận, hôm nay em còn phải làm ca đêm, có điều emnghe Linh Linh nói đi gặp chị Hoàng, em nghĩ lâu rồi cũng không gặp chị, chonên cố gắng tìm người làm thay, rồi chạy ra đây.”
“Ôitrời, thế thì phiền phức quá, em cứ đi làm đi, đi làm đi.”
Thếem đi trước đây, chị Hoàng, chị khuyên Linh Linh giúp em.”
Tôi gậtđầu đồng ý, Thường Hữu lại nói với Đặng Linh Linh: “Linh Linh, em ăn nhiều vào,em không mập thật mà, thật đó, cho dù em có như chị Hoàng đây, anh cũng thíchem.”
Môi thếnào hả tôi thế nào hả tôi thế nào hả?! Chị đây giảm béo rồi! Mẹ kiếp cậu khôngnhìn thấy hả? Không nhìn thấy hả không nhìn thấy hả không nhìn thấy hả khôngnhìn thấy hả?
Cáichân phải tôi động đậy, tôi muốn giơ chân lên cho thằng bé này một đạp, cũngmay thằng bé này đi nhanh, nếu không, tôi thật khó có thể kiềm chế được bảnthân mình.
“Chị Hoàngđừng giận, anh ấy cứ luôn như thế.”
Sau khiThường Hữu đi, Đặng Linh Linh an ủi tôi, tôi ngồi xuống, lắc lắc đầu: “Chị biếtcậu ta trước em, cái thằng bé này...”
Nói rathì Thường Hữu không phải là người xấu gì, nếu như nói cậu ta có vấn đề gì, thìchắc chỉ có cuộc sống này của cậu ta quá thuận lợi, nếu không ăn nói chắc khôngđến nỗi này. Mặc dù có chút bực bội, nhưng sau khi uống ngụm nước rồi cũngthôi, dưới sự hướng dẫn của Đặng Linh Linh, tôi chọn một ấm trà: “Nói đi, emgặp chuyện rắc rối gì?”.
ĐặngLinh Linh cười, tôi nói: “Em đừng khách sáo với chị, chị còn không hiểu em sao?Mặc dù cũng nói vài tiếng giảm béo, nhưng mà từ trước đến nay em không hànhđộng như vậy.”
Cũngnhư nhiều cô gái khác, Đặng Linh Linh cũng cảm thấy bản thân mình hơi mập,nhưng mà dáng của cô ấy đã tương đối chuẩn rồi, nếu như nói có gì đo không đẹp,cũng chỉ là thiếu tập luyện cho nên có vẻ yếu ớt, nếu mập thì không mập. Mà côấy lại là một cô gái sống khép kín, cũng rất khó có thể mà đi giảm béo – vậnđộng thì không cần nói làm gì, hạn chế ăn uống... cô ấy viết lách suốt, ănkhông đủ sẽ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, ngồi xuống thôi cũng đã có vấn đề, cònviết được gì nữa.
Mà tôimới không gặp cô ấy vài ngày, cô ấy đã, ít nhất gầy đi năm ki-lô-gam! Đặng LinhLinh cười khổ một chút: “Phiêu Phiêu, bây giờ em cảm thấy mình, thật sự rất kỳlạ.”
“Là thếnào?”.
“...Chị biết ước mơ của em mà.”
Cô ấydo dự một chút rồi nói, tôi gật gật đầu: “Ừ, lúc nãy Thường Hữu có nhắc lạikìa.”
“Đúngthế, sau khi quen biết với anh ấy em mới biết, phúc lợi của ngành điện lực mớinhiều làm sao, trước đây em luôn cảm thấy số tiền bản thân mình kiếm được...cũng không thể nói là nhiều, nhưng so với mức những người cùng tuổi ở thành phốcủa chúng ta, đã là tốt lắm rồi, nhưng mà đúng là mình như ếch ngồi đáy giếng,trước đây tầm mắt của mình đúng là hạn hẹp quá.”
“Ừ, sauđó thì sao?”.
“ThườngHữu đối xử với em rất tốt... cũng có thể nói là hết lòng, trước đây em nghĩrằng tìm được một người tốt với em như thế này rất khó, nhưng mà Thường Hữu đốixử với em, còn tốt hơn người đó đối xử với em nữa. Anh ấy vừa kết thúc buổi làmban đêm là về mua thức ăn sáng cho em, buổi tối nào cũng gọi điện thoại cho emđúng vào mười một giờ, nhắc nhở em ngủ. Bây giờ còn chưa đến sinh nhật của em,nhưng mà những ngày như kỉ niệm tròn một tháng quen nhau, kỉ niệmmột tháng xácđịnh tình yêu, cả ngày sinh nhật của mẹ em tháng trước nữa, anh ấy đều nhớ, hơnnữa cũng đều có tổ chức kỉ niệm.”
“Nhưvậy không phải rất tốt hay sao?”. Mặc dù lúc nãy cái tên Thường Hữu đó đắc tộivới tôi, nhưng câu nói này tôi thấy vẫn cần phải nói ra.
“Đúngthế, rất tốt, vô cùng tốt, nhưng mà, Phiêu Phiêu... Chị có biết không? Mới đầuem còn thấy cảm động, nhưng mà bây giờ, em cảm thấy sắp thở không nổi nữa rồi,em thấy bây giờ em đâu cũng như bị trói buộc ấy. Em phát hiện ra anh ấy quản lýtừng cử chỉ lời nói của em, từ việc mặc quần áo gì thì phối với giày dép nào,sau đó, đến cả việc mỗi ngày lúc nào phải dậy, lúc nào phải ngủ, lúc nào phảiăn, em biết, em hiểu được, anh ấy làm như vậy là muốn tốt cho em, nhưng mà,thực sự em chịu đựng không nổi kiểu này. Chị cũng biết rồi đó, em sống khép kínthế này, cũng chẳng có bạn bè gì nhiều, thực sự cũng chẳng có nhiều mối quanhệ, thỉnh thoảng có liên lạc với những người bạn học cũ, anh ấy cũng đều đitheo, nếu như có người bạn trai nào ở đó, anh ấy nhất định cứ ngồi ở đó chẳngchịu đi đâu. Đến cả hôm nay đi gặp chị, anh ấy cũng nhất định phải ngồi đó chođến khi gặp được chị, anh ấy thực ra sợ em hẹn với người nào khác chị.”
“...Cậu ấy chẳng qua là quá để ý đến em thôi ma.”
“PhiêuPhiêu, trước đây em đọc tiểu thuyết lãng mạn, nam chính đối xử tốt với nữ chínhthế này em cảm thấy rất tốt, còn nghĩ rằng chàng trai này lo lắng cho người congái này như vậy, mới thật sự yêu cô ấy. Nhưng mà khi rơi vao trương p cua em,em lại cảm thấy không thể nào chấp nhận được. Mẹ em còn bắt em và anh ấy xácđịnh ngày cưới đi, nhưng mà em lại hoàn toàn không có ý định này, cứ nghĩ đếnviệc phải sống như vậy cả đời, em thực sự nghĩ rằng thà xuất gia làm ni cô cònhơn.”
“Ai chachà...”
“Đươngnhiên là em cũng chỉ nói thế mà thôi, bây giờ làm ni cô cũng đâu có dễ, nhưngmà Phiêu Phiêu, thật sự em đã có ý định bỏ đi đến một nơi thật xa. Cho nên,không phải là em muốn giúp chị, mà là tình hình của em hiện nay thật sự khôngthích hợp với nội dung mà chị đang làm, không cẩn thận tương lai lại làm trò hềcho người ta xem.”
“Bênphía chị thì cũng không sao cả, nhưng mà bây giờ em phải làm thế nào?”.
“...Qua Tết đã, qua Tết, rồi xem tình hình ra sao, nếu thật sự không được, em sẽ bỏđi một thời gian.”
Tôi chỉbiết gật đầu: “Thế thì em xem lại như thế nào, còn nữa, em cũng không cần phảiquá cam chịu, có suy nghĩ gì cứ nói ra. Em không nói ra, không chừng cậu ấy còntưởng em thích như thế.”
ĐặngLinh Linh thở dài một cái: “Đâu phải em chỉ nói một lần đâu cơ chứ, mà thôi,chúng ta nói chuyện khác đi.”
Tìnhcảm của hai người bạn gái bên cạnh mình không thuận lợi như thế, càng làm chotôi cảm thấy tình cảm của tôi và Lưu Thụy Căn thật đáng quý, những sự bất antrong lòng, lần nữa bị tôi nhét xuống tận sâu trong tim - những việc mà LưuThụy Căn giấu giếm tôi, anh ấy nhất định sẽ nói với tôi, bây giờ anh không nói,có thể là không dễ nói lắm, cũng có khả năng chưa đến lúc để nói.
Tôi tựnhủ như vậy, nhưng trong lòng cũng đã hiểu rất rõ, đến lúc này rồi mà anh vẫnkhông nói, nguyên nhân lớn nhất có khả năng là vì, anh vẫn chưa đủ yêu tôi, cóđiều điểm này tôi đã chuẩn bị từ trước, mặc dù có chút gì đó xót xa, nhưng xétcho cùng vẫn chấp nhận được.
ĐặngLinh Linh không bằng lòng, thể nào cũng có người bằng lòng, khi biết được chụphình sẽ được tặng quà tốt hơn, không ngờ đại đa số đều bằng lòng cho chụp ảnh,điều này làm cho tôi cảm thấy rất bất ngờ, nhưng La Lợi giải thích cho tôi khỏithắc mắc: “Mày đừng có cổ hủ nữa, bây giờ con người ta thoáng hơn nhiều rồi,ảnh nóng còn t mạng được, huống gì là nói về giai đoạn ngọt ngào của người ta,họ muốn còn không được nữa là.”
Ngườiđồng ý nhiều quá, đến cuối cùng lại phải ngồi lựa chọn lại. Trai đẹp gái xinh,công việc tốt lương cao, còn phải mang một ý nghĩa điển hình, hai điều kiệntrước thì ổn rồi, còn điều kiện sau, có chút đặc biệt, ví dụ như những ngườikết hôn lần hai, những người có tình yêu nơi đất khách...
Mànhững người kết hôn, tôi tìm Mã Phương, Mã Phương hơi do dự với việc đăng ảnhlên mạng, nhưng Lý Trí lại cực kỳ hân hoan vui mừng: “Đây là một việc tốt đấy,cứ cho lên, cứ cho lên, cứ cho lên, nhất định là phải cho lên, Phương Phương,đây không chỉ ủng hộ cho công việc của Phiêu Phiêu, cũng là đăng quảng cáo miễnphí cho cửa hàng công nghệ thông tin của em mà.”
Tôinhìn thấy được rằng, Mã Phương có chút không bằng lòng, nhưng Lý Trí lại nhiệttình như thế, cho nên chị ấy cũng nửa đồng ý nửa không. Thời gian gấp, ở Trungtâm môi giới hôn nhân này của chúng tôi, người có thể làm được việc này cũngchỉ có mình tôi mà thôi, cuối cùng, tôi đành phải mang tài liệu về nhà của LưuThụy Căn tăng ca. Lưu Thụy Căn đi làm về, nhìn thấy tôi bận rộn với đống tàiliệu đó, liền nói: “Công việc em bận như thế thì không cần phải chạy đến đâyđâu.”
“Anhkhông muốn gặp em à?”.
“Em nóigì thế, có điều không muốn em phải vất vả thế này.”
Tôi vặnvẹo cái eo: “Cố gắng thêm hai ngày nữa là được nghỉ rồi, đến lúc đó em làm móncủ sen chiên để ăn nhé.”
Lưu ThụyCăn liếm môi dưới: “Anh chờ đấy nhé.”
“Đếnlúc đó anh cũng không được ngồi chơi, anh phải dọn dẹp căn phòng này cho sạchsẽ, cái gì phải dọn dẹp thì cũng dọn dẹp luôn đi, mặc dù nói là nhà thuê, nhưngmà cũng phải dọn dẹp cho sạch sẽ để đón Tết.”
“Đượcđược.” Lưu Thụy Căn vừa nói vừa đi đến chỗ tôi, “Em đi nghỉ trước đi, để anhlàm cho em.”
“Cũngcòn mấy cái nữa thôi, để mình em làm là được rồi, em để cơm chiên ở trong bát,anh đi hâm lại đ>
“Khôngcần phải vội đâu, ủa, người này, là hội viên của bên em à?”.
“Đúngthế, anh ấy là Lý Trí, đúng rồi, lam viêc cung công ty vơi anh đo!”.