Khôngcần nói, buổi tối của Lưu Thụy Căn ngày hôm đó được thêm hai miếng bánh kem củaTử Kinh, đối với việc này, anh cực kỳ kinh ngạc, nhìn ánh mắt anh nhìn tôi, cóthể nói là ngạc nhiên đến cực độ.
“Nhìngì mà nhìn, có để ăn, anh còn lựa chọn cái gì nữa?!”.
Tôichống nạnh, trừng mắt, Lưu Thụy Căn cúi đầu xuống ngay lập tức, qua một lúc mớinhìn tôi: “Phiêu Phiêu...”
“Khôngcần phải nói, không cần phải hỏi, em sẽ không tiết lộ cho anh bất kì điều gìcả!”.
LưuThụy Căn nhìn tôi một lát, rồi lại cúi đầu xuống, không hỏi, không nói gì nữathật. Nhìn anh thờ ơ như vậy, tôi lại chịu đựng không nổi, đợi anh ăn xong haimiếng bánh kem đó, tôi khẽ hỏi: “Anh không hỏi gì... thật à?”.
LưuThụy Căn ngẩng đầu, nở nụ cười: “Em muốn anh hỏi, anh sẽ hỏi, em muốn anh khônghỏi, anh sẽ không hỏi.”
Lúc nàyđây, lòng tôi rối bời. Mẹ kiếp, thực sự là tôi muốn nói ra hết cho đỡ bực bội,nhưng mà thái độ của anh từ tốn, độ lượng như thế, tôi nói thế nào đây hảtrời?!
“Thếthì, Phiêu Phiêu, có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?Cho dù là chuyện gì, chúng ta cũng đều có thể giải quyết được hết, đúngkhông?”.
Sốngmũi tôi cay cay, suýt nữa thì chảy nước mắt, có nhiều lúc, sự dịu dàng của đànông có thể làm chết người là như thế đấy. Tôi cúi đầu, kể cho anh quá trình sựviệc với thái độ của học sinh tiểu học khi nhận tội: “M anh Hai nói để anh ấytrả, nhưng làm sao em có thể làm như thế được. Nếu như là sáu trăm thì thôi emđành làm người mặt dày vậy, nhưng đó là những sáu ngàn tệ, cho dù Nhị ca cakhông để ý lắm, em cũng không làm như thế được... Xin lỗi...”
“Em xinlỗi cái gì?”.
“Xinlỗi... Em đã từng nói là phải tiết kiệm tiền.”
“Mụcđích của việc tiết kiệm tiền là tiêu tiền mà, bây giờ để em tiêu đi, có liênquan gì đâu?”.
Tôingẩng đầu nhìn anh, anh mỉm cười: “Hơn nữa, nếu như tính là nợ cũ, nợ của anhcòn nhiều hơn em ấy chứ, thế có cần phải quỳ gối trên tấm ván giặt quần áo xinlỗi không nhỉ?”.
Tôi lắclắc đầu, ôm lấy eo anh, cố gắng giấu mình vào trong lòng anh nhiều hơn mộtchút. Giây phút này đây, tôi không nghĩ đến người yêu cũ của anh nữa, cũngchẳng nghĩ gì về hiện thực trong tương lai nữa, chỉ cảm thấy rằng, hai chúngtôi ở bên nhau, thì người kia chính là cả đất trời của người này rồi.
Tôi cóthể bỏ qua những khuyết điểm của anh, anh cũng có thể bao dung những lỗi lầmcủa tôi, đây chắc là kiểu mẫu tốt nhất về cách xử sự của hai người khi sống bênnhau.
Haingày hôm sau, khi tôi bình phục trở lại sau số tiền sáu ngàn tệ, khi tôi chorằng La Lợi cũng đã có thể bình tĩnh trở lại sau chuyện đó, tôi gọi điện thoạicho cô ấy, tôi gọi ba lần liền, điện thoại đổ chuông hơn hai mươi lần mới cóngười nghe máy.
“Taomuốn gặp mày.” Tôi không đợi La Lợi trả lời, nói luôn, “Nhất định phải gặp, bâygiờ mày có nhà không? Tao qua tìm mày.”
“Taokhông...”
“LaLợi, tụi mình là chị em bao nhiêu năm nay, đừng nói những lời mất tình cảm nhưthế.”
“Thếmày có bao giờ nghĩ rằng mày làm tổn thương tình cảm của tao chưa hả?”.
“Màybiết rõ tại sao tao lại nói như thế mà.”
La Lợitrầm ngâm ở đầu dây bên kia, còn trái tim tôi thì thực sự đã rớt xuống vực sâcái sự trầm ngâm này, hoàn toàn có thể khẳng định những điều mà chúng tôi đã dựđoán.
“Taoqua tìm mày.”
“Taokhông có nhà.”
“Thếmày nói địa điểm đi.”
“... TửKinh...”
Khóemiệng tôi giật giật: “Tao không muốn đến Tử Kinh.”
Mẹ kiếpchứ, cả đời này chị cũng không muốn đến đó nữa!
“Vậythì đến Âu Nhã đi.”
Tôi hámiệng định nói gì đó, có điều cuối cùng lại chẳng nói ra. Buổi tối, tôi và LaLợi gặp nhau ở Âu Nhã, công việc này của chúng tôi không có thứ bảy hay chủnhật gì cả, cho nên đối với những ngày làm việc trong tuần tôi không hề mẫn cảmchút nào, sau đi đến đó mới phát hiện ra, đã không còn chỗ ngồi nữa rồi. Tôigọi điện cho La Lợi thông báo tình hình, La Lợi nói: “Không sao đâu, mày đợitao một chút, tao tới liền.”
Cô ấynói tới liền, quả nhiên là như thế, hơn nữa còn tự lái xe qua đây, một chiếc xeô tô nhỏ màu đỏ, tôi nhìn không rõ hiệu gì, nhưng trông có vẻ rất đẹp.
“Chị cóthẻ VIP ở cửa hàng bọn em, còn có phòng riêng dự phòng chứ hả?”.
La Lợicầm ra một cái thẻ màu bạc, người phục vụ đó nhận thẻ rồi nói: “Chỉ còn phòngriêng lớn thôi.”
“Cũngđược.”
“Giáthấp nhất của phòng riêng lớn là sáu trăm năm mươi tám tệ.”
La Lợihờ hững gật đầu, tôi nghe nói đến số sáu trăm năm mươi tám tệ đang muốn ngăncản, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy, tôi không dám mở miệng.
“Nóitrước nhé, lần này mày phải trả tiền rồi mới được bỏ đi đấy nhé.”
“Nói sốtài khoản của mày cho tao đi.”
“Cáigì?”.
“Lầntrước chắc mày bán không ít máu, nói số tài khoản đi, tao chuyển qua cho mày.”
La Lợicởi áo khoác ra, đứng tựa vào ghế sofa, hờ hững nói, tôi nhịn rồi lại nhịn,nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi, nhịn cho đến cuối cùng không nhịn được nữa: “La Lợi,mày thay đổi nhiều quá.”
“Đó làvì tao có tư cách để thay đổi.”
“Mày...”
“Chọnđồ ăn trước đi, giới thiệu cho mày ở đây có bánh kem quả việt quất, cho dù bâygiờ mày đang giảm béo, cũng có thể ăn được.”
Nóithật là, bây giờ tôi rất muốn lấy thực đơn đánh vào mặt cô ấy, nhưng tôi nhìnthấy người phục vụ đứng bên cạnh, rốt cuộc tôi cũng nhịn được: “Tùy thôi, chỉcần mày trả tiền là được.”
Cái sựtrơ lì của tôi, La Lợi hình như chưa nghe thấy gì, cô chọn một ấm trà hoa, haiphần bánh kem, sau đó là trái cây, rau, salad mỗi thứ một phần. Phục vụ ghichép xong, đọc lại những món đã chọn một lần, sau đó nói: “Chị ơi, những mónchị chọn vẫn chưa đến mức chi phí thấp nhất.”
“Chịbiết, để lát nữa rồi tính.”
La Lợikhoát tay, người phục vụ đó đi ra ngoài.
“Rốtcuộc là mày định làm thế nào hả?”. Đối với La Lợi, tôi không cần phải giả vờgiả vịt, lần này cũng không cần vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Cái gìmà định làm thế nào?”.
“LaLợi, mày đừng giả vờ ngốc nghếch nữa, mày hiểu ý của tao, chẳng nhẽ đây chínhlà thứ tình yêu mày muốn sao? Mày cảm thấy đó thật sự là tình yêu sao?”.
“Có gìđâu mà không phải là tình yêu?”.
“Có gìđâu mà không phải?”. Tôi lạnh lùng cười lên hai tiếng, thở dài thườn thượt,không thể nào kiềm chế được nữa,đánh mạnh vào mặt bàn, “Mày đọc tiểu thuyếtlãng mạn nhiều quá đâm ra ngu si luôn phải không hả? Có phải mày nghĩ rằng, anhta như nam chính trong tiểu thuyết, sẽ bị cảm động bởi sự si tình của mày? Màyyêu anh ta, rất yêu, rất yêu, thế là mày đợi anh ta một năm hai năm ba năm mườinăm! Giúp anh ta nuôi con, con lớn lên trở thành thiên tài, tự đi tìm bố nóđược. Sau đó khi bố nó đột nhiên phát hiện ra mình có một người con trai nhưthế, sung sướng muốn điên lên, sau đó nhớ lại ngày xưa, bỗng nhiên tỉnh ngộ,người mà anh ta yêu là mày? Mẹ kiếp, mày cảm thấy việc này có khả năng xảy rakhông? Mười năm nay anh ta không biết là anh ta yêu mày, không nhớ đến mày,nhìn thấy con trai bỗng nhiên lĩnh ngộ ra? Được rồi, cứ cho là như thế thật đi,nhưng mà mười năm sau mày bao nhiêu tuổi rồi hả? Ba mươi bảy! Mẹ kiếp, nữ chínhtrong tiểu thuyết đều mang bầu lúc mười bảy tuổi, hai mươi bảy tuổi trùng phùngvới nam chính! Mày muốn chơi trò này, trừ phi đầu thai chào đời lại.”
“Sẽkhông như thế.”
Tôi nóimột hơi, chỉ cảm thấy cổ họng khô không khốc, đang định uống miếng nước để cósức nói tiếp, La Lợi bỗng nhiên lên tiếng, tôi ngơ ngác, hỏi theo phản xạ: “Cáigì?”.
“Sẽkhông có con đâu.”
“Cái gìmà sẽ không có con, mày nghĩ tao nói về chuyện sinh con là thiên tài làthật...”
“Taođặt vòng rồi.”
“Đặtvòng?”. Đầu óc của tôi đông cứng lại, nhất thời chỉ biết nói lại câu đó như mộtcon vẹt.
“Đúngthế, cho nên, sẽ không có con đâu.”
Tôi háhốc mồm, lại há hốc mồm, nhưng cuối cùng, vẫn không hề phát ra âm thanh nào.Mặc dù tôi không hiểu lắm về mấy thứ này, mặc dù tôi không phải là một người ytá chuyên khoa nào đó, nhưng tôi cũng biết, loại vòng đó, không phải ai cũngđặt được đâu. Người đặt vòng, đại đa số là những ai nào? Là những người phụ nữđã kết hôn, là những người phụ nữ đã sinh con rồi. Còn bình thường, những ngườichưa sinh con, lại đang chuẩn bị có con, sẽ không dễ gì đi đặt cái thứ đó trongngười, nếu không trên diễn đàn, sao lại có nhiều topic trên diễn đàn than thởrằng, có nhiều biện pháp tránh thai, chưa kịp làm đã dính rồi, hoặc là bỗngnhiên xảy ra sự cố ngoài ý muốn, vội vàng uống thuốc ngừa thai khẩn cấp.
Tôikhông biết đặt vòng rốt cuộc ảnh hưởng lớn như thế nào, nhưng tôi biết rằngchắc chắn là có ảnh hưởng, La Lợi mới hơn hai mươi tuổi, cô vẫn chưa kết hôn,chưa sinh con lần nào, điều này đối với cô ấy, chắc chắn là không tốt rồi. Mộttia chớp lóe lên trong đầu, một cảnh tượng hiện ra lại trong trí nhớ của tôi:“Là ngày hôm đó... là ngày mà tao gặp mày trong bệnh viện ấy hả?”.
“Làngày hôm sau.” La Lợi tự cười chế nhạo, “Đặt vòng không phải là bệnh cần khámgấp, buổi tối không ai làm cho tao, cho nên buổi sáng hôm sau tao phải tới làmlại.”
Ước gìtôi có thể gõ vào đầu óc mình vài cái, tôi uống nhầm thuốc gì hay sao vậy trời?Rõ ràng ngày hôm đó đã cảm thấy La Lợi có gì đó không bình thường, tại saokhông hỏi thêm vài câu? Nếu như lúc đó ngăn cản cô ấy...
“Mày cóngăn cản tao cũng vô ích thôi.” Tôi và La Lợi quen nhau quá, tôi đọc được suynghĩ của cô ấy, đương nhiên là cô ấy cũng có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Côấy uống một ngụm nước, lại chậm rãi cất tiếng, “Sớm muộn gì tao cũng phải điđặt mày ạ.”
“Khôngcần thiết phải như thế mà, bọn mày có thể dùng các biện pháp khác mà.” Tôi đangnói, người phục vụ đẩy cửa bước vào, tôi đành phải đợi cô ấy để thức ăn xuốngbàn đi ra ngoài, mới nói tiếp, “Bao gì gì đấy, thuốc tránh thai gì gì đấy, thờikì an toàn gì gì đấy, chúng mày hoàn toàn có biện pháp khác mà.”
“Taouống thuốc bị dị ứng, mà anh ấy, lại không thích dùng bao.”
... Tôithề, nếu như bây giờ có Joseph ở đây, tôi nhất định sẽ hất đĩa bánh kem này lênmặt anh ta, nhưng mà bây giờ, trước mặt tôi chỉ có La Lợi mà thôi. Đối diện vớicô ấy, bây giờ đến sức lực la hét tôi cũng chẳng có nữa rồi, tôi đờ đẫn khoétmột thìa bánh kem, để mặc cho mùi vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏa trong miệng,khi cảm thấy trong miệng không đắng nghét lắm nữa mới mở miệng nói tiếp: “Cóđáng không?”.
“Taocũng chẳng biết nữa.”
Tôinhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, qua một lúc, cô ấy lấy từ trong túi ra một góithuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa. Trước đây La Lợi chưa bao giờ hút thuốc,vì việc này mà đã có lần cảm thán rằng: “Trong phim ảnh, thường xuyên xuất hiệnngười con gái ngồi hút thuốc một cách thanh lịch, thực ra cái sự thanh lịch đóđánh đổi sức khỏe của mình. Hút thuốc nhiều quá, tay sẽ vàng, răng sẽ đen, màycó gặp người con gái nào tay vàng răng đ thanh lịch chưa? Nói gì thì nói, taotuyệt đối sẽ không bao giờ hút thuốc, cái sự thanh lịch đó có thể thể hiện ởrất nhiều phương diện khác mà.”
La Lợisinh ra đã thích làm đẹp, nhưng mà cô ấy cũng rất chú ý đến sức khỏe của mình.Trong trí nhớ của tôi, cô ấy rất ít khi đi ngủ sau mười hai giờ, tôi có thể vìvẽ một quyển truyện tranh, hoặc là đọc một quyển tiểu thuyết đến thức đêm, còncô ấy, cho dù nhảy nhót trong vũ trường, cũng sẽ về nhà lúc mười một giờ hơn,sau đó vệ sinh tắm rửa, và sẽ lên giường nằm ngủ lúc mười hai giờ. Cho dù là đitrễ bị trừ tiền thưởng, cô ấy cũng phải ăn sáng đã. Để giữ gìn vóc dáng, cô ấykhông dám ăn nhiều, nhưng lại tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bản thân. Nói theolời của cô ấy là: “Tao ăn ít, nhưng tao ăn ngon, có chọn lựa.”
Việcduy nhất cô ấy làmmà có hại cho mình, e rằng chỉ có việc trang điểm, nhưng chodù có như thế, cô ấy cũng sẽ cố gắng mua loại mỹ phẩm tốt: “Nói là thiên nhiênmột trăm phần trăm, thực ra làm gì có loại nào mà thiên nhiên trăm phần trămnhư thế, có điều viết ra trên sản phẩm như thế, vẫn luôn cảm thấy an toàn hơnmột chút.”
Cô ấykiếm tiền không nhiều như Đặng Linh Linh, nhưng cô chi tiêu rộng rãi cho bảnthân mình hơn Đặng Linh Linh, và cũng biết làm thế nào để chăm sóc bản thânmình hơn Đặng Linh Linh. Mà giờ đây, cô ấy lại hút thuốc, hút thuốc trông rấtthanh lịch, nhưng lại làm hại bản thân mình.
Tôinhìn khói thuốc cô ấy nhả ra, không biết phải nói gì, trước khi đến đây, thựcra tôi có rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, nhưng mà bây giờ, tôi phát hiện,thực ra không có tác dụng gì nữa rồi. Có lẽ là không phải cô ấy không biết, màlà, đã không thể nào khống chế bản thân mình được nữa.
“Màybiết gần đây tao sống cuộc sống như thế nào không? Tao ở Tử Kinh, căn phòng đómột đêm một ngàn tám trăm tệ. Mỗi sáng ăn buffet ở Tử Kinh, lần đầu tiên taobiết rằng, đồ ăn tự chọn hóa ra có nhiều loại như thế, đồ ăn tự chọn hóa ra làcó thể ngon như thế. Tao vào tiệm chăm sóc sắc đẹp ở đó mát-xa mặt, làm tóc,tao đẹp ra, đến bây giờ tao mới biết, kĩ thuật trang điểm của tao trước đây mớivụng về làm sao. Mày còn nhớ trước đây tụi mình đi ăn cơm Tây, mặc dù không nóira miệng, nhưng đều luôn tính nhẩm xem chi phí hết bao nhiêu không? Nhưng bâygiờ thì không cần, tao cũng sẽ không tính làm gì, tao có thể thoải mái boa chophục vụ một trăm đồng. Mày nhìn thấy chiếc xe lúc nãy tao lái rồi đó, khôngphải là xe loại tốt gì, nhưng cũng phải hơn hai mươi vạn. Mày nói tao có đángkhông? Cuộc sống này của tao bây giờ, có nhiều người chắc cả đời cũng chẳng cóđược cuộc sống này, cho dù tao c hết sức, cả đời này cũng không thể nào đạtđược mục tiêu.”
“Nhưngmà mày không vui.”
La Lợilại nở nụ cười mỉa mai: “Vui vẻ là cái thá gì? Đáng được bao nhiêu tiền? Hơnnữa, mày làm sao mà biết được rằng tao không vui? Đi đâu tao cũng được bao nhiêungười tôn trọng, mày thấy đấy, đến việc đến nơi này, tao cũng có thể có đượcmột phòng riêng rộng lớn này rất nhẹ nhàng. Được người khác tôn trọng, việc gìmà tao phải không vui cơ chứ?”.
Tôikhông nói gì cả, La Lợi ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Anh ấy còn nói muanhà cho tao, mày cũng biết giá nhà bây giờ rồi đấy, nếu chỉ có mình tao, e rằngphải làm nô lệ cho nhà cửa hai ba chục năm nữa. Nếu như tao lấy một người chẳngcó tài cán gì, chẳng có tiền đồ gì cả, biết đâu được, muốn làm nô lệ cho nhàcửa cũng làm không nổi nữa.”
“Màyđang thuyết phục tao hay là đang thuyết phục bản thân mày đấy?”.
“Taochỉ là đang kể lại sự thật mà thôi. Mày có biết trước đây vì sao tao luôn muốncó một tình yêu hoàn hảo không? Cho dù ngay cả bản thân tao cũng biết rằng điềuđó thật nực cười và ấu trĩ, nhưng mà tao vẫn kiên trì, mày có biết không hả?”.
Tôi lắclắc đầu, nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Tao không biết, nhưng mà tao tin là có lýdo.”
“Đúngthế, lý do, một lý do mà ngay cả bản thân tao cũng thấy rất nực cười.” La Lợidập tắt điếu thuốc trong tay, “Mày biết trước đây tao đã từng yêu một lần,nhưng mà mày không biết tình yêu trước đây của tao là một tình yêu như thế nàođâu, bây giờ nghĩ lại, lúc đó đầu óc mình như có vấn đề, suýt nữa thì trốn đitheo anh ta. Không, nói chính xác là bọn tao đã trốn đi với nhau rồi, có điềukết thúc trước thời hạn.”
La Lợichậm rãi kể, một câu chuyện cũ rích, thường hay gặp. Câu chuyện hay xảy ra giữanữ sinh xinh đẹp và nam sinh tài giỏi. Khi đó, La Lợi rất đẹp, rất thuần khiếtmà lại rất vụng về, ngồi cùng bàn lại là một nam sinh cao to đẹp trai, học thểdục rất giỏi.
Nữ sinhvà nam sinh ngồi cùng bàn với nhau lâu ngày như vậy, tự nhiên sẽ xảy ra chuyệngì đó, mà chút tình cảm đó, chắc chắn là cũng không thể nào qua mắt nổi thầy côgiáo và phụ huynh. Thế là, bị cảnh cáo này, bị cấm đoán này. Hai người bị đổichỗ, để không thể nào với nhau được nữa.
E rằngtrong thế giới của những người trưởng thành cũng như vậy, những cặp đôi yêuthương nhau bị chia rẽ càng yêu thương người kia hơn theo bản năng, huống chilà đôi bạn trẻ đang ở lứa tuổi yêu đương kia.
Đau khổđã từng, bị dày vò cũng đã nếm trải, thế là bắt đầu bàn nhau bỏ trốn. Âm thầmchuẩn bị, cẩn thận che giấu tung tích, sau đó lợi dụng cơ hội đi học rời khỏithành phố này. Nếu như cứ thế phát triển tiếp, hai người có lẽ đã trở thành mộtcâu chuyện truyền thuyết, nhưng điều có thể xảy ra hơn nữa, sẽ trở thành mộtđôi uyên ương không hạnh phúc, bởi lẽ, ngay ngày thứ nhất bạn trai kia đã hốihận. Bạn trai đó hối hận bản thân mình quá lỗ mãng, hối hận về hành động củamình, hắn ta cảm thấy mình thật sự là đang đùa chơi cho vui.