Quan hệhiện nay của tôi và Lưu Thụy Căn cũng khó nói.
Nói làbạn bè bình thường thì... tuyệt đối không chính xác, nhưng nếu như nói là ngườiyêu, hình như cũng chưa phải. Cái mối quan hệ này làm cho tôi cảm thấy rối nhưtơ vò, tôi muốn bước gần thêm một bước nữa, nhưng không biết làm thế nào để cóthể bước đi được đây.
Nhiềulúc tôi muốn nắm lấy tay anh một chút, muốn khoác tay anh một chút, thậm chí ômqua vòng eo của anh một chút... nhưng mà mỗi lần muốn hành động... tôi lại ủ rũkhông còn tinh thần.
“HoàngPhiêu Phiêu, mày là con quỉ nhỏ nhát gan chẳng khá lên nổi!”.
Câu nóinày không biết là tôi đã tự chửi mắng mình bao nhiêu lần rồi, nhưng mà, bất kểlà tôi có suy nghĩ kĩ đến mức nào đi nữa, tự mình nắn gân mình không biết baonhiêu lần, cũng chưa dám tiến thêm một bước nào. Mỗi lần đến lúc này tôi lạithấy hối hận, hối hận vì trước đây không yêu đương gì gì đó đi, mặc dù nóingoại hình không đẹp, cân nặng lại vượt mức cho phép, nhưng mà trong cái môitrường mà chín mươi chín phần trăm người đều yêu nhau, chắc là vẫn có thể tìmđược một hai con ếch phù hợp với tôi. Nếu như tôi có một hai lần kinh nghiệmnhư thế, bây giờ cũng đã biết sẽ phải làm như thế nào rồi...
Tôibiết, tôi biết, tôi biết tôi biết chứ!
Tôibiết bước đầu tiên nên để cho các chàng trai tự bước qua, tôi biết các cô gáinên biết tự trọng một chút, nhưng mà mẹ kiếp! Thể trọng thì chị đây có rồi,nhưng tự trọng... nếu cứ tiếp tục tự trọng như thế này, Lưu Thụy Căn chạy mấtthì làm sao?
Đúngthế, Lưu Thụy Căn không nhà, không xe, không tiền, nhưng điều này tuyệt đốikhông đồng nghĩa với việc anh ấy không thể nào tìm được người tốt hơn tôi. Vídụ Đặng Linh Linh...
Quan hệgiữa tôi và Đặng Linh Linh bây giờ đã có thể nói là bạn bè rồi, nhưng từ trướcđến nay tôi chưa từng nghĩ rằng giới thiệu Đặng Linh Linh cho Lưu Thụy Căn quenbiết nhau, nếu như có thể được, tôi thậm chí muốn rằng để cho hai người mãi mãikhông bao giờ
Cứ chotôi là người ích kỉ hẹp hòi đi, nhưng mà hai người họ, một người đáng tin tưởng,có trách nhiệm, một người trong sáng dịu dàng, nhỡ khi phải lòng nhau... Mẹkiếp! Làm gì còn có tôi nữa? Chị đây họ Hoàng, không phải họ Lôi, thật sự khôngcó tinh thần hy sinh bản thân mình vì người khác!
Đươngnhiên, cũng có lẽ là tôi lo xa. Đặng Linh Linh nhìn thế nào cũng không phải làkiểu người có thể làm bồ nhí người khác, còn Lưu Thụy Căn cũng cực kỳ quangminh chính đại, nhưng mà... Thật sự tôi không thể nào tự tin được!
Lúc nàotôi không tự tin, tôi liền đi tìm anh Hai, bởi vì ở với anh, tôi luôn có đủ tựtin. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, mới sáng sớm đã phi sang nơi ở của anh.Nếu tuyên bố rằng tái sinh là một công nghệ sống, nếu như so ra với điều kiệnmềm, cái hình dáng phát tướng này của anh Hai thật sự không thể nào thu hút cácem gái được nữa. Nhưng mà điều kiện cứng của người ta thì chắc nịch luôn, khỏinói đến công việc nhé, năm năm về trước, anh vừa mới tốt nghiệp đại học, ba mẹanh đã mua cho anh một căn hộ ba phòng ngủ ở một khu dân cư nhỏ tốt nhất thờiđó trong thành phố này.
Giá nhàcủa lúc đó còn chẳng ảo như bây giờ... Không, bây giờ thấy giá nhà thời đó đúnglà rẻ chết đi được, lúc đó giá nhà ở những khu dân cư nhỏ phổ biến ở thành phốnày là hai ngàn năm trăm sáu mươi đồng một mét vuông. Mà căn hộ của anh lại cógiá đến bốn ngàn ba trăm đồng. Lúc đó tôi và La Lợi nghe thấy đều tặc lưỡi, mặcdù những khu dân cư nhỏ toàn là những tòa nhà cao tầng nhỏ, mặc dù những khudân cư nhỏ đó có bảo vệ hai bốn trên hai bốn giờ, mặc dù những khu dân cư nhỏnày có lò sưởi, có nước suối, có điều hòa trung tâm, nhưng mà, bốn ngàn ba trămđồng... Thời đó, một hai ngàn tệ đã được coi là lương cao rồi đấy!
“Cănnhà của lão béo đó mua đắt quá.”
Lúc đóLa Lợi còn nói với tôi như thế, tôi chỉ biết gật đầu một cách điên dại.
“Giánhà không nên đắt đỏ như vậy.”
Trướcđây La Lợi đã từng làm việc trong ngành bất động sản, khi nói câu nói này, mangchút phong cách của những nhân sĩ trong nghề, tôi tiếp tục gật đầu một cáchđiên dại.
Nhưngthực tế sau này chứng minh, tôi gật đầu quá sớm, La Lợi cũng đâu có chuyênnghiệp gì cho lắm. Một năm, chỉ trong vòng một năm, giá của căn hộ này đã lênđến tận hơn sáu ngàn, bây giờ, không có một vạn thì chắc chắn là không muađược, hơn nữa, một vạn này còn phải gặp được vận may cứt chó, gia chủ cần tiềngấp mà bạn cũng phải có tiền trả ngay cho căn hộ cũ này.
Căn hộnày của anh Hai làm nội thất hai năm trước, bình thường lại có người quét dọn,cho nên vẫn còn rất mới. Nói một cách có lương tâm, mỗi lần nhìn thấy căn hộnày, tôi đều có tâm lý ngưỡng mộ, đố kị, căm hờn - mẹ kiếp, nếu biết giá nhàtăng đến mức này, chị đây năm đó có phải đi vay với lãi suất cao cũng cố mualấy một căn!
Khi tôiđến, anh Hai vẫn chưa tỉnh ngủ, tôi dày vò liên tục mới không cam tâm tìnhnguyện dựa vào đầu giường, đống thịt trắng nõn lấp la lấp lánh dưới ánh nắngmặt trời.
“HoàngPhiêu Phiêu, em đúng là đàn ông.”
Anh Hainheo nheo mắt, thở dài vô vọng với tôi, tôi im lặng không nói gì, tâm trạngđang rất tốt: “Biết rồi, biết rồi, câu này anh nói mấy lần rồi, ai nói anhkhông phải con trai hả?”.
“Mộtđứa con gái không nên tùy tiện kéo chăn mền một người con trai như thế này.”
“Em cótùy tiện gì đâu, chỉ kéo anh thôi mà.”
Anh Hailại thở dài, đập đầu vào tường giả chết. Tôi lại kéo chăn của anh về phía dướimột chút nữa, anh vội vàng níu lấy cái chăn: “Hoàng Phiêu Phiêu!”.
Tiếngkêu vang lên rất chói tai, nếu như tôi là cấp dưới của anh, nhất định sẽ bị dọacho chết khiếp, nhưng mà tôi đã nhìn thấy dáng vẻ người này ngày xưa bị phimkinh dị dọa cho mềm nhũn ra rồi, nên chuyện nhỏ này tôi cũng chẳng để tâm làmgì.
“Maudậy đi, nhìn xem xem mấy giờ rồi, nếu còn không dậy là em đét đít anh đó nha.”
Nóixong một cái chân của tôi đã gác lên trên giường, anh Hai đau khổ ôm lấy chăn:“Đêm qua ba giờ anh mới ngủ, ba giờ mới ngủ! Hoàng Phiêu Phiêu, Hoàng tiểu thư,Hoàng cố nội! Bà tha cho cháu được không!”.
“Chínhvì vậy mới càng phải dậy sớm, dậy sớm mới ngủ sớm được, ngủ sớm dậy sớm tốt chosức khỏe, nào, ngoan, dậy thôi, ngủ dậy sớm mới có súp ăn được chứ.”
“Em hầmrồi à?”.
Anh Hailiếc nhìn tôi, tôi cũng liếc mắt nhìn lại anh: “Chẳng nhẽ là La Lợi hầm chochắc?”.
Anh Haitrải qua cuộc đấu tranh đau khổ, lại than ngắn thở dài, cuối cùng cũng lậtngười lại: “Thế thì, bạn Hoàng Phiêu Phiêu, bạn có thể đi ra ngoài một chútđược không?”.
“Xì, aimà thèm xem.”
Mặc dùnói như thế, nhưng tôi vẫn đi ra ngoài. Một lúc sau, anh Hai đi ra. Thay quầnáo, rửa mặt, bây giờ nhìn anh tươi tỉnh hơn rồi. Nhân lúc này, tôi cũng đi hâmnóng lại súp.
Là mộtngười hay ăn, cho nên tôi cũng có chút hứng thú với việc nấu nướng. Mặc dù tôilười biếng, nhưng trước đây cũng đã bỏ công sức ra học nấu ăn được một khoảngthời gian. Bây giờ đa phần tôi đều ăn ở bên ngoài, đó là bởi vì điều kiện khôngthích hợp lắm.
Chị Vumặc dù để tôi ở trong công ty, cũng không để ý việc tôi dùng lò vi sóng hâmnóng thức ăn, buổi sáng dậy chiên cho mình một quả trứng, hâm nóng sữa đậu nànhgì gì đó, nhưng nếu như tôi nấu cơm nấu nước hàng ngày ở đó... Không nói vấn đềkhác, chỉ mới tính đến tiền điện, tiền nước thôi cũng đã thấy khó nói lắm rồi.
Đươngnhiên, nếu như tôi biết sống hơn, mỗi lần tôi nấu ăn phải nấu nhiều lên mộtchút, sau đó mời chị Vu và dì Vương cùng ăn, nhưng mà ngẫu nhiên nấu một lầncòn được, nếu như nấu hàng ngày... tôi phải đòi tiền cơm chị Vu, đòi tiền cơm,đòi tiền cơm, đòi tiền cơm chị Vu sao?!
Cách lýtưởng nhất chính là, chị Vu tự động đưa cho tôi, hơn nữa phải đưa nhiều hơn mộtchút, có điều, một người nấu cho một người ăn, và một người nấu cho ba người ănhoàn toàn khác nhau, tôi có thích ăn uống như thế nào, cũng chưa bao giờ từngnghĩ rằng muốn trở thành một bà đầu bếp thật - nếu như thế, tôi đến khách sạnlàm việc không phải là càng tốt hơn sao?
Có điềulúc đó, khi tôi còn làm việc bán thời gian ở đơn vị sự nghiệp kia, lại có rấtnhiều thời gian, hơn nữa cũng có cơ hội, lúc đó tôi lại ở luôn nơi này. Côngviệc ở đơn vị sự nghiệp kia là một công việc đàng hoàng nhất, nhưng tiền lươnglại ít nhất, tôi không được hưởng tất cả các loại tiền phúc lợi như nhân viênchính thức, nếu không có cái tiền boa kia, thế thì cũng có thể làm tôi chết đóithật. Trong trường hợp đó, thuê một phòng trọ hai trăm tệ cũng là quá nhiều,anh Hai liền cho tôi ở chỗ của anh luôn.
Nóithật là, thật sự cảm thấy ngại lắm, nhưng quả thật chẳng còn cách nào khác, chonên không cần anh Hai nói, tôi cam tâm tình nguyện làm công việc của người nộitrợ. Đó là những buổi sáng có điểm tâm, buổi đêm có ăn khuya, lâu lâu lại cònăn thêm bữa phụ, anh Hai biến thành cái bộ dạng nặng nề như thế này, có liên quantrực tiếp đến thời gian đó.
Sau nàytôi chuyển đi khỏi nơi này, anh Hai gào thét lên không bị ép tăng cân, đồngthời cũng cảm thấy mất mát, thường xuyên nhớ tay nghề của tôi, cũng vì thế nênbây giờ tôi mới có thể dùng một nồi súp để đào anh ấy ở trên giường dậy được.
Sườnnon nấu củ cải, ăn buổi sáng thì hơi ngấy, nhưng tôi đã vớt mỡ ra rồi, hơn nữacòn rắc tiêu vào cho dậy mùi, món này anh Hai thích ăn nhất, cho nên anh vừabước vào liền vội vàng hít lấy hít để.
“Đợimột chút rồi ăn, cơm chắc cũng sắp chín rồi.”
Ở nơinày của anh Hai chắc chắn chẳng có thức ăn gì, nhưng luôn có gạo và mì.
“PhiêuPhiêu, mỗi lần ngửi thấy mùi thơm này, anh đều muốn cưới quách em cho rồi.”
“Ờ,nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng này của em, anh liền xua tan cái suy nghĩ ấy đingay lập tức.”
Tôitiếp lời anh một cách thuần thục, anh Hai muốn nói gì đó nữa, bỗng nhiên nghethấy một tiếng “cạch” từ nhà bếp vọng lại, tôi lập tức đá anh một phát: “Đi xớicơm đi.”
Anh Haibiết rằng tôi không xới cơm giúp anh, cho dù là khi ở tại đây, tôi cũng chỉ phụtrách nấu chứ không phụ trách những việc linh tinh khác. Anh xúc cơm, rồi ănuống một bữa no nê với canh sườn non, sau đó mới thư thái nằm trên sofa: “Nóiđi, lại có chuyện gì à?”.
“Uicha, chẳng nhẽ có việc mới đến tìm anh hả, sao thế, em không có việc thì khôngđến tìm anh lúc nào chưa? “
“Khôngcó việc đến tìm anh thì cũng có rồi, nhưng sẽ không mang một nồi canh đến tìmanh, chắc chắn là có việc gì đó>
Tôi suynghĩ một lúc, không thể không tán thưởng câu nói của anh thật quá chính xác.
“Cóphải lại hết tiền rồi không?”.
“Câmngay, chẳng nhẽ em tệ hại đến mức ấy sao?”. Tôi đang sám hối cái sự quá thực tếcủa mình, nghe thấy những lời này của anh, tôi liền nổi cơn giận dữ.
Anh Haibị tôi nạt quen rồi, cũng chẳng bực mình: “Thế thì còn có việc gì? Sô-cô-la thìem đừng mơ nữa, mấy cái thứ này không được ăn hàng ngày đâu.”
“Ai màthèm đến ăn sô-cô-la, anh không phát hiện ra em gầy đi một chút à?”.
Anh Haibĩu môi, định nói gì đó, thần sắc bỗng nhiên thay đổi, lập tức ngồi thẳng ngườidậy: “Hê, cũng đúng thế thật.”
“Thấychưa, thấy chưa?”.
Tôi đắcý vênh mặt lên, anh Hai chăm chú nhìn tôi: “Phiêu Phiêu.”
“ Hả?”.
“Em gầyđi thật đó.”
“Đươngnhiên rồi.”
“Cóđiều lại không đẹp.”
...
“Anhthấy em phải mập một chút mới đẹp.”
...
“Thậtđó, em gầy đi như thế này, cứ quái dị thế nào á.”
...
“Giốngnhư già đi mấy tuổi.”
...
“Mặtcũng đen t>
...
“Trôngcứ giống như là bị ốm ấy.”
“Bị ốmà? Ốm thật à? Chao ôi, Phiêu Phiêu, em nói chuyện đi chứ! Nói đi! Nói đi! Chúngta không chơi trò trầm ngâm như thế này đâu!”.
Tôi đãnói, nhưng không dùng âm thanh, chỉ dùng nắm đấm, tôi phi người lên ghế sofabên cạnh, dùng vũ lực nói cho anh Hai biết rằng, thế nào gọi là người gầy nhưngra đòn không nhẹ. Dưới sự đày đọa của tôi, cái áo khoác ngủ của anh bị rớt khỏingười, lại lộ ra cái cơ thể thịt heo kho của anh.
“HoàngXuân Xuân, em nghiêm khắc cảnh cáo anh rồi, cơm có thể ăn một cách tùy tiện,nhưng không được ăn nói linh tinh.”
HoàngXuân Xuân vặn vẹo nửa người trên ghế sofa, thở hắt ra, chẳng còn sức lực mà mởmiệng. Tôi chỉnh sửa lại quần áo, tự pha cho mình một cốc trà, chầm chậm ngồiqua đó, sau đó dùng chân đá anh một phát: “Đừng giả vờ nữa, ngồi dậy nóichuyện.”
“Nói,nói chuyện gì...”
“Nóichuyện của đàn ông các anh đó.”
“Cáigì?”.
“Đànông các anh, rốt cuộc là thích kiểu con gái nào hả?”.
“Dù saocũng chẳng phải kiểu người như em.” Anh Hai khẽ thì thào một câu, nhưng mà nhìnthấy tôi trừng mắt lên, liền nói lại ngay lập tức: “Thế thì nhiều lắm, mỗingười đàn ông đều có yêu cầu khác nhau. Cũng giống như con gái tụi em vậy, cóngười thích chín chắn một chút, có người thích con trai hấp dẫn. Có người thíchcon trai hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật, cũng có người thích kiểu con trailàm về tài chính. Nếu như em hỏi anh thích kiểu con gái nào...”
Nhị caca đang lên tinh thần chuẩn bị cho một bài phát biểu, liền bị tôi ngăn chặnlại: “Không cần nói, tất cả mọi người trên quả đất này biết anh thích Eruda[1].Bây giờ em đang hỏi anh về đàn ông, một người đàn ông bình thường, chứ khôngphải là một người đàn ông sống lì ở trong nhà như anh.”
[1] Eruda: Nruyện tranh Nhật Bản.
“Mộtngười sống khép kín như anh, không biết một người đàn ông bình thường thíchkiểu con gái nào.”
Anh Haikhẳng khái trả lời, tôi liếc xéo anh, anh nói: “Được rồi. Bình thường thì, đànông... bất kể là một người sống khép kín hay là một người đàn ông bình thường,kiểu người con gái mà người ta thích cũng giống nhau cả thôi. Đẹp, gợi cảm, tốtbụng, ngây thơ, có lẽ là phải thêm điều kiện quyến rũ một chút vào nữa.”
“Khôngcó ngoại lệ?”.
“Anhnói là nói khi mới bắt đầu yêu, nếu như trưởng thành hơn thì không chắc. Có lẽngười vừa béo vừa mập vừa ngốc nghếch như em anh cũng thích ấy chứ.”
Tôi lạilườm anh một cái, không định cãi lại những lời anh vừa nói, thực ra những lờinói này của anh Hai, trong lòng tôi hiểu rõ lắm chứ, đến tìm anh... thay vì nóilà để xác nhận thêm một chút, chi bằng nói là bắt nạt anh một chút, mỗi lần bắtnạt anh xong, tâm trạng của tôi cực kỳ thoải mái. Lần này cũng không ngoại lệ,nhưng mà đến tận bây giờ, trong lòng tôi lại cảm thấy chán nản quá.
“Có cáigì mà chán nản, thay đổi thôi, mày đâu có cụt tay cụt chân, chỉ có hơi mập mộttí béo một tí lôi thôi một tí, nhưng mà những điều này đều có thể thay đổi đượcmà. Mày phải biết rằng, trên thế giới chỉ có phụ nữ lười chứ không có phụ nữxấu. Nếu như mày có thể thay đổi vì cái người tên Lưu Thụy Căn kia, tao cảmthấy cuộc tình này của mày rất có giá trị đó.”
La Lợibày vẽ cho tôi như thế, tôi im lặng một lúc: “Thế cần... phải thay đổi như thếnào?”.