Bầu trời đang dần dần sáng lên, tia sáng màu cam hồng nhàn nhạt hiện ra, Tô Minh Nguyệt xem xong VLOG của bốn người thì lần lượt vào trang cá nhân của họ.
Mấy người bạn cùng lớp dường như đã đi đóng phim hết rồi.
Vào thời điểm đó, Tô Minh Nguyệt bất ngờ gặp phải tai nạn trên phim trường, cô ấy không còn quan tâm đến việc liên lạc với bạn bè. Cô nhấn like bức ảnh. Thấy Á Nặc không có cập nhật gì trong vài tháng qua, cô do dự không biết có nên hẹn cô ấy ra ngoài nói chuyện.
Thôi bỏ đi, nhỡ cô ấy đang bí mật đi quay phim thì sao ...
Dafu bị cô làm cho khó chịu, lăn lộn vài vòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn không cảm nhận được sự vướng bận trong lòng cô chủ.
Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên, kèm theo tiếng rung.
Tô Minh Nguyệt cầm điện thoại lên xem, đó là Á Nặc, người cô ấy vừa nhấn like ảnh!
Á Nặc: [Tiểu tiên nữ, không ngủ được nên nhớ tới mình sao? Hay là cậu đang quay đêm đó? 】
Tô Minh Nguyệt: [Không! Mình mới ngủ dậy, cậu đi quay rồi à? 】
Á Nặc: [Không! Mình không muốn chịu loại khổ cực đó, lão nương còn đang nghỉ phép đây! 】 【 Icon cười】
Sau đó, cô gửi một bức ảnh bầu trời xanh, mây trắng và biển xanh. Người con gái trang điểm tinh tế, tay cầm ly sâm panh, dựa vào lan can du thuyền và mỉm cười, trên người mặc một bộ áo tắm màu trắng, còn nóng bỏng hơn so với ấn tượng lúc trước của Tô Minh Nguyệt.
Á Nặc: [Đừng phát tán ảnh này ra ngoài nhé. Bữa tiệc này rất riêng tư, mình thậm chí còn không dám đăng nó lên nhóm kín của fan. 】
Tô Minh Nguyệt gần như không nhận ra Á Nặc trong ảnh, trông không giống cô gái ngồi cười trên đu quay trong Vlog.
Cô chuyển liên kết của trang web trường cho cô ấy: [Chị gái nhỏ thật xinh đẹp đó nha! Cậu có còn nhớ cái này không? 】
Á Nặc: [Cậu tìm thấy cái video cũ rich này ở đâu vậy? Lão nương đây đã nôn tỷ lần, đến chết cũng không quên! 】
Tô Minh Nguyệt: [À, dạo này mình đang ở nhà nghỉ ngơi đây này. 】 【 Icon mèo con chán nản.】
Á Nặc: [Tiểu tiên nữ không quay phim à? Hay là, để mình giới thiệu cho cậu mấy nhà sản xuất giỏi. Thôi nhé, mình đi party đây, đợi mình về rồi mấy đứa chúng ta gặp mặt nha! 】Ngay sau đó, cô ấy đã gửi một icon mặt cười khác.
Tô Minh Nguyệt xem giờ và đặt điện thoại trở lại nóc tủ đầu giường. Khi cô ấy hoàn thành xong việc vệ sinh cá nhân, đã 7 giờ sáng rồi.
Cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, vừa bước xuống lầu đã thấy Vu Thành Quang từ xa chạy về phía mình.
Cô mỉm cười vẫy tay rồi chạy theo sau anh ba vòng.
Vu Thành Quang: "Nguyệt Nguyệt, nghỉ ngơi một lát đi. Em đã đọc hết tài liệu hôm qua anh gửi cho em chưa?"
Tô Minh Nguyệt lau mồ hôi: "Tài liệu...... Em đọc rồi ... xem qua một chút."
Vu Thành Quang: "Có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi anh."
Tô Minh Nguyệt cắn môi, suýt chút nữa nói ra hai từ gì đó.
Gió thu thổi nhẹ, khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cô đỏ bừng sau khi chạy bộ, Vu Thành Quang sợ cô bị cảm lạnh, không biết vô tình hay cố ý đứng chắn ở chỗ gió thổi tới cho cô.
Tô Minh Nguyệt: "Tối hôm qua, quản lí đã nói với em, tự quay thử một tuần, sau đó nếu không có gì khác thường thì sẽ đưa em đi studio chụp ảnh."
Vu Thành Quang: "Cứ từ từ thôi, đừng quá vội vàng. Anh thấy ở tài liệu nói điều trị phải mất vài tháng mới có hiệu quả."
Tô Minh Nguyệt: "Vậy từ giờ em sẽ bắt đầu, vừa quay vlog vừa chăm sóc Dafu, tăng tốc độ lên có được không?"
Vu Thành Quang: ...
Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo quanh khu, Tô Minh Nguyệt nhìn thấy chú chó săn lông vàng đang đi dạo từ đằng xa, cô sợ hãi đến mức trốn sau lưng Vu Thành Quang.
Bà dì hàng xóm cùng Hoan Hoan bước tới. Hoan Hoan nhìn thấy Vu Thành Quang thì không bước lai gần, nó nằm xuống mặt đất rồi vẫy vẫy đuôi.
Bà dì lúc này mới nhìn thấy bóng dáng cao lớn phía trước, vui vẻ nói: “ Đây không phải là bác sĩ Tiểu Vu sao, không mặc áo Blouse trắng làm tôi suýt chút nữa không nhận ra đó.”
Tô Minh Nguyệt nghe thấy thế thì đứng sau lưng Vu Thành Quang gật gật đầu. Hôm nay anh mặc một chiếc hoodie xám, phía dưới là chiếc quần short denim, trông khác hẳn với bộ dạng tỉ mỉ thường thấy ở bệnh viện.
Vu Thành Quang: “ Chào dì, nhìn Hoan Hoan hôm nay có vẻ rất có tinh thần.”
Bà dì: "Hoan Hoan, để bác sĩ Tiểu Vũ xem cho, đã có thể tháo chỉ được chưa?"
Vu Thành Quang sờ đầu của Hoan Hoan, ra hiệu nó nẳm ngửa ra.
Nhưng Hoan Hoan lại ngẩng đầu lè lưỡi, như thể nó còn tò mò về Tô Minh Nguyệt đang đứng bên cạnh hơn. Nếu không phải vì Vu Thành Quang đứng đằng trước che hết tầm nhìn, thì nó đã vẫy đuôi đứng dậy chồm lên người cô rồi.
Tô Minh Nguyệt lúng túng cười với bà dì và Vu Thành Quang, sau đó chạy về nhà một mạch.
Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng và đeo kính gọng đen che hết gần như toàn bộ khuôn mặt, vì thế không ai có thể nhận ra.
Bà dì hỏi chuyện phiếm: "Bác sĩ Tiểu Vu, bạn gái của cậu phải không?"
Vu Thành Quang: "Không phải đâu ạ, đó là một người hàng xóm thôi."
Bà dì: "Cũng ở cùng khu chúng ta à? Tôi không có ấn tượng gì cả. Cô gái đó khá là ưa nhìn nha."
Vu Thành Quang cười nhẹ, sờ sờ Hoan Hoan, "Cô à, vết thương của nó đều đã lành rồi, nếu có thời gian thì đưa nó đến bệnh viện tháo chỉ đi."
Xu Mingyue lon ton chạy về nhà, thở hổn hển mở cửa và thấy một hộp đồ chuyển phát nhanh lớn đặt ở lối vào.
Mẹ Tô từ trong bếp đi ra, nói: "Nguyệt Nguyệt, bưu tá vừa mang đến, con lại mua cái gì đó?"
Tô Minh Nguyệt bối rối, chiếc hộp cao bằng nửa người cô, trên hộp viết mấy chữ to: Cô Tô tự mình mở hộp.
Cô mở hộp ra, bên trong còn có nhiều hộp nhỏ khác xếp chồng lên nhau, cô mở từng hộp một ra, các hộp nằm ngổn ngang trên đất, ngay cả bố Tô chuẩn bị đi làm cũng bị sốc khi nhìn thấy.
Hóa ra là Tạ Hiểu Đông đã mua cho cô một bộ thiết bị để cô tự quay phim, bao gồm một micro to bằng lòng bàn tay, một camera với ống kính góc rộng, ống kính máy ảnh, giá đỡ camera 3 chân.
Tô Minh Nguyệt vừa thở dài vừa lật xem sách hướng dẫn. Tối qua vừa mới nói xong, mới sáng ra đã gửi đến rồi, năng suất làm việc của anh Đông thật cao mà.
Bố mẹ đều đi làm hết, Tô Minh Nguyệt nằm dài trên ghế sô pha nghiên cứu cách sử dụng máy ảnh, khẩu độ ... màn trập ... giáo viên dạy môn nhϊếp ảnh đã dạy sử dụng như thế nào nhỉ?
Cô cầm máy lên, chỉnh lại các thông số, tắt đèn flash và chụp thử vài tấm ảnh trong nhà.
Sau khi xem bản demo, Tô Minh Nguyệt bất giác phải khen ngợi. Đây quả thực là các mẫu mới nhất, hiệu ứng của hình ảnh vô cùng tinh tế, ánh sáng trong nhà cũng hoàn toàn có thể điều chỉnh được.
Tất cả các thiết bị đều có rồi, nên quay cái gì đây?
Cây xanh ngoài ban công, đồ trang trí trên cửa sổ, tẩu thuốc trên bàn làm việc của bố và viền ren của khăn trải bàn đều được cô chụp lại.
Thử quay video đi. Cô đặt chân cố định máy, cài đặt thời gian quay, hướng về phía camera nói: "3, 2, 1, bắt đầu ..."
"Xin chào! Tên tôi là Tô Minh Nguyệt, năm nay tôi hai mươi hai tuổi, tôi tốt nghiệp trường ..."
Sau khi kết thúc phần giới thiệu bản thân, cô cảm thấy mặt mình không hề ửng hồng hay tim đập loạn xạ, mọi thứ vẫn bình thường, dường như không có áp lực gì khi tự quay.
Nhưng cô vẫn không dám bật đèn flash, lỡ ngất đi lần nữa, chiếc máy ảnh mới rơi vỡ thì sao?
Lúc này, điện thoại lại vang lên, Tô Minh Nguyệt nghiêng qua xem. Tạ Hiểu Đông gửi đến một tin nhắn: [Nguyêt Nguyệt, em đã nhận được mọi thứ chưa? Đừng quên làm bài tập về nhà nha, buổi tối nhớ gửi cho anh kiểm tra đó. 】
Haiz, Anh Đông thật nghiêm khắc mà. Cô xếp gọn chân máy vào, mang máy ảnh tới trước máy tính để trích xuất video.
Cô do dự, loại video tự giới thiệu đơn giản như thế này, mỗi ngày nhà sản xuất có thể nhận được hàng trăm cái tương tự. Gửi video như thế này thật quá tầm thường mà.
Tô Minh Nguyệt quay đầu nhìn Dafu ở trước bàn trang điểm, đang vô tư ngủ say, thỉnh thoảng trở mình, đúng là đang trong mộng đẹp.
Cô bỗng nảy ra một ý tưởng.
Buổi chiều Tạ Hiểu Đông đang họp bộ phận như thường lệ, thư ký Triệu Vũ đứng trước màn chiếu báo cáo công việc.
Đột nhiên, Giám đốc Tạ, người luôn nói nghiêm khắc trong các cuộc họp, phun ra một ngụm trà. Không biết anh đã nhìn thấy cái gì trên điện thoại của mình.
Tất cả mọi người đều sững sờ, đồng nghiệp ngồi bên cạnh vội vàng mang khăn giấy đến giúp anh lau quần áo và bàn.
Tạ Hiểu Đông nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động suýt rơi xuống đất. Trên màn hình là một đoạn video do Tô Minh Nguyệt vừa gửi, có tiêu đề [Bài tập về nhà số 1].
Trong video, đầu tiên xuất hiện hình ảnh của một bông hoa hồng từ lúc chớm nở đến lúc nở rộ, sau đó chuyển đến cảnh Dafu ở trước ống kính, cái miệng nhỏ đang ngáp dài.