Tô Minh Nguyệt được Bao An An đưa về phòng thử đồ để thay quần áo, Bao An An quan tâm hỏi cô: "Nguyệt Nguyệt, tay em sao lại lạnh như vậy, em thấy khó chịu à?"
Cô lắc đầu, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen dần dần kéo tới đầy trời.
“ Nguyệt Nguyệt, vừa rồi chị đã bí mật quan sát họ rồi, họ khá hài lòng về em đó. Chị nghĩ em chắc chắn có thể được chọn! Bao An An vừa nói vừa giúp cô thay quần áo, “Nào, mặc cái này vào, rồi chị trang điểm cho em. "
"Vừa rồi em có chút lo lắng ..." Tô Minh Nguyệt ngồi trước gương trang điểm, đang được Bao An An lau hai má, cô cố gắng hết sức kìm nén sự lo lắng trong lòng, nếu thật sự ký hợp đồng, cô chắc chắn sẽ có nhiều công việc liên quan đến chụp ảnh khác nhau. Hiện giờ cô chỉ muốn đến gặp bác sĩ của mình càng sớm càng tốt để xem khi nào tình trạng của cô mới hồi phục.
Cô không dám nói với ai ngoại trừ Tạ Hiểu Đông rằng cô không thể chụp ảnh.
Vừa rồi tâm trạng cô vẫn rất thoải mái, nhưng sau khi nghe Đường Kiệt Nhân nói rằng phải dùng đèn chiếu sáng, cô dường như cảm thấy nhịp tim của mình lại bắt đầu tăng nhanh.
Tô Minh Nguyệt nghĩ, nếu cô ấy ngất xỉu trước mặt đại diện nhãn hàng thì thật là xấu hổ. Cô bồn chồn bước đến bên cửa sổ, trên cửa sổ hơi long lanh chiếu sáng, như thể trời đã đổ mưa rồi.
“ Nguyệt Nguyệt, em cứ đi đi lại lại thế này, chị sao có thể trang điểm cho em được đây? Bao An An ôm lấy thân thể đang bồn chồn của Tô Minh Nguyệt xuống ghế, dùng cọ phấn quét lên mặt cô, "Nguyệt Nguyệt, lần đầu đóng phim em mới chỉ mười mấy tuổi, khi đó gặp Đạo diễn Vương, em có lo lắng không?" "
"Em không lo lắng chút nào ... thỉnh thoảng cũng sẽ bị ông ấy mắng. Lúc đó ông ấy rất vui tính, ông ấy hằng ngày đều kể chuyện cho chúng em nghe , yêu cầu em theo dõi lại hành động của ông ấy, rồi cứ thế quay xong thôi." Tô Minh Nguyệt nhớ lại thời điểm quay phim mấy năm trước, khóe miệng mím lại.
"Vậy thì người trang điểm cho em lúc đó có phải chuyên gia trang điểm do Đạo diễn Vương tin tưởng, là cô Tôn Nhàn Nhu không? Cô ấy là thần tượng của chị đó!”
“Vâng, vâng, đúng rồi.” Tô Minh Nguyệt tự chỉ vào mặt mình và nói, “Khi chụp ảnh tạo hình nhân vật cho bộ phim, đạo diễn Vương cũng dặn dò cô Tôn không nên trang điểm quá đậm cho em, vẫn để lại quầng thâm dưới mắt em, lúc đó em thắt bím tóc 2 bên, đứng bên cổng trường chụp hình đó. "
Bím tóc? Bao An An đang nghĩ xem tạo hình như thế nào mới có thể khác hẳn với tạo hình lúc nãy, cô nhớ tới dáng vẻ ngây thơ dễ mến của Tô Minh Nguyệt trong phim, liền nảy ra một ý tưởng.
Bao An An nhanh chóng tết tóc thành bím ở hai bên, xoắn thành hai búi tròn, rồi đánh mắt nhẹ nhàng, tô son môi hồng cam. Tô Minh Nguyệt ngay lập tức từ cô gái quyến rũ ban nãy thành một cô búp bê phương Đông thuần khiết.
" Bọn em làm diễn viên cũng thật lợi hại đi. Thay đổi tạo hình một cái là biến thành người khác luôn." Bao An An vỗ vai Tô Minh Nguyệt, kéo cô đứng dậy và thay cho cô một đôi giày mũi tròn.
Khi Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Bao An An lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh tự sướng với mình, cô đã nhanh chóng nhắc nhở Bao An An tắt đèn flash đi.
"Được rồi Nguyệt Nguyệt, lát nữa về nhà nhớ để mắt nghỉ ngơi nhé, chứ thế này đúng là làm chậm trễ công việc rồi. Này, lớp trang điểm của em đẹp quá, chị phải đăng lên trang cá nhân để khoe mới được. Nói quá một chút, chị cũng được xem như kế thừa công việc của cô Tôn rồi! "
"An An, cô như thế này đúng là tự khen mình mà, đừng tưởng tôi không nghe ra."
Hai người đang nói chuyện phiếm trong phòng thay đồ, chợt nghe Tạ Hiểu Đông gõ cửa bên ngoài nói: "Hai vị cô nương, hai người nghĩ đây là nhà mình đấy à? Đã trang điểm xong chưa? Không thấy trời đã tối đen rồi sao? "
Hai cô gái nhìn nhau cười, Bao An An nhanh chóng kiểm tra lớp trang điểm của Tô Minh Nguyệt một lần nữa, mở cửa giao cô lại cho Tạ Hiểu Đông, sau đó trở lại phòng thay đồ nhanh chóng thu dọn đồ đạc gọn gàng.
Tạ Hiểu Đông nhìn Tô Minh Nguyệt mặc một chiếc váy, trên đầu là hai búi tóc tết, không khỏi cười nói: "Em… Em đang muốn cosplay thành gấu trúc khổng lồ hả?"
Tô Minh Nguyệt tay chống hông, liếc xéo anh một cách xéo xắt, cùng lúc đó, Đường Kiệt Nhân lo lắng hỏi: "Phải làm sao đây Tạ công tử, đèn ở đằng kia đều mở lên hết rồi?"
Cô đoán không nhầm, trong phòng bên cạnh, hai chiếc đèn trần chụp ảnh công suất lớn đã được bật sáng.
Tạ Hiểu Đông nói, "Nguyệt Nguyệt, giữ lại chút mặt mũi cho anh, kiên trì một chút đi, chúng ta chụp xong rồi đi luôn.”
Tô Minh Nguyệt giả vờ thoải mái nói: "Nếu em mà ngất tiếp, anh cứ bảo là do em đói nha."
Cô đi về phía địa điểm chụp, ánh sáng trắng chiếu xuống khiến cô lại lo lắng, cô nắm chặt tay, cố gắng không nhìn thẳng vào ánh đèn.
Tại đó, 3 người kia đã đợi được một lúc rồi, Tô Minh Nguyệt mỉm cười xin lỗi họ và bước đến trước tấm phông nền.
Tạ Hiểu Đông khoanh tay đi theo sau lưng cô, đột nhiên nói: "Lão Đường, tôi có một ý kiến, xem thử xem có được không. An An đâu rồi? Hay là dùng dải băng kia, buộc lên che mắt Nguyệt Nguyệt đi."
Bao An An vẫn chưa kịp đi tới, Tô Minh Nguyệt đã hiểu ý, cô ấy cởi bỏ dải ren trắng quàng bên vai, gật đầu với Tạ Hiểu Đông, rồi nhẹ nhàng dùng nó che mắt lại.
Dải ren đó rất dài, cô ấy quấn 2 vòng quanh đầu, chắn gần hết ánh sáng. Tô Minh Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở của mình. Cô ấy ngẩng đầu lên theo hướng máy ảnh, bắt đầu chụp hình.
Cô ấy cụp mắt xuống và nghiêng đầu, như thể đang cố gắng cảm nhận điều gì đó.
Cô duỗi ngón tay ra, đầu ngón tay trên không trung dường như chạm vào thứ gì đó trên phông nền, cô cong tay lên, thân thể hơi hơi cúi xuống, cả người tựa hồ có chút yếu ớt.
Cô nhạy cảm và bồn chồn như một con thú nhỏ bị rượt đuổi.
Tô Minh Nguyệt đã học hóa thân thành động vật vào năm thứ nhất. Khi thực sự cống hiến hết mình cho diễn xuất, cô ấy cởi mở hơn nhiều so với những người mẫu thông thường.
"Anh Tạ, hiệu ứng này rất tốt, thực sự rất tài tình! Anh đã phát hiện ra sức hấp dẫn độc đáo của các nghệ sĩ dưới trướng, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Phiên dịch chuyển lời của Sharon đứng bên cạnh.
Nghe được lời khen ngợi từ phía thương hiệu, Tô Minh Nguyệt trên trán hơi đổ mồ hôi, cảm thấy ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
Cô cảm thấy ánh đèn xung quanh mình đã mờ đi, Bao An An bước tới và tháo dải băng cho cô, cô nhìn xung quanh, Tạ Hiểu Đông và Đường Kiệt Nhân đã có một cuộc trò chuyện tuyệt vời với Sharon.
Không ai để ý đến động tác của cô ấy nữa, cuối cùng cô cũng có thể bước xuống sân khấu.
Tô Minh Nguyệt nhanh chóng kéo Bao An An về phòng thay quần áo, mặc dù còn hơi lo lắng nhưng cô rất vui. Sau buổi chụp thử, ekip của cô và phía thương hiệu đã nói lời chia tay vui vẻ.
Tô Minh Nguyệt lên xe, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Hiểu Đông đi theo ngồi phía bên cạnh cô, vỗ tay nói: "Nguyệt Nguyệt, đúng là làm anh nở mày nở mặt!"
Đường Kiệt Nhân ngồi ở ghế phụ phía trước quay lại và nói, "Nguyệt Nguyệt, anh nghĩ em đừng quay phim nữa, Tạ công tử sau này cũng không giành được cho em vai nữ chính được đâu. Sau này em theo anh Đường làm người mẫu đi, đảm bảo cho em thành nhân vật hot số 1 trong ngành. "
Nhân vật hot? Lại còn số 1 trong ngành? Tô Minh Nguyệt lắc đầu, cô chỉ coi danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc mấy năm trước đạt được là thành quả ngoài mong đợi, với một nữ diễn viên trẻ mới ra trường như cô thì vị trí đó không quan trọng,. Hơn nữa, cô cảm thấy rằng người mẫu có quá ít thời gian để hòa mình vào vai diễn, và nó không hề thú vị, vẫn là chăm chỉ quay phim thôi.
Đường Kiệt Nhân thấy Tô Minh Nguyệt phớt lờ mình, quay sang Tạ Hiểu Đông: "Tạ công tử, tôi thấy anh chọn người rất giỏi. Tôi định sắp tới đến trường nghệ thuật tìm vài người mẫu gia nhập ekip, lần sau dẫn anh đi cùng nhé?”
"Tôi mà them đi cùng anh à, mắt thẩm mĩ của anh sao có thể sánh với tôi cơ chứ! Tài xế Trần, anh để hắn xuống xe tự mình đi về đi." Tạ Hiểu Đông nói xong cầm điện thoại lên bấm cái gì đó.
Sau đó Tô Minh Nguyệt nhận được tin nhắn từ Tạ Hiểu Đông: [Nguyệt Nguyệt, em hãy về nghỉ ngơi đi, sáng mai anh sẽ đón em đi gặp bác sĩ. 】