Vụ Lĩnh, vùng đất biến đổi kỳ lạ khó lường nhất của Hoàng Châu, không nơi nào có thể sánh được.
*Vụ Lĩnh (雾岭): “vụ” là sương mù, “lĩnh” là dãy núi
Hoàng Châu ít mưa, đất nhiều cát, cả năm chưa chắc đã có một ngày có sương mù. Thế nhưng ở Vụ Lĩnh, sương mù lượn lờ quanh năm chạy dài dọc biên giới Hoàng Châu tựa một bức tường mây mù không thấy đâu là tận cùng.
Không người dân Hoàng Châu nào muốn đến gần Vụ Lĩnh, kể cả là thợ săn hay người đi hái thuốc cũng đều tránh nơi này. Thứ nhất là dị tượng làm người ta cảm giác nó là điềm xấu, nhì là trên Vụ Lĩnh gần như không có bóng dáng chim muông, cỏ cây, chỉ có dốc núi trụi lủi tĩnh mịch không một sự sống nào tồn tại đập vào mắt.
Bởi Vụ Lĩnh hoang vu nên khi một cánh rừng rậm xuất hiện ở trước mặt, nhất là sau khi đã đi năm ngày đường và tiến hành tìm kiếm ở Vụ Lĩnh năm ngày trời, bốn người cuối cùng cũng có cảm giác được nhìn thấy ánh bình minh: có dị thường, ắt có yêu.
Quả nhiên, đi vào trong rừng, chiếc hang động Dị Bì ẩn náu được đánh dấu trên Trần Thủy tiên duyên đồ liền hiện ra trước mắt.
Cửa động hình vòm rộng sáu thước, cao bằng một thân người giăng kín chằng chịt tơ nhện bịt chặt lối ra vào không một kẽ hở.
Thế nhưng, dù sao đấy cũng chỉ là mạng nhện, một người còn chẳng ngăn được nữa là bốn người cùng vào.
Vừa vào hang liền lạnh hẳn. Khác với cái lạnh khô của Hoàng Châu, Vụ Lĩnh vừa lạnh vừa ẩm thấp như những cây kim châm chích vào mình.
Mới đầu bốn người còn chọc ghẹo nhau nhưng chẳng bao lâu sau đều bất giác trở nên nghiêm túc. Gió lạnh thấu xương thổi vào người cực kỳ khó chịu.
Phùng Bất Cơ liên tục xoa hai cánh tay để xua đi cái lạnh nổi da gà kỳ dị: “Lạ quá, chắc chắn là có yêu khí nhưng tại sao tôi chẳng đánh hơi được chút gì nhỉ?”
Ký Linh không đáp, hương Phù Đồ nàng đang cầm trên tay cũng vậy, không có bất kỳ phản ứng nào.
Trong hang động tối và sâu, việc không biết được phía trước có những gì và cảm giác nguy hiểm rình rập theo sát nhưng không thể nhận diện làm người ta nảy sinh cảm giác áp lực và căng thẳng.
Bỗng bị ai đó túm cánh tay lại, Ký Linh giật mình ngoái đầu nhìn. Ra là Bạch Lưu Song. Nàng ta nhìn vào khoảng không đen đặc dường như không có tận cùng phía trước, mặt trắng bệch, có vẻ kéo tay áo người khác chỉ là hành động trong vô thức, toàn thân không kìm được run lẩy bẩy tới tận từng đầu ngón tay, từ đầu ngón tay truyền sang cho Ký Linh.
“Sao vậy?” Ký Linh đưa hương Phù Đồ cho Đàm Vân Sơn đứng bên rồi xoa xoa đầu Bạch Lưu Song.
“Chị, có thể không đi vào trong nữa được không…” Một Bạch Lưu Song dám đấu với cả thần tiên, vậy mà răng cũng run lên cầm cập.
Nét đẹp của Bạch Lưu Song nằm ở sự rực lửa, tùy hứng làm liều, dù cho đang lúc đau lòng buồn khổ cũng vẫn nguyên vẻ hoang dã bẩm sinh. Song, lúc này đây, trong đôi mắt ấy chỉ có nỗi sợ hãi vô cùng rõ ràng, lần đầu tiên trông nàng không còn giống một con sói yêu mà tựa như một chú nai rừng sắp bị ăn thịt, không còn sức phản công, cũng không có ý định phản kháng, điều duy nhất làm được là run rẩy.
“Sói trắng!” Phùng Bất Cơ không chịu được trông nàng như vậy, dù chính huynh ta cũng dựng tóc gáy nhưng vẫn quát nhỏ một tiếng răn nàng, cổ vũ bản thân và đồng đội, “Đến cái bóng Dị Bì còn chưa thấy đâu cơ mà, muội đã tính chuyện rút lui rồi à? Lá gan lúc tìm Hắc Kiệu báo thù đi đâu mất rồi!”
“Không giống…” Bạch Lưu Song không chịu tiến thêm một bước nào nữa. Từ ngày thành yêu tới nay, lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được sự sợ hãi từ tận đáy lòng. Mùi trong hang động này làm nàng chỉ muốn bỏ chạy, cách càng xa càng tốt: “Con yêu này rất đáng sợ, tôi cảm nhận được, thật đấy, lừa huynh tôi là chó!”
Với Bạch Lưu Song thì đây quả là một lời thề độc.
Tuy nhiên, dù nàng không thề thốt, Phùng Bất Cơ cũng vẫn tin. Giữa đồng loại với nhau thường có thể cảm ứng nhạy hơn. Rõ ràng mùi của Dị Bì tạo cho Bạch Lưu Song áp lực rất khủng khiếp, sợ hãi muốn trốn là bản năng của yêu thú.
Ký Linh ôm Bạch Lưu Song, nhẹ nhàng siết chặt vòng tay, thong thả vuốt vuốt sống lưng: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
Bạch Lưu Song ra sức ôm chặt lấy Ký Linh, rõ ràng vóc người tương đương nhau nhưng lại cố gắng dùng tư thế “sói con nép vào người” để cọ vào ngực nàng. Cảm giác sợ hãi run rẩy dần dần vơi đi nhờ tiếp xúc da thịt nhưng sợ thì vẫn sợ, nàng ta lẩm bẩm: “Chị không đánh lại được nó đâu…”
*sói con nép vào người: tác giả chế từ câu “chim nhỏ nép vào người” (小鸟依人) miêu tả một cô gái nhỏ nhắn dễ thương nép vào người bên cạnh như một chú chim nhỏ.
Ký Linh mỉm cười dịu dàng, giọng điệu lại cứng cỏi, trầm ổn: “Đánh thắng hay không là do trời, có đánh hay không là do tôi.”
“Có điều, nếu cô sợ quá thì trở ra ngoài động chờ đi.” Nàng nói thêm, không hề trách cứ, ngược lai còn bất giác toát lên vẻ yêu chiều, “Yên tâm, tôi nhất định khải hoàn.”
Có lẽ là bị Bạch Lưu Song gọi chị quá nhiều, không biết từ bao giờ, Ký Linh đã thực sự coi nàng như em gái. Vượt lên trên ngoại hình và tuổi tác, trong lòng nàng, Bạch Lưu Song chính là cô nhóc con bướng bỉnh hăng hái ngang ngạnh hay gây rắc rối.
Đàm Vân Sơn cầm hương Phù Đồ, trông thì tưởng là chàng đang nhìn làn hương nhưng kỳ thực chàng vẫn luôn lén liếc trộm bên này. Ký Linh bày tỏ sự yêu chiều và dịu dàng với Bạch Lưu Song một cách hết sức tự nhiên, khuôn mặt nàng cũng toát lên nét đẹp ấm áp và mềm mại khác hẳn trước nay…
“Thẩn thờ gì thế?” Không tiện chen vào câu chuyện của hai chị em bên kia, Phùng Bất Cơ rảnh rỗi cuối cùng cũng phát hiện ra Đàm Vân Sơ đang ngẩn người, đẩy nhẹ chàng một cái hỏi nhỏ.
Đàm Vân Sơn kín đáo thu tầm mắt về nhìn Phùng Bất Cơ, hờ hững nhưng nghiêm túc đáp: “Kể từ lúc vào động tôi cũng có cảm giác tương tự, Dị Bì chắc chắn không dễ chơi giống Ứng Xà.”
Phùng Bất Cơ nhìn chàng rồi lại nhìn Ký Linh đang ôm Bạch Lưu Song, sau đó lại nhìn chàng, thật lòng khuyên: “Đừng mơ tưởng nữa, e là dù đệ có tơ tưởng tới mất hồn thì Ký Linh muội cũng không đời nào cho đệ nhào vào ngực muội ấy làm nũng như vậy đâu.”
“…” Rốt cuộc hình tượng của chàng trong cảm nhận của đồng đội phải kém cỏi tới mức nào.
Trong lúc họ nói đôi ba câu, ở bên kia, Bạch Lưu Song đã biến về hình sói.
Đàm Vân Sơn cứ tưởng là nàng ta nghe lời trở ra ngoài động thật, đang sắp sửa nhíu mày thì sói trắng đã nhảy phốc lên trước, dựng lông sói nhìn vào sâu trong động làm cơ thể trông như to ra, tăng lực uy hiếp hơn.
Sau đấy, sói trắng ở tư thế sẵn sàng chiến đấu bình tĩnh quay lại nhìn họ, dù đôi mắt vẫn ánh lên một chút sợ sệt và cảnh giác nhưng phần nhiều trong đấy là sự kiên định.
Đàm Vân Sơn hiểu, nàng ta muốn dẫn đường cho họ. Ở dạng sói cũng làm nàng ta cảm thấy an toàn hơn và dễ đánh hơi được mùi hơn.
Ký Linh lấy lại hương Phù Đồ từ tay Đàm Vân Sơn tiến lên trước gãi tai sói trắng, dặn nhỏ: “Đi chậm thôi nhé.”
Sói trắng cọ đầu vào lòng bàn tay nàng rồi cẩn thận tiến lên từng bước một.
Phùng Bất Cơ vội đuổi theo Ký Linh và sói trắng. Đàm Vân Sơn tụt lại sau cùng cũng đi theo mấy bước, sau đó nhân lúc đồng đội không ai để ý thì rút dao cắt lòng bàn tay vừa mới hoàn toàn lành sẹo chưa được bao lâu. Chàng cứa hơi mạnh tay, vết dao khá sâu, toàn bộ máu chảy ra được bôi hết lên thân dao, không để lãng phí một giọt nào. Chàng cất dao đi, cẩn thận quấn bàn tay đỏ máu lại bằng khăn lụa, vừa cầm được máu lại vừa có thể tháo ra bất cứ lúc nào. Xong xuôi đâu đấy, cuối cùng trong lòng chàng cũng thoáng vững dạ đôi chút.
Ký Linh che chở Bạch Lưu Song, vậy để chàng che chở Ký Linh. Ai dám động tới, phải nếm thử dao Đàm gia và nhâm nhi Đàm thị tiên lôi trước.
Trong lòng chỉ đăm đăm nghĩ chuyện này nên Đàm nhị thiếu gia đã quên không cân nhắc tới một vấn đề hết sức quan trọng là giữa chàng và Ký Linh, ai võ nghệ cao cường hơn, đồng thời cũng quên bẵng luôn lòng bàn tay bị đau.
Bạch Lưu Song vừa đánh hơi vừa tiến dần vào sâu bên trong.
Lối đi hẹp dài quanh co khúc khuỷu, bốn bề là vách đá, không có ngã rẽ nào khác, chỉ có thể cứ thế tiếp tục đi sâu vào.
Hương Phù Đồ cháy gần hết, cuối cùng đoàn người cũng đi đến cuối đường, ra khỏi lối vào hang chật hẹp, trước mắt là một khoảng không rộng mở, trên đầu là nóc hang đá cao vời vợi, dưới chân là vực sâu hun hút, không biết gió lạnh từ đâu thổi rít vào, hễ bị thổi trúng thì khó lòng đứng vững.
Bạch Lưu Song đi đầu may là nghe lời không vội vã nên mới kịp dừng chân lại ngay trước miệng vách đá.
Bốn người kinh ngạc nhìn nhau.
“Chẳng lẽ Dị Bì ở bên dưới vách đá?” Phùng Bất Cơ dè dặt cúi xuống nhìn, tối đen như mực, càng nhìn càng thấy không thoải mái. Thực lòng huynh ta không muốn gọi nơi này là “vách đá” vì trong suy nghĩ của huynh ta, vách đá phải lộ thiên, bất kể bên dưới sâu thế nào, hiểm trở thế nào, nó phải nằm phơi dưới ánh nắng, cho dù có ai định nhảy xuống cũng còn có dũng khí để nhảy, cảm thấy tâm hồn rộng mở khoáng đạt.
“Khó nói,” Ký Linh cũng nhìn thử, không nghĩ linh tinh nhiều như Phùng Bất Cơ, “tiếc là chỗ này quá sâu, không nhìn được gì mà vẫn không thấy có yêu khí.”
Trong lúc họ nói chuyện, que hương Phù Đồ cháy hết bén vào ngón tay Ký Linh, nàng giật mình thả tay, đốm lửa cuối cùng rơi xuống dưới vực nhanh chóng biến mất giữa bóng tối mịt mùng.
“Hú ú ú…” Sói trắng bỗng tru một hồi ngắn.
Ký Linh đáp ngay không đắn đo: “Không được.”
“Hú…” Sói trắng lại tru lên, vẫn khe khẽ như nãy nhưng rõ ràng là không bằng lòng.
Ký Linh không chút dao động: “Nói không được là không được. Chẳng ai biết bên dưới có những gì, lỡ cô gặp phải nguy hiểm, chúng tôi muốn giúp cũng không xuống đấy được!”
Sói trắng bắt đầu lăn lộn dưới đất phản đối, dùng toàn thân từ đầu, tai, mình, đuôi, đến từng cọng lông sói để bày tỏ sự kháng nghị.
Ký Linh vừa bực mình vừa buồn cười. Ban nãy chính nàng là vị sợ run như cầy sấy, giờ hạ quyết tâm một cái thì đúng là gan cóc tía. Chẳng trách người ta hay nói thay đổi nhanh như khuôn mặt một đứa trẻ.
Đang định nói thêm, bên tai bỗng có một làn hơi ấm phớt qua…
“Này…”
Giọng nam khẽ và nhẹ nhàng, êm tai này luôn xuất hiện một cách bất ngờ làm nàng giật mình nhưng lần nào nàng cũng không tránh được. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim nàng loạn nhịp mất kiểm soát, may là nàng vẫn còn kiểm soát được vẻ mặt của bản thân, giả bộ tự nhiên quay qua cáu giận: “Gì thế?”
Đàm Vân Sơn liền thấy vui vì được Ký Linh gắt, nếu nàng ôn tồn đáp lại thì chàng lại thấy mất tự nhiên. Chẳng biết đây là cái tật kỳ quặc nảy sinh từ lúc nào.
Chàng mỉm cười thong thả nói: “Chúng ta kết bạn cùng đi với nhau chứ không phải đi theo tướng lĩnh ra trận. Đừng kéo hết mọi trách nhiệm về mình.”
Ký Linh lập tức hiểu chàng đứng về phía Bạch Lưu Song, nàng cau ngay mày lại: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết,” Đàm Vân Sơn ngắt lời nàng, giọng vẫn dịu dàng nhưng đầy sức thuyết phục, “nàng ấy có thể bay xuống dưới đấy ở dạng tinh phách, cô nương và tôi đều không thể làm được như vậy. Có thể xuống dưới đấy sẽ gặp phải nguy hiểm nhưng không phải chúng ta đang đâm đầu vào chốn hiểm nguy hay sao? Nếu cô nương không muốn bắt Dị Bì thì chúng ta lập tức quay về. Tôi không cần thành tiên, chúng ta cứ thế yên lành sống tiêu diêu tự tại suốt đời.”
“…” Phùng Bất Cơ đứng khoanh tay im lặng.
Lúc nói “cô nương và tôi đều không thể” đã quên béng mất huynh ta, cho nên đoạn sau nói “chúng ta sống tiêu diêu tự tại suốt đời” có bao gồm huynh ta hay không, thực sự rất là khó nói.
Ký Linh cúi đầu im lặng suy tư. Đã đi đến tận đây rồi, tất nhiên nàng sẽ không rút lui. Nếu hiện tại người biết bay là nàng thì chắc chắn nàng sẽ nhảy xuống ngay không đắn đo, nhưng đằng này là Bạch Lưu Song, không, cho dù là Đàm Vân Sơn hay Phùng Bất Cơ, nàng cũng sẽ ngăn cản. Nàng không muốn bất kỳ đồng đội nào rời khỏi tầm mắt mình trong điều kiện hoàn cảnh như thế này.
Đàm Vân Sơn thấy nàng im lặng, chàng thở dài, vỗ vai nàng, giọng trầm ổn, nghiêm khắc: “Đồng đội là gì, đồng đội không phải là che chở cho nhau mà đồng đội nghĩa là tín nhiệm lẫn nhau.”
Nói rồi, không đợi Ký Linh trả lời, chàng quay qua nói với Bạch Lưu Song: “Sói trắng, đi đi.”
Bạch Lưu Song coi sự im lặng của Ký Linh là ngầm đồng thuận, lập tức nhảy xuống dưới, cơ thể vừa rời khỏi bờ vách đá lập tức biến thành một chùm sáng hình thú rơi xuống dưới.
Ký Linh thở hắt ra một hơi, đang định ngó xuống đấy nhìn thì bỗng ngửi thấy mùi máu. Nàng thắc mắc quay đầu lại nhìn, bàn tay vừa rời khỏi vai, nàng không kịp nhìn rõ, Đàm Vân Sơn đã nhanh tay giấu nó ra sau lưng, đứng đón gió đầy tao nhã.
Thấy nàng nhìn mình, Đàm Vân Sơn nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, còn không quên nở một nụ cười tự cho là phong nhã, bộ dạng gợi đòn y hệt mọi ngày.
Ký Linh muốn nói chàng đưa tay cho mình xem nhưng môi mấp máy rồi lại không nói ra.
Có một số việc không cần tìm tòi nghiên cứu quá kĩ. Ví như từ lúc nào Đàm nhị thiếu gia đã không còn sợ đau, ví như từ lúc nào nàng đã… động lòng.
Sau một hồi chờ đợi dài dằng dặc, cuối cùng Bạch Lưu Song cũng quay lại an toàn không mất một cọng lông nào.
Ký Linh rốt cuộc mới thấy yên lòng. Bạch Lưu Song biến về hình người, quấn áo qua quýt, báo cáo tình hình bên dưới ngắn gọn, súc tích cho mọi người: “Ở dưới có một trận pháp nhưng hình như đã bị hỏng, tôi chạy qua chạy lại không tìm thấy Dị Bì, chỉ thấy có mấy bộ xương trắng.” Sợ đồng đội hiểu lầm, nàng còn nhấn mạnh: “Là xương người.”
Ba người kinh ngạc nhìn nhau, không ai ngờ tới tình huống này, không chỉ bất ngờ mà còn thấy rất đỗi kỳ quặc…
Phùng Bất Cơ: “Ứng Xà ngủ đông ở Hòe Thành gây hại cho dân, Sùng Ngục cũng hẳn là lượn lờ quanh U Thôn nên mới bị Hắc Kiệu ăn thịt, vì sao tới Dị Bì thì lại có trận pháp? Trận pháp trấn yêu?”
*trấn: canh giữ, áp chế, đàn áp
Ký Linh: “Vậy mấy bộ xương cốt đó là của ai? Người tu hành đi lạc vào phải hay là người tới phá trận pháp?”
Đàm Vân Sơn không vội phỏng đoán mà trước tiên chàng hỏi chuyện Bạch Lưu Song: “Bất kể là trận pháp hay xương cốt, cụ thể chúng trông như thế nào, cô nói kỹ hơn xem.”
Bạch Lưu Song quấn áo quanh mình, chỉ thò đầu ra: “Nó… là một đàn tế xây bằng đá tảng xung quanh bốn phía đông tây nam bắc có bốn cây cột, trên cột có hoa văn nhưng cây cột phía đông đã bị đổ nằm ngang dưới đất rồi. Giữa đàn tế có một khoảng trống, trên tảng đá có khắc một cái hình rất to rất lạ mắt, tôi không biết…”
Phùng Bất Cơ vội hỏi: “Hoa văn trên cột trông như thế nào? Hình vẽ dưới đất thì sao?”
Bạch Lưu Song chớp chớp mắt, thật thà đáp: “Trông ngoằn ngoèo như giun dế vậy.”
Phùng Bất Cơ thở dài, đổi cách khác: “Vậy cô vẽ chúng ra đi, nếu không nhớ cụ thể thì xuống xem thêm lần nữa.”
“Không cần,” Bạch Lưu Song đáp thoải mái, “tôi nhớ hết!”
Một lúc sau.
Ba người vây quanh mấy bức “tác phẩm hội họa” của Bạch Lưu Song trong tâm trạng rối bời.
Hoa văn trên cột và giữa đàn tế có giống “giun dế” không thì ba người không biết nhưng tác phẩm của Bạch Lưu Song thì chắc chắn là “ngoằn ngoèo còn hơn cả giun dế”.
“Hay là chúng ta cùng xuống xem thử đi.” Phùng Bất Cơ đề nghị, “Dù sao sói trắng cũng đã xuống do thám rồi, tạm thời có vẻ không có gì nguy hiểm.”
“Tốt nhất là để hai người lại ở trên để tiếp ứng.” Đàm Vân Sơn nói, “Giờ không nguy hiểm không có nghĩa nửa ngày nữa vẫn còn an toàn.”
Ký Linh không hiểu: “Nửa ngày?”
Đàm Vân Sơn mỉm cười, thấy nàng lúc nào cũng nhanh nhẹn, thỉnh thoảng ngơ ngác một lần trông thật đáng yêu: “Chúng ta muốn xuống, tối thiểu cũng phải bện lấy một sợi dây thừng chứ, vách đá cao như vậy, không mất nửa ngày sao có thể bện được thừng đủ dài.”
Đề nghị của Đàm Vân Sơn được mọi người nhất trí tán thành.
Trong động không có gì để làm dây thừng, muốn làm thì phải ra ngoài hang vào rừng tìm. Tuy mất công đi vòng vèo một chuyến không lấy gì làm vui vẻ nhưng Dị Bì đã ở nơi này ba ngàn năm, nếu muốn chạy thì đã chạy từ lâu, nếu nó không chạy thì thêm nửa ngày cũng không hề gì.
Tốc độ lúc trở ra nhanh hơn lúc đi vào rất nhiều, chỉ một lúc, cả bọn đã ra đến cửa hang.
Sau đó, bốn người liền đực ra.
Cửa hang sau khi dẹp hết mạng nhện vốn đã sáng sủa trở lại nay lại bị một lớp khí màu tím đen bịt kín, không để lọt chút ánh sáng nào bên ngoài vào, nếu không phải lớp khí này ánh lên chút ánh sáng mờ thì suýt nữa họ đã đâm sầm vào nó.
Mọi người không dám xông qua nó, dùng pháp khí đi trước dò đường. Song, bất kể là dùng chuông Tịnh Yêu hay sao của Đàm Vân Sơn đều ầm một tiếng rồi bị bắn ngược trở lại, phản lực mạnh tới mức suýt làm chính họ bị thương.
Pháp khí còn như thế, nói gì người.
Đàm Vân Sơn không phí công thêm nữa, cất dao đi: “Nó không muốn cho chúng ta ra ngoài.”
Bạch Lưu Song không kịp nghĩ đã hỏi: “Ai?”
Đàm Vân Sơn nói: “Dị Bì.”
Bạch Lưu Song cho là Đàm Vân Sơn không tin mình, lớn tiếng đáp: “Tôi thực sự đã chạy dưới đó một lúc lâu, đến cái bóng cũng không hề thấy!”
“Vậy cô có còn thấy sợ không?” Đàm Vân Sơn ung dung hỏi.
Bạch Lưu Song ngẩn ra: “Gì?”
Đàm Vân Sơn nói: “Thứ mùi làm cô sợ đến mức muốn rút lui ấy có còn không?”
Bạch Lưu Song im lặng một hồi nghiêm túc cảm nhận, cuối cùng run rẩy gật đầu. Ban nãy lỗ mãng chạy hùng hục nên quên cả sợ, giờ được Đàm Vân Sơn nhắc mới dần dần nhớ ra.
“Dị Bì ở ngay trong này,” Đàm Vân Sơn không hề lưỡng lự, “nếu trận pháp đó là để cầm tù nó, vậy thì hiện tại nó đã thoát ra được, chí ít, có thể dùng yêu lực để làm phép.”
Phùng Bất Cơ nhíu mày: “Thế giờ biết làm thế nào?”
Ký Linh ngước mắt nhìn mọi người: “Còn làm sao gì nữa?”
Đàm Vân Sơn cười nhe răng: “Cương quyết bắt bằng được.”
Đối thủ đã tuyên chiến, không muốn bị nhốt rồi chết ở đây thì chỉ còn nước chiến thắng đối phương mới có thể tìm được con đường sống.
Quay trở lại bờ vách đá, Phùng Bất Cơ mệt nhọc thở dài: “Không thấy bóng dáng yêu đâu còn bị sẩy chân, bố khỉ, đừng có để tôi tóm được nó!”
Ký Linh thấy Đàm Vân Sơn đăm chiêu nhìn vách đá, không biết lấy niềm tin ở đâu ra mà lại cho rằng chàng đã tìm được cách: “Nghĩ ra biện pháp rồi à?”
Đàm Vân Sơn quay đầu liếc qua nàng, dừng mắt ở Bạch Lưu Song.
Bạch Lưu Song đã quay về hình sói đang nằm cạnh Ký Linh, ngơ ngác không hiểu gì cả.
Ký Linh thở dài, không muốn Đàm Vân Sơn tiếp tục ôm ảo tưởng: “Tin tôi đi, dù cô ấy có xuống thêm trăm lần nữa thì trình độ vẽ vời vẫn không tiến bộ thêm đâu.”
Không ngờ Đàm Vân Sơn lại nói: “Lần này không cần nàng ấy vẽ mà cần tìm.”
Sói trắng ngẩng phắt đầu lên ra dáng sẵn sàng nhảy xuống vực.
Không đợi Ký Linh hỏi, Đàm Vân Sơn tiếp tục giải thích: “Nãy giờ tôi luôn thắc mắc về mấy bộ xương cốt bên dưới, rốt cuộc họ đã xuống dưới đấy bằng cách nào. Trừ khi tất cả đều trượt chân ngã xuống vực, bằng không…”
“Thì nhất định phải dùng dây thừng!” Ký Linh bừng hiểu.
Đàm Vân Sơn gật đầu chắc nịch: “Hoặc là có lối đi khác chúng ta chưa phát hiện ra.”