Quả nhiên đúng như hắn đoán, Vũ Cơ đã sớm tới, còn cái ngủ sâu kia thì hắn lại càng không tin. Ánh mắt sắc bén băng hàn nhìn qua khiến Vũ Cơ giật mình, nhỏ giọng thủ thỉ:
- Ta... Ta chứng kiến được một cảnh tượng vô cùng xấu hổ...
- Chuyện gì?!
Nghe thấy nàng nói, hắn nhanh chóng lớn tiếng dọa ép nàng nói ra toàn bộ. Không quá lâu, nàng nói chi tiết từng cảnh tượng mà nàng thấy được thông qua hắn, tất nhiên không phải đôi mắt.
Kỷ Linh cũng biết thêm một phần thông tin chỗ này, nơi đây có người đứng đầu gọi Hồng Nhạc Đại Vương. Hai vị Vương Nữ gọi Phi Phụng Vương Nữ cùng Vạn Hoa Vương Nữ, đều có thế lực riêng biệt quản hai vùng Đông Bắc và Tây Nam của đảo.
Hắn cũng ngẫm ra được một điều mà ở Địa Cầu hay tại dị giới đều thấy được.
'Tất cả những điều gì mình hay họ làm đây đều là phục vụ nhân loại, những công ty lớn lập ra để phục vụ nhu cầu, Hồng Nhạc bắt nam nô là để thỏa mãn cho đám nữ nhân trút giận hay thỏa mãn bản thân.'
Vũ Cơ không dám nhiều lời, nhanh chóng nói tiếp:
- Còn nữa, hắn nói là muốn lấy lại công năng gì gì đó, còn có đồ vật của mình thì phải làm nhiệm vụ do ta gián tiếp giao cho.
Kỷ Linh nghe thấy đoạn tin tức này về sau, hắn nhanh chóng suy nghĩ đôi điều, nhưng lập tức trở nên vui sướng. Nếu có thể thì chẳng phải..., nhất là tại một cái hoàn cảnh có điều kiện tốt để phát triển lực lượng của mình.
Thứ hắn muốn nhất chính là lực lượng, lực lượng của hắn càng mạnh, hắn càng có thể dễ dàng và mau chóng thực hiện mục tiêu.
Mà thứ có thể giúp hắn chỉ có công năng ẩn của Thiên Địa Hoa Lô, hắn tạm gọi là Hồng Xuân Quang Lực.
Dựa vào Hồng Xuân Quang Lực này, hắn có thể mau chóng tăng lên thực lực bản thân, chỉ số ngày càng cao, hắn liền càng mạnh.
Mà hắn cũng dần nhận ra một chân lý mới: 'Chỉ cần có thể mạnh lên thì người ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được.'.
Nhưng muốn đạt được lực lượng càng mạnh hơn nữa, hắn nhất định phải sống sót, thậm chí là chiến thắng đám nam nô này. Mà hắn cũng vạch ra sẵn một cái kế hoạch để bản thân ngày càng mạnh lên, chỉ là sợ trên đảo không có nhu cầu như vậy.
Sau khi nghe xong, hắn quay trở lại về thân thể, hai tay nắm chặt thành quyền điên cuồng đánh loạn xạ xung quanh. Nhân loại vốn là sinh vật hoàn mỹ kết hợp đủ loại lực lượng mà thành, nếu không thì sao có thể bá chủ thế giới lâu như vậy.
Nhưng Kỷ Linh mất đi một phần, lực lượng toàn thân lại yếu đi một phần. Hắn nhanh chóng phát hiện ra thiếu khuyết của bản thân lớn tới mức nào.
Mất đi nhãn lực, hắn rất khó phán đoán chính xác được quỹ đạo đánh hay né tránh của đám nam nô này.
- Đá hắn!
- Đạp vào mặt hắn!
- Dám cướp vị trí thứ hai của đại nhân, đáng chết!
…
Nghe thấy đám người này hăng say đánh mình như vậy, hắn có chút hiểu ra, xem ra hôm qua bản thân mình khiến Hồng Nhạc Đại Vương thỏa mãn nên xếp hạng hai.
Hắn cũng không có biết phần thưởng của mình là có hay không, nhưng hắn biết người mua được hắn nhất định có.
- Này! Các ngươi làm gì đấy! Mau dừng lại!
Một thanh âm phẫn nộ phát ra từ một chỗ nào đó, đám người nam nô kia nghe thấy, quay qua nhìn thì thấy đó là nữ nhân liền vội vàng khép nép ngồi một góc như mấy con cẩu run cầm cập.
- Bái kiến Lan Nguyệt nữ tướng!
Hồng Vệ Quân nhanh chóng chạy tới bái kiến, trong lòng thầm lắc đầu thở dài vì mấy tên này, đám ngốc này chọc ai không chọc, lại đụng phải người của cái bà điên này thì xem như số bọn chúng xui.
Địa vị nam nô có là cực phẩm cũng không có địa vị bằng được nữ nô thông thường, chứ đừng nói tới nữ tướng.
Lan Nguyệt nhìn thấy Kỷ Linh mặt mũi đầy máu me, thân thể bầm tím cũng nổi giận, ánh mắt sắc bén tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Nàng giận nhưng nàng không mất khôn, nàng biết mình không thể giết được đám nam nô này nhưng muốn tra tấn bọn hắn thì hẳn là điều không khó.
- Mở cửa! – Lan Nguyệt thực sự tức giận, quát tên hộ vệ một tiếng.
- Vâng! – Hồng Vệ Quân kia dù có là hộ vệ thân cận của Đại Vương cũng không có khả năng không nghe lệnh nữ tướng, hắn cúi người, vội vàng mở cửa
Két!!
Cánh cửa mở ra, Hồng Vệ Quân liền lui lại vài bước, đám nam nô thầm liếc mắt, dục vọng trong người nhìn không được sốc lên. Thân thể nàng quá đẹp, trên dưới phổng phao khiến ai nấy cũng thèm khát.
Nhưng bọn hắn vẫn còn rất thanh tỉnh, khống chế tốt bản thân. Bọn hắn biết bản thân mình nếu làm ra bất kỳ cử động dâm dục nào thì rất có khả năng chết không trong tay Lan Nguyệt này cũng chết bởi chủ nhân.
- Đứng lên đi.
Lan Nguyệt nhẹ nhàng nói, hoàn toàn khác với giọng nói phẫn nộ vừa rồi của nàng, thậm chí còn có chút nhu tình, như hắn có địa vị cao hơn nàng.
Kỷ Linh cảm nhận được Lan Nguyệt nâng đỡ mình dậy thì cũng cố gắng đứng lên, nhưng được nửa đường thì lại ngã xuống, nằm dưới sàn, chẳng thể đứng dậy nổi dù nàng có kéo hắn lên bao nhiêu lần.
Lan Nguyệt thấy như vậy liền lạnh lùng, không một lời, từ bên hông lấy ra một cái roi da, tay giơ cao, quất xuống đám nam nô hành hạ Kỷ Linh.
Chát! Chát!
Thanh âm cực kỳ giòn vang phát ra tại cái ngục nam nô này. Kỷ Linh nghe thấy vậy liền vui vẻ, hắn chính là cố ý làm như vậy, chứ chút lực lượng của đám người này sao có thể đả thương được lớp da đồng của hắn.
Về vết máu trên mặt hay những chỗ bầm tím trên thân thì chắc chắn nó là sự thật, cũng đau đớn đấy nhưng đến mức không đi đứng được thì vẫn chưa đủ.
Kỷ Linh cũng không có thấy được cảnh tượng Lan Nguyệt bảo vệ hắn ra làm sao nhưng hắn tin đám người kia hẳn đã vô cùng thống khổ.
- Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế? – Một thanh âm từ phía vị trí của Lan Nguyệt từng nói vọng vào.
- A! Bái kiến các vị nữ tướng! – Tên Hồng Vệ Quân hơi bất ngờ giật mình một chút liền nhanh chóng chạy tới chào hỏi.
Nhưng đám nữ tướng này cũng không có để ý, nhanh chóng tiến về phía thanh âm chát chát vang rền kia.
Kỷ Linh hơi động não một chút liền biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Thân thể hắn co quắp, gập cong người lại như con tôm, hai tay ôm đầu, toàn thân run lẩy bẩy.
Đám nữ tướng rất nhanh liền xuất hiện bên ngoài phòng giam, mọi người nhìn thấy Lan Nguyệt đang dùng roi da hành hạ đánh lên thân đám nam nô của mình thì ai nấy cũng tức giận, đồng loạt hô lớn:
- Mở cửa!
Tên Hồng Vệ Quân nghe thế cũng nhanh chóng mở cửa ra rồi mau mau chạy đi.
Hắn không muốn dấn thân vào vũng nước đục này, mỗi người được làm nữ tướng đều là kẻ điên, không thể chọc.
- Không thể chọc.
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn, hắn thật muốn lui xa khỏi các nàng, rời khỏi chiếc thuyền này và nhảy thẳng xuống biển.
Miệng lưỡi các mẹ này phải gọi là rung chuyển trời xanh, dù là Ngọc Hoàng thượng đế cũng phải sợ vợ chứ đừng nói tới tép riu như hắn.
- Lan Nguyệt! Cô làm gì thế hả?
- Làm gì? Tự nhiên là giáo huấn bọn chúng, cho bọn chúng biết, ở đây ai mới là người bọn hẳn phải phục tùng.
Kỷ Linh biết mình lạc vào nơi phụ nữ có địa vị cao nhất, nên rất biết lấy lòng bọn họ, thân co quắp nằm dưới sàn tay ôm đầu rên rỉ như sợ hãi.
Đám nam nô kia thấy được một màn đấy, thực có chút không dám tin tưởng tên này yếu đuối, mà lại đoạt được thứ hạng cao tới vậy.
Trong những vị nữ tướng kia, người cầm đầu tướng mạo tuyệt mỹ, có chút vẻ ngây thơ hồn hậu nhưng như bị biến cố gì đó làm nàng biến chất, đi theo Hồng Nhạc Đại Vương, trở thành người như bây giờ.
Lãnh khốc, vô tình!
Nữ tướng này tên Xuân Huệ Lan, tên rất đẹp và nhẹ nhàng, lời vừa nãy cũng không phải nàng phát ra, mà là một nữ tướng phía sau, Vân Thường Nguyệt. Gương mặt nàng nhợt nhạt, mặt có hai vết sẹo bên má, bản thân nàng từng làm trong một tổ chức sát thủ, trong một lần làm nhiệm vụ bất thành và bị phạt.
Thời điểm Hồng Nhạc Đại Vương đi qua phá làng cướp bóc thuận tiện phá luôn cái tổ chức sát thủ đó cùng thu nàng về trên đảo.
Đoạn thời gian kế tiếp là khẩu chiến khiến bất cứ ai cũng phải đau đầu, ngay cả Kỷ Linh cũng phải tìm chỗ hẹp hết mức có thể để làm mình ngất đi, trốn khỏi mấy bà tám này.
Mấy tên nam nô thì khổ sở khóc lóc như những đứa trẻ, trên thân vừa chảy máu vừa đau lại phải nghe mấy người này cãi nhau.
Cả đám ngồi ôm nhau khóc, hoàn toàn khác so với lúc hùng hùng hổ hổ đánh Kỷ Linh.
Kỷ Linh ngất đi, hắn tiến vào trong Vạn Giới Mộ Địa, suy nghĩ xem có nên để cho Vũ Cơ làm khí linh hệ thống này hay không thì thân thể đen kịt của hắn rung động cực mạnh.
Thiên không vang vọng giọng nói của Lan Nguyệt một chiến ba chiến bảy kia. Nhưng lại không rõ ràng từng câu chữ.
- Uy lực kinh người. Người ta có câu, đội vợ lên đầu trường sinh bất tử là có thật.
Không để ý đến chuyện đó, hắn tìm bên trong chợ phiên xem hôm nay có gì, thuận tiện nhìn qua hồn tinh xem mình sở hữu bao nhiêu sau khi thôn phệ năm tên không rõ có phải mạnh nhất Bình Lam tinh vực hay không.
Ực! Kỷ Linh sợ hãi nhìn số lượng hồn tinh hắn có, đạt đến chín chữ số một trăm triệu bảy trăm ngàn hồn tinh là con số hắn lấy tròn, bỏ số hồn tinh lẻ.
Kỷ Linh tính được hồn tinh, lại nhìn xuống dưới chợ phiên dường như mới cập nhật thêm tính năng làm mới. Tính năng này phải bỏ ra ba ngàn hồn tinh để làm mới ra mười món đồ ngẫu nhiên, nhưng vẫn kém hơn so với tìm kiếm trực tiếp.
Giá rẻ hơn một ngàn hồn tinh lại còn kiếm được đồ rất xịn, đúng ý mình cần nên hắn cảm thấy cái chức năng mới có chút vô dụng.
Mà chức năng mới cũng có công dụng riêng, đó là có thể một lần mười món. Mà chức năng tìm kiếm có thể tìm được món mình cần thật, mà tìm mười lần thì chắc chắn tốn hơn so với chức năng làm mới.