Giản Minh đôi khi nghĩ, nghĩ cũng không ra bản thân thích Hạ Tiểu Sơn ở điểm nào.
Hà Thụy Thăng kia dù có tiện có rẻ rách, tốt xấu vẫn là tuấn mỹ động nhân, kĩ thuật giường chiếu cũng tốt, biết cách cư xử, bình thường cũng bày trò lãng mạn, công việc ổn định, tài chính ổn định.
Hạ Tiểu Sơn nghèo kiết, vừa muộn vừa tháo (vừa đần vừa thô), bắp thịt cắn lên rất đã răng, nhưng mà nếu bị hắn cắn một lần chắc mạng già Giản lão gia khó giữ, cả ngày im như thóc rú trong nhà thiết kế, làm xong liền chơi trò chơi, đánh cho ba gậy cũng không xì được một cái rắm, tính cách lại không quả quyết, không dứt khoát sòng phẳng…… Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tạm chấp nhận cái tính thành thật nghe lời, mấy ngày này Giản lão gia dưỡng mông, đi ra ngoài xách giỏ, về nhà xách giày, giặt quần áo nấu cơm, rửa bát ấm giường, chịu mệt nhọc, đỡ phải thuê osin.
Giản Minh mấy ngày này mông cũng tốt dần, nhưng vẫn còn bị phê phải nghỉ ngơi, bây giờ lười biếng nằm dài trên sô pha phòng khách, nhìn Hạ Tiểu Sơn ngồi xổm trên mặt đất đần mặt tắm rửa cho Hạ Thiên Nga. Hạ Thiên Nga bị giữ bên trong chậu nước, meo meo gọi bậy, cào liên tiếp lên mu bàn tay của cha nó, Hạ Tiểu Sơn mặt không đổi sắc, tay đầy bong bóng tắm cho Hạ Thiên Nga từ đuôi lên đầu.
Tắm tắm rồi bị muỗi chích ngứa, Hạ Tiểu Sơn tùy tay gãi gãi lưng, quần đùi lộ non nửa cặp mông rắn chắc.
Cậu em của Giản Minh dần ngẩng đầu, nuốt nước miếng thở dài, cảm thấy chính mình đúng là không bình thường.
Chuyện thê thảm nhất là anh đã không bình thường, cái tên ngu ngốc kia còn cứ tâm tâm niệm niệm đóa bạch liên hoa bên kia chân trời.
Từ tháng trước lúc nhìn thấy tấm áp phích đó trong khách sạn B thị, Hạ Tiểu Sơn thường xuyên không yên lòng.
Thử nhìn đi, ngồi đó tắm cho mèo, tắm cái gì mà ngẩn người, ánh mắt dại ra, hồn bay đi mất, không biết suy nghĩ cái gì, móng vuốt mèo cũng leo ra khỏi bồn rồi, sắp sửa nhảy ra khỏi bồn rồi, sắp rồi ……
Giản Minh vò một cục giấy ném vào đầu hắn.
Hạ Tiểu Sơn sửng sốt, cúi đầu túm đuôi mèo, kéo Hạ Thiên Nga trở về. Sau đó ngẩng đầu nhìn Giản Minh ngây ngô cười.
“Nghĩ gì đó?” Giản Minh ngoài cười nhưng trong không cười.
“Nghĩ……” Hạ Tiểu Sơn bỗng nhiên đỏ mặt, trét thêm vài vốc xà phòng lên Hạ Thiên Nga rồi mới nói quanh nói co, “Nghĩ đêm nay ăn thịt hay là ăn cá.”
Mẹ nó còn giả bộ! Ai không biết hắn nghĩ đến đóa bạch liên hoa, nghĩ đến đỏ mặt?! Còn mẹ nó dám nói “đã quên”, nói dễ nghe quá! Giản Minh tức đến bật cười, không nói một lời bò khỏi sô pha, đỡ eo vào phòng ngủ, đóng sầm cửa!
Hạ Tiểu Sơn không hiểu sao mình bị bỏ rơi, theo bản năng dùng ngón tay ướt sũng cào cào tóc, sau đó nâng Hạ Thiên Nga lên.
“Mẹ con dạo này đến tháng hử?” Hắn hỏi nhi tử.
“Meo meo.” Hạ Thiên Nga ỉu xìu.
Hạ Tiểu Sơn không biết làm sao bèn dúi nó vào bồn tắm tiếp, vừa kì lưng vừa tiếp tục mơ màng — Giản Minh thực ra cũng không đổ oan cho hắn, hắn vừa rồi lại nhớ về lúc phá cửa vào thấy Tần Lãng cùng người qua đường ấy ấy nhau trên giường. Thần tình Tần Lãng kia hoảng hốt thật say mê, thật là thoải mái, Tần Lãng làm sao có thể thoải mái dưới thân người khác như thế? Tần Lãng làm sao lại có thể ở bên người khác chứ? Chỉ là hắn càng nhớ thì, hai người đang ấy ấy kia đột nhiên biến thành hắn cùng với Giản Minh, Giản Minh mắt ướt nhòe nằm ở phía dưới thở hổn hển nhìn hắn, một đôi chân dài kẹp lấy lưng hắn, lôi đầu hắn xuống cắn …… Bên trái, bên trái, không đúng, bên phải, mẹ nó cậu có biết chọc hay không…… Cho cậu thượng đã ủy khuất rồi cậu còn ngại, đợi một lát lão tử làm cậu không xuống giường được…… Hạ Tiểu Sơn, tôi thật muốn thao cậu ra bã ……
Hạ Tiểu Sơn mặt đỏ bừng giật nảy mình, Hạ Thiên Nga bị bóp đau meo một tiếng, ngoe nguẩy cắn tay cha nó một cái!
Vào lúc nửa đêm, ngón tay quấn urgo chỉ có thể cấu drap giường, một tấc một tấc gồng người chịu đựng.
“Đừng …… Không không …… A ……” Hạ Tiểu Sơn chôn mặt dưới gối đầu gào thét.
Giản Minh từ phía sau liều mạng đâm hắn. Từ lúc mông quang vinh thụ thương, này vẫn là lần đầu tiên trong một tháng qua hai người bọn họ súng thật đạn thật làm. Hạ Tiểu Sơn thẹn trong lòng, không nói hai lời leo lên giường nằm sấp, Giản Minh lại không định thương hương tiếc ngọc, từng nhát từng nhát mở hết hỏa lực.
Hạ Tiểu Sơn bị đâm đến mức chịu không nổi, cấu giường nửa ngày, cuối cùng cũng theo bản năng giơ tay đẩy Giản Minh ra.
Giản Minh lại bị động tác xa cách này của hắn khơi dậy hỏa khí, nắm lấy cổ tay hắn đè xuống giường, nửa người tăng mạnh lực. Hạ Tiểu Sơn thoáng chốc rên đến tan vỡ, hồn phách đều đâm vỡ thành từng mảnh, bao nhiêu rối ren trong lòng đều bị đâm thành vụn pháo hoa. Hắn bỗng dưng ngừng rên, phí công há to miệng, bụng một trận co rút, trên drap giường thấm ướt một mảnh.
Xong việc hai người tựa vào đầu giường hút thuốc, im lặng không lên tiếng, rít hết một hơi. Hạ Tiểu Sơn há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói.
Vẫn là Giản Minh mở miệng, “Hai chúng ta có chuyện.”
Hạ Tiểu Sơn rút thêm một điếu thuốc, “Hai chúng ta không có chuyện.”
“Có chuyện.”
“Không ……”
“Cậu đừng theo tôi nữa, Hạ Tiểu Sơn.” Giản Minh nói.
Hạ Tiểu Sơn không nói gì. Mày nhăn lại, chỉ hút thuốc.
Giản Minh thở dài, “Tôi thật tình nguyện cùng cậu về nhà chịu đánh. Cậu không nợ tôi, chuyện này rất rõ ràng.”
Suy nghĩ cẩn thận đến cùng ai thích ai.
Hạ Tiểu Sơn đau đầu, dùng sức gãi gãi tóc, dụi thuốc, “Anh phiền chết.”
Giản Minh trừng hắn.
Hạ Tiểu Sơn phiền đến mức đầu muốn nổ tung, vứt thuốc, xốc chăn ngồi lên đùi Giản Minh, “Tôi không có EQ cao như anh, tôi chính là vừa rẻ rách vừa ngớ ngẩn, tôi thật không rõ! Tôi thật không rõ phải làm thế nào? Nghĩ nhiều mẹ nó cái rắm! Anh không phải muốn làm tôi ra bã sao? Anh có làm không? Thật sự anh có năng lực làm không?!”
Giản Minh cũng ném thuốc, nổi giận, “Cái đầu của cậu đúng là chỉ có cứt nát, ngu ngốc, hôm nay Giản ca không thao chết cậu, viết ngược chữ Giản đi!”
Hạ Tiểu Sơn đỡ cho anh phải động, tự mình ngồi quay lưng lại với anh, ngồi đến mức cùng Giản Minh thở dốc. Giản Minh ấn eo hắn hung hăng đâm chọc, Hạ Tiểu Sơn ngưỡng thẳng cổ, vừa sặc vừa đổ lệ.
Hạ Thiên Nga ở bên ngoài run rẩy cào cửa phòng ngủ, cố sức mãi không vào được. Bên trong giường kêu kẽo cà kẽo kẹt không dứt bên tai, còn có tiếng cha nó hỗn loạn đứt quãng kêu thảm khóc lóc. Nháo đến như vậy, phận làm con nó lo lắng.
Ngủ đến chiều hôm sau mới tỉnh, hai người ngực dán vào lưng, chặt chẽ như keo sơn. Hạ Tiểu Sơn cẩn thận đẩy tay Giản Minh ra, rút Giản lão nhị còn nhét ở trong mông ra, nhe răng trợn mắt xuống giường, còn không quên quay đầu kéo chăn đắp cho Giản Minh.
Hai con mắt hắn sưng như bánh bao, mở cũng không mở ra được, mông không khép được, cả người đều đau. Vịn tường ra khỏi phòng ngủ, Hạ Thiên Nga ngủ trên sô pha banh rộng tứ chi, không thèm để ý hắn nữa.
Hạ Tiểu Sơn thiền trên bồn cầu cả hai mươi phút, phóng hết gì đó trong mông ra sạch sẽ. Suy yếu dựa vào tường tắm rửa, nhìn chính mình đầy người hồng ngân, anh hùng nhục chí thở dài một hơi.
Lão tử đều cho anh làm thành như vậy, còn lo là không yêu anh sao, Tần Lãng còn chưa sờ tới cúc của lão tử bao giờ!
Hắn trần truồng khập khiễng đi ra ban công, thay một cái quần lót sạch — mắt sưng, nhìn không rõ là quần mình hay quần của Giản Minh. Sau đó vào chỗ tủ lạnh lấy hai lon bia, gác chân lên sô pha nằm nhắm mắt.
Hạ Thiên Nga lười biếng trèo lên ngực hắn, vừa muốn nằm sấp xuống, cha nó liền hét một tiếng thảm, “Ái! nhi tử tránh ra tránh ra, đạp lên vú cha rồi ……”
Sưng đến mức y chang trái nho, đau đau đau đau đau……
Hắn đẩy Hạ Thiên Nga xuống vùng bụng làm ấm dạ dày, mắt thì đắp bia lạnh, chỉ chốc lát sau liền thoải mái sắp thiếp đi. Di động trên bàn trà đột nhiên vang.
Hạ Tiểu Sơn bia còn đắp trên mặt, cánh tay duỗi ra, sờ soạng kéo lại đây, dán lên lỗ tai, nửa chết nửa sống nói, “Alô?”
Bên kia im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói, “Tiểu Sơn?”