Ngày hôm sau, hai người ngồi trên sô pha, mỗi người cầm một tờ giấy ghi chép, thương lượng chia tài sản.
Sô pha, TV, máy giặt, đều là do hai người năm đó cùng nhau đi mua. Hạ Tiểu Sơn muốn ở nhà người khác, không có khả năng mang đi, Giản Minh muốn quy ra tiền trả hắn, hắn không lấy.
“Anh giữ đi, ổ mèo giá leo cho mèo tôi lấy hết, mấy cái này không ít tiền.”
Giản Minh ngẫm lại cũng phải, ổ mèo này nọ xa hoa, giá một ngàn tệ, đều là do anh bỏ tiền.
Tủ lạnh điều hòa là của chủ nhà mua, nồi niêu xoong chảo tự nhiên là của Giản Minh. Gia sản phân chia êm thắm nhanh gọn, Giản Minh vào phòng bếp thu xếp, Hạ Tiểu Sơn ở bên ngoài vất vả gấp giá leo cho mèo vào lại thùng.
Hạ Thiên Nga rất đau lòng, nằm trên thùng meo meo bi ai gọi, cào cào Hạ Tiểu Sơn như muốn hắn trả lại chỗ cũ.
Sau đó Hạ Tiểu Sơn dọn đến ổ mèo, nó rốt cuộc cảm nhận được chuyện khác thường — tuy rằng nó ngủ ở đó không quá vài lần – nó vẫn đoán rằng Hạ Tiểu Sơn muốn đem nó cho người khác, nó hét thảm một tiếng, nhảy vào phòng bếp chui vô ống quần của Giản Minh, ôm cẳng chân của Giản Minh, chết cũng không chịu đi ra.
Hạ Tiểu Sơn ngồi xổm ở cửa phòng bếp tận tình khuyên bảo, “Không đem con đi cho người ta đâu, thật đó, đi cùng cha, cha mang con đi ở biệt thự.”
Giản Minh đang dùng đũa đánh trứng cười một tiếng, “Thật ở biệt thự?”
Hạ Tiểu Sơn xấu hổ gãi gãi đầu, “Đúng là biệt thự, đi ra cửa cũng mất hai mươi phút, xuống núi chỉ có một tuyến xe công cộng, nửa giờ có một chuyến.”
“A, vậy chẳng phải cậu sẽ hai tháng mới ra cửa một lần sao?” Giản Minh nhìn thấu bản tính trạch nam của hắn, “Cậu có xe?”
Hạ Tiểu Sơn lại gãi gãi đầu, “Sư huynh cho chìa khóa xe, nhưng tôi sẽ không lái, cũng không muốn.”
Giản Minh xoay người sang chỗ khác xào rau, ngữ khí khinh thường, “Suhuynh gì mà tốt vậy, nhà xe tặng không? Không chỉ là ‘Sư huynh’ đi?”
“……” Phía sau không có tiếng trả lời.
Giản Minh quay lưng lại nhìn hắn nghiến răng cười cười, “Ngủ vài lần?”
Hạ Tiểu Sơn nghẹn nửa ngày mới thừa nhận, “…… Một lần.”
Giản Minh lại xuy một tiếng, không nói nữa.
Hạ Tiểu Sơn ở phía sau liên tiếp vò đầu, không biết vì cái gì mà chân tay luống cuống, “Không phải như anh nghĩ đâu,” Hắn thanh minh, “Anh ta thiếu người trông nhà, xe nếu không có ai chạy cũng hư. Tôi chỉ với anh ta một lần, sau này cũng không phát sinh cái gì. Hiện tại người ta đã có bạn trai, cùng nhau đi nước ngoài.”
Giản Minh xoay người lại, vẻ mặt bình thản, “Tôi nghĩ cái gì? Cậu chơi với ai đâu có gì liên quan tới tôi?” Chân giơ vào mặt Hạ Tiểu Sơn, trên đó còn có một con mèo đang cố bám, “Dư hơi nói lời vô nghĩa! Đem con của cậu đi chỗ khác! hắt xì!”
Ăn bữa cơm chia tay, lúc ăn còn giả mù sa mưa nói vài câu hảo hảo bảo trọng, như vậy coi như là thực tế. Hạ Tiểu Sơn tiếp tục thu dọn đóng gói, Giản Minh về phòng ôm mèo xem phim kinh dị.
Nữ chính thần kinh trong màn hình vừa rít the thé vừa chạy, Giản Minh nước mắt giàn giụa, vừa gãi mèo vừa gạt lệ.
Anh hít hít mũi. Phòng không bật đèn, máy tính hiển thị bối cảnh quỷ quyệt, mắt mèo trong lòng một lục một lam, ở trong không gian đáng sợ như vậy, anh lại cảm thấy meo meo thương tâm. Đúng là con mèo.
Vương bát đản Hạ lông chân, đè lão tử xong liền chạy.
Lão tử anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, so với đóa bạch liên hoa kia của cậu thua chỗ nào? Mẹ nó cậu cong như vậy, ở chung hai năm ngủ hai lần đều chưa coi trọng lão tử, thà rằng đi ở biệt thự nhà quê của tình một đêm còn hơn. Mắt chó có như mù, có gì hay.
Đi thì đi đi, mang luôn con mèo Trụi Lông này đi, cút càng xa càng tốt.
Giản Minh dùng hai tay bế mèo lên ngang mặt, hung tợn dọa nó, “Thứ không biết điều, cút đi.”
“Meo.” Hạ Thiên Nga hồn nhiên vô tội há miệng kêu.
“Hắt xì!”
Phim mới xem được một nửa, Hạ Tiểu Sơn lại gõ cửa, mang theo hai lon bia.
“Hôm trước uống dư, mang đi cũng phiền,” Hắn có chút do dự, “Ra ban công uống?”
Giản Minh hồn nhiên không biết chính mình đang đứng trên ranh giới định mệnh, chỉ nhìn chằm chằm vào lon bia rồi cân nhắc một lát…… Mỗi người một lon, chắc là không thể uống đến say rượu loạn tính, anh em một thời, về sau phỏng chừng cũng không có cơ hội gặp mặt, uống một lần cuối cùng, ngắm trăng ôn chuyện vậy.
— Hạ Tiểu Sơn cũng nghĩ như thế.
Vì thế anh nói một câu sau đó anh cho rằng ngu nhất đời này, “Uống.”