Giản Minh đành mời cô bé đi ăn đại tiệc bồi tội, cùng cô mắng Hạ đầu trọc lật lọng đến cẩu huyết lâm đầu, cuối cùng tự nguyện chi trả hết mấy món đồ cho mèo, rồi thuê xe chở ba thùng to đùng về nhà. Hạ Thiên Nga trèo lên cái đầu trọc của cha nó, hưng phấn gọi meo meo, thúc giục gia nô vĩnh cửu mau mau làm cho nó cái nhà.
Giản Minh ở trong phòng bếp xào rau, còn tiện thể cầm muôi đi ra kiểm tra kết quả. Hạ Tiểu Sơn cất bàn ăn trong phòng khách đi, sô pha kéo vào góc, giá leo cho mèo dán sát tường, bày trí có khuông có dạng, cột nhà có chỗ bị mọt gặm, hắn còn nhét ổ mèo vào thuận tiện che đi.
“A, không tồi,” Giản Minh nói, nhìn quanh một vòng phòng khách, có sô pha có TV, có mèo còn có miêu nô, vừa lòng vô cùng, “Rất giống hậu cung của trẫm.”
Đang hướng dẫn mèo nhỏ đi WC vào thau cát mới, Hạ Tiểu Sơn u oán nói, “Hoàng thượng, Mãn Hán toàn tịch đã xong chưa? Nô tài bụng đói đã lâu.”
“Bưng cơm, Hạ công công!”
Hai người chen chúc trên sô pha, bày đồ ăn lên bàn trà, lâu lâu nói vài câu cửa miệng, đã hoàn toàn quên chiến tranh lạnh một tháng trước, hoặc có thể nói là đồng lòng không nhắc. Tính tình của Hạ Tiểu Sơn cố mấy sợ cũng không đổi được, mà Giản Minh nguyên bản lòng còn có khó chịu, cuối cùng đều bị chuyện nuôi dưỡng mèo nhỏ làm cho xao lãng.
Quả thật, quan hệ hiện tại của hai người bọn họ không dứt khoát sòng phẳng, mơ hồ không rõ, thế nhưng còn có mèo nhỏ còn có nhau, chiếu cố nhau cũng mỹ mãn thoải mái, đâu cần vội vã chọc thủng giấy, xé rách lớp che đậy này.
Di động trên bàn trà rung lên, Giản Minh cầm lấy điện thoại xem một cái, liền nghe máy, “Ngô tiên sinh, chào ông.”
Điện đến là chủ nhà, là người hòa khí, bình thường cũng không hay tới cửa quấy rầy, tiền thuê nhà đều đợi chuyển khoản. Giản Minh chỉ muốn thương lượng một chút – anh còn muốn tiếp tục thuê, về phần Hạ Tiểu Sơn cũng chưa nói gì về việc chuyển đi, dự tính cũng là giống nhau – anh vừa cười vừa định nói, bên kia đột nhiên lại nói vài câu.
Sắc mặt của Giản Minh hơi cứng ngắc, nhíu mày dừng một lát, sau đó vẫn cười lễ phép nói, “Được, tôi thương lượng cùng Hạ Tiểu Sơn một chút, tối nay sẽ gọi cho ông.”
Anh cúp điện thoại, Hạ Tiểu Sơn nhìn thần sắc anh không tốt, hỏi, “Làm sao?”
“Con gái chủ nhà muốn kết hôn, muốn sửa chỗ này thành nhà mới, không chỉ không thương lượng thuê tiếp, còn muốn chúng ta tháng sau nhanh chuyển ra ngoài, sẽ trả lại cho chúng ta hai tháng tiền thuê nhà để bồi thường vi phạm hợp đồng.”
Hạ Tiểu Sơn ngừng một lát mới nói, “Vậy anh chuẩn bị thế nào?”
“Nhanh chóng tìm nhà mới,” Giản Minh lúc đầu có hơi rầu rĩ, rất nhanh lại hưng phấn lên, “Vừa lúc còn có thể chuyển đến chỗ gần công ty hơn. Cậu cũng nên nhanh tìm việc, nếu xác định được chỗ làm rồi, chúng ta cũng tiện tìm nhà thuận lợi cho cả hai.”
Hạ Tiểu Sơn ngừng một lát, do dự nói, “Tôi……”
Giản Minh rốt cuộc nhìn ra thần sắc của hắn không thích hợp, “Cậu không định sống chung nữa?”
“…… Ở lò võ tôi có sư huynh, sau này sẽ xuất ngoại, anh ấy nói tôi có thể đến ở, thuận tiện trông nhà. Nhà ở ngoại thành.”
Giản Minh sửng sốt, theo bản năng quan tâm, “Ở ngoại thành vậy cậu đi làm làm thế nào?”
Hạ Tiểu Sơn há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ nói, “Tôi không đi làm.”
Giản Minh rốt cuộc minh bạch — nguyên lai Hạ Tiểu Sơn đã sớm tìm đường lui, nguyên bản không muốn tiếp tục ở chung, chỉ là chưa muốn cho anh biết, trong khi anh lại muốn tìm chỗ tiện cho “Hai người” — nhất thời tức giận.
“Cậu chơi một hai năm chưa đủ? Còn muốn về nông thôn tiếp tục chơi? Chơi trò chơi có thể chơi một đời?” Anh cau mày cao giọng nói, “Cậu cũng không tính chuyện về sau?!”
Hạ Tiểu Sơn cũng nhíu mày, hắn há miệng thở dốc, không thể nói gì.
Giản Minh biết hắn không muốn nói, lại nói chuyện sau này của hắn có quan hệ gì đến anh đâu. Anh tức đến bật cười, nhếch môi cười lạnh, “Hạ lông chân, cậu thật giỏi. Được thôi, không có cậu thì tôi vào trung tâm thành phố thuê nhà ở một mình, cũng thoải mái!” Ném đũa quay về phòng.
Hạ Tiểu Sơn ngồi một mình trên sô pha ngẩn người, gắp một gắp đồ ăn, cảm thấy nhạt như nước ốc. Nhấc Hạ Thiên Nga còn đang la hoảng lên đầu vai, ngây ngốc đứng dậy dọn dẹp bát đũa.
Vừa cọ rửa xong, Giản Minh đầy người hàn khí mang khẩu trang bao tay đi ra, gắp lấy Hạ Thiên Nga, “Trụi Lông là do tôi nhặt, cậu cứ thế đi đi!”