“Lão Tam, cậu đưa lão Nhị trở về,” Đại Mã uống đến mức đỏ mặt tía tai căn dặn kỹ lưỡng, “Nhất định phải đưa về tận nhà đó, còn nhớ rõ địa chỉ không?”“Rồi rồi biết rồi, nhớ rõ nhớ rõ!”
“Tiểu Sơn, cậu đưa lão Tứ trở về a,” Đại Mã quay đầu lại tiếp tục ân cần dạy bảo, “Nhất định đưa đến giường a, còn nhớ rõ đường …… Rồi, thôi để tôi đưa hai cậu về.”
Hạ Tiểu Sơn đang ôm cột điện ói quên trời, đầu cũng không ngẩng lên, ù tai nên cơ hồ cái gì cũng không nghe thấy, chỉ cảm thấy vai mình sao mà nặng — à, có người bám lưng mà.
Đại Mã tốn sức chín trâu hai hổ mới có thể tách hai tên đần đang bám nhau như nam châm ra, một trước một sau nhét vào taxi, hai tên phát dục này lại tiếp tục bám lấy nhau ở ghế sau. Tài xế lão đại không vui,“Ai! Hai người bọn họ có ói ra xe không đây?”
Đại Mã ngồi vào ghế phó lái, quăng ra sau hai cái túi nilon,“Tỉnh tỉnh! Bọc miệng lại!”
Hai người thất điên bát đảo bò lên, mỗi người chiếm một bên cửa sổ, mơ hồ chụp lấy túi nilon che miệng lại.
“Ai ai, Buff đứng bên phải này, phóng pháo cho boss làm gì, cho ca một bình lam.” Hạ Tiểu Sơn gõ cửa sổ chỉ chỉ trạm xe bus bên kia phố mà ra lện.
“Không phải tôi không cho cậu làm hạng mục này, tôi còn phải gánh bao nhiêu hạng mục cậu có biết không, kế hoạch của cậu không hấp dẫn khách hàng tôi biết làm sao……” Giản Minh dạy dỗ bóng người bên cửa sổ.
“Nói cậu đó, là cậu đó! Còn phóng nữa hả! Bang hội nào đây, lần sau còn treo máy thì tránh xa tôi ra ……”
“Sư phụ, hôm nay có thể không hít đất hay không, dạ dày đau……”
Xe vui vẻ run run một đường, hai người này liền ợ ói một đường, bên này ọe một tiếng bên kia ợ một tiếng, làm tài xế cùng Đại Mã đều toát ra một thân mồ hôi lạnh. Thật vất vả chạy đến cổng tiểu khu, Đại Mã vừa kéo cửa xe, Giản Minh liền che miệng xông ra, tìm bồn hoa bắt đầu huệ ơi huệ à, Hạ Tiểu Sơn tốt hơn anh một chút, ngồi xổm xuống đất nhìn lên cao đếm cửa sổ.
“Một hai ba bốn năm…… Tám, tụi tui ở tầng tám, ọe ……”
“Tầng tám, ra thang máy bên phải kia…… Ọe!” Giản Minh ngẩng đầu nói theo.
“Vào phòng, tôi bên trái, hắn bên phải, ọe…… Chìa khóa……”
“Chìa khóa dưới thảm trước cửa ……”
“Đúng, ọe ……”
“…… Hai người các ngươi song tấu đó hả?”
May mắn là cái nhóm hát này còn biết dắt dìu nhau vào thang máy, bằng không Đại Mã thật đúng là không biết một mình mình vác hai thằng đều một mét tám này thế nào. Chờ đến khi anh đem được hai tên thiếu gia này đến cửa, vừa khom lưng tìm chìa khóa mở, vừa nghe đề tài trò chuyện của hai tên sau lưng càng ngày càng kì lạ.
“Sưng chỗ nào đâu, chớ có sờ eo tôi ……”
“Anh mới chớ có sờ mông tôi……”
“Quỷ mới sờ mông, đây là ngực…… Móa, sao cứng quá vậy ……”
“Mẹ nó mông đàn ông đương nhiên cứng, anh tưởng đây là bạn gái cũ……”
“Không, sờ cô ấy đã lắm, đợi đã đừng động, tôi sờ lại thử xem……”
Đại Mã mở cửa ra đẩy hai người bọn họ vào, bật đèn rồi nói với hai tên đàn ông này, “Này, các cậu chớ có rượu say loạn tính nha.”
“Quỷ mới loạn hắn!” Giản Minh vừa nghe lời này liền lớn tiếng,“Mông hắn cứng như đá!”
“Lão tử còn không hiếm lạ mông anh sao! Múp như mông chó lùn!” Hạ Tiểu Sơn ghét bỏ nói,“Tôi ở phòng bên trái, tôi đi xoát phó bản!” Cứng rắn đạp cửa xông vào trong phòng, đóng cửa cái rầm.
“Tôi ở bên phải tôi đi ngủ!” Giản Minh cũng rống lên một tiếng đạp cửa phòng, vứt bỏ Đại Mã ở ngoài rồi đóng sầm cửa.
“……” Thật là hai vị tổ tông.
Đại Mã lắc đầu thở dài đặt lại chìa khóa lên bàn trà phòng khách, tắt đèn, cáo lui. Hai phòng ngủ an tĩnh một lúc, phòng của Hạ Tiểu Sơn lại bật đèn.
Một lát sau, hắn xỏ đại dép lê bừa bãi đi thẳng đến WC, ói thêm một trận rồi lại lột quần đùi xuống dội nước. Dội từ trên xuống dưới thỏa thích rồi lại vùi đầu vào bồn rửa tay súc miệng lung tung, sau đó mới chống tường muốn đi ra.
Vừa vặn đụng vào Giản Minh đang chống tường đi vào, hai người cao ngang ngửa, mặt dán mặt liền ôm. Đôi môi lạnh lẽo của Hạ Tiểu Sơn lướt qua lỗ tai Giản Minh, Giản Minh run run, thuận thế ôm eo hắn.
Trong bóng tối bốn con mắt mơ mơ màng màng nhìn nhau hồi lâu, Hạ Tiểu Sơn vỗ về đầu tóc của Giản Minh thở dài nói, “Cậu cao quá …… Tần Lãng……”
Giản Minh mất hứng nhíu mày,“Con mẹ nó ai là Tần Lãng…… Anh lại làm bậy sau lưng tôi hả? Hà Thụy Thăng……”
Anh phẫn nộ giữ cằm Hạ Tiểu Sơn hôn xuống, hắn bị anh bổ nhào vào ép lên tường liền thét lớn một tiếng, ngậm lấy đầu lưỡi anh.
……
Giữa trưa hôm sau, mặt trời rực rỡ treo cao.
Hai nam nhân vết cào đầy lưng, mỗi người bọc chăn ngồi song song ở hai bên giường, híp mắt đón dương quang, mặt mày cau có thả ra từng vòng khói.
Hút xong một điếu, Giản Minh dụi đầu thuốc rồi lại tìm một điếu nữa, nghiêng đầu bật lửa, ngậm một ngụm. Hạ Tiểu Sơn bên kia cũng xòe tay, anh quăng cả hộp thuốc cùng bật lửa qua.
Hạ Tiểu Sơn rút một điếu, ngậm trong miệng rồi đốt, vẻ mặt thống khổ hít một hơi, rốt cuộc nhịn không được khàn giọng mở miệng.
“…… Tôi thật không thể hiểu nổi, anh cũng say như vậy, làm sao có thể làm tôi được?”
“Tôi cũng còn không thể hiểu,” Giản Minh khàn khàn mệt mỏi nói,“Cậu cũng đã bị làm thành như vậy, làm sao còn có thể làm tôi?”