Triệu Minh thấy thái độ của Khương Dao cũng ngẩm đoán được nguyên nhân, nhưng với hắn đây chưa phải là thời điểm thích hợp nên cũng đành lặng im.
Vì cô mua đồ khá nhiều nên Triệu Minh đã lấy xe đạp chở cô về. Ban đầu, Khương Dao có ý định từ chối vì giờ này là khoảng 6 giờ tối, hắn chắc chắn đang ở nhà và cô cũng không muốn mắc nợ. Lỡ hắn nhìn thấy Triệu Minh thì hắn ta sẽ làm khó làm dễ đủ chuyện cho mà xem.
Nhưng Triệu Minh nói sẽ dừng xe cách nhà một đoạn, bảo cô cứ yên tâm, vì thế Khương Dao cũng đồng ý. Ngồi trên xe nhìn bóng lưng của hẳn, cô nhớ đến những ngày tháng khi họ còn học cấp 3, ít ra thì khi ấy yên bình biết bao nhiêu.
Như hắn nói, cả hai đi thêm tầm 20 mét nữa thì đến nhà, Triệu Minh đã để Khương Dao tự đi bộ về. Cô liền xuống xe.
"Cảm ơn cậu, Triệu Minh."
Triệu Minh vui vẻ cười:
"Không có gì, hẹn tuần sau gặp. Mình đi đây. Xin lỗi vì không giữ được lời hứa với cậu, lại đưa số điện thoại cho ba cậu."
Khương Dao hiểu rằng hắn bị ép buộc nên cũng không trách gì, cười nhẹ.
"Không có gì đâu. Cậu đi đường cần thận."
Nói rồi, hắn rời đi. Triệu Minh vừa khuất dạng khi rẽ sang đường lớn thì Khương Dao mới quay người lại bước đi, chợt thấy hắn đang đợi mình ở cổng.
Hắn đứng khoanh tay dựa vào cổng, gương mặt hơi căng thẳng. Nhìn vào cô, Khương Dao có cảm giác nổi da gà không lẽ hắn sẽ nổi trận lôi đình ngay tại cổng mà không nể mặt hàng xóm láng giềng? Mới nghĩ đến đó thôi,
Khương Dao thật sự không dám tưởng tượng thêm nữa, liền chạy nhanh đến bên cạnh hắn, cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì.
"Chú, chú đợi tôi sao?"
Nhìn gương mặt của cô, tâm tình hắn cũng dịu lại một chút, cơn ghen tức bỗng tan như một làn khói, chỉ còn vương vấn một vài vết mờ. Cơ mặt hắn cũng giãn ra, nắm tay cô đi vào trong rồi đóng cửa cổng lại.
Hắn đi vào trước, ngồi gọn trên ghế. Khương Dao cũng vào theo, đặt túi đồ ăn to đùng trên bàn nhìn hắn.
"Chú..."
"Đi chơi vui không?"
Khương Dao đoán hắn vẫn còn thái độ ghét bỏ với Triệu Minh, đành nói dối hắn:
"Cũng bình thường thôi. Tôi còn phải chọn nhiều món đồ, không có nhiều thời gian để nói chuyện với Triệu Minh đâu. Tôi còn tranh thủ về nhà học bài nữa, cuốn sách lần trước chú đưa cho tôi nó khá hay, nên tối nay tôi muốn học tiếp."
Nghe vậy, hắn cảm thấy mình như được khen ngợi, cảm xúc trở nên nhẹ nhõm hơn. Bỗng chốc hắn tự trách bản thân, tự nhiên để cái tính nóng vội, hấp tấp phá vỡ kế hoạch ban đầu, cũng may còn "quay xe" kịp.
"Có thật là vậy không?"
Khương Dao gật đầu.
"Không nói dối điều gì đúng không?"
Cô lại gật đầu tiếp.
"Vậy sao, lần sau nếu có nhiều thời gian thì cứ đi chơi với bạn cho khuây khỏa, ở nhà nhiều cũng không tốt."
"Ở nhà nhiều cũng không tốt" là lời nói thật lòng của hắn. Những ngày gần đây, Phúc Điển thấy cô vui tươi và tràn đầy sinh khí hơn hẳn, bản thân hắn cũng vui lây. Đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn để cho cô có nhiều tự do hơn.
Khương Dao hơi bất ngờ vì thái độ của hắn rất khác trước đây. Cô cũng không muốn nói gì thêm nữa, xếp đồ vào trong tủ lạnh rồi đi lên phòng của mình. Khi đi ngang qua phòng khách thì thấy hắn đã mất tăm, Khương Dao nghĩ dạo gần đây có vẻ hắn khá bận, tối nào cũng không có ở nhà.
Vừa đặt điện thoại trên bàn thì nó lại rung lên, đó là cuộc gọi từ Triệu Minh. Khương Dao đoán chắc giờ này hẳn đã về tới nhà nên gọi cho cô biết.
"Triệu Minh, cậu về đến nhà rồi sao?"
"Khương Dao, ba cậu nhập viện rồi, đang ở bệnh viện trung tâm thành phố, tình hình có vẻ nguy kịch, mình sẽ đến rước cậu, chuẩn bị nhanh đi."
Không kịp suy nghĩ thêm, Khương Dao chỉ trả lời được một tiếng.
"บ."
"Mình chuẩn bị tới đây, lát gặp."
Cuộc gọi đã ngắt nhưng cô vẫn chưa hoàn hồn. Rõ ràng mới nói chuyện với ông dạo gần đây mà sao ông ta lại nhập viện rồi, nghe giọng Triệu Minh nói rất gấp gáp, chắc có lẽ hắn không nói dối.
Về đến nhà chưa được bao lâu thì cô lại tiếp tục ra ngoài. Khi ra khỏi phòng, cô để lại một mảnh giấy nhỏ ghi rằng mình đi bệnh viện và đặt nó trên bàn.
Xe hơi nhà Triệu Minh đến rất nhanh đón Khương Dao đến bệnh viện. Trên đường đi, hẳn kể rằng:
"Mình vừa về đến nhà thì nhận được cuộc gọi từ ba mình, ông nói rằng ba cậu đang nhập viện vì ung thư vòm họng giai đoạn cuối, hiện tại nói chuyện rất khó khăn, bảo mình nói với cậu. Hiện tại, ở bệnh viện chỉ có ba mình chăm sóc cho ba cậu. Mình nghĩ cậu nên đến xem tình hình ông ấy như thể nào, dù sao ông cũng còn có mỗi mình cậu."
Những cảm xúc xót thương dần dần nhen nhóm trong đầu Khương Dao, cô cũng biết hiện tại ông chỉ còn một mình, người thân ruột thịt thì sao bằng con ruột được. Nếu cô không ở bên cạnh thì ông rất bơ vơ. Tạm gác những nỗi hận qua một bên, cô cần quan tâm việc trước mắt là đến gặp ông ta và xem tình hình thế nào rồi mới tính tiếp được.
Đến bệnh viện, ông đang nằm trong phòng bệnh chờ kết quả kiểm tra xem khối u ác tính có di căn đến các bộ phận khác hay không. Ông đã được đưa đến đây từ chiều, mọi việc đều nhờ ông Tẩm giúp đỡ.
Theo như Khương Dao nghe từ Triệu Minh thì bệnh tình của ông đã phát hiện từ lâu, nhưng vì dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra nên ông cũng nản, chẳng màng quan tâm đến nó nữa. Cũng may lần này ba của Triệu Minh đến thăm thì thấy ông đang gục ngã dưới sàn, người giúp việc thì đã đi ra ngoài mua đỗ, không có ở nhà.
Đến nơi, cô thấy ông Tịnh đang nằm mơ màng trong phòng bệnh, cơ thể gầy yếu, gương mặt xanh xao, khác hẳn với bộ dạng cũng còn khỏe ở lần gặp trước đó. Ngồi kế bên giường bệnh là ba của Triệu Minh, vừa thấy hai người đến, ông Tẩm bước ra ngoài. Khương Dao gật đầu chào ông, ông cũng đáp lại:
"Ừ, vào trong đi con. Triệu Minh, con ra ngoài với ba một lúc."
Khương Dao đi vào trong. Ông Tẩm và Triệu Minh đến một hành lang trong bệnh viện hóng gió.
Dường như biết Khương Dao bước vào, mắt ông Tịnh mở ra nhìn về phía cô, bàn tay giơ lên trong không trung.
Thấy vậy, cô cũng bước đến ngồi trên ghế nắm lấy tay ông.
"Ba cần gì sao? Ba thấy trong người thế nào?"
Giọng ông Tịnh thều thào yếu ớt, chẳng còn chút sức sống nào. Ông nói rất nhiều nhưng Khương Dao chỉ nghe được hai chữ:
"Xin... lỗi."
Tim Khương Dao quặn thắt, thương cho bản thân ông, mọi lỗi lầm của ông đối với cô từ trước đến giờ sắp tan thành mây cả rồi. Cô rơm rớm nước mắt.
Một lúc sau, khi đã sắp xếp hết mọi việc thì ông Tẩm cũng ra về, để Triệu Minh ở lại cùng Khương Dao phụ chăm sóc cho ông Tịnh. Tối đó, cả hai ngủ trên sàn nhà bên cạnh giường bệnh.
Đến trưa hôm sau, ông Tịnh vẫn không thể ăn gì, chỉ truyền nhiều chai nước khác nhau vào người. Tình hình có vẻ không được khả quan lắm, kết quả đưa đến cho thấy ông còn mắc thêm ung thư phổi. Bác sĩ bảo rằng:
"Với tình trạng sức khỏe của ông Tịnh thì không thể đáp ứng điều trị, dù có điều trị cũng khó đạt được kết quả như mong đợi. Vì thế, bệnh nhân cần ở bệnh viện đề được chăm sóc đặc biệt, sau khi sức khỏe ổn định lại thì đưa ông về nhà uống thuốc. Tâm trạng cũng ảnh hưởng rất lớn đến người bệnh, vì thế người nhà cần đặc biệt quan tâm chú ý, tránh để người bệnh kích động mạnh hoặc mang
những cảm xúc tiêu cực để kéo dài thời gian sống."
Nghe xong, cô như chết lặng, Triệu Minh đứng cạnh bên đỡ cô lại để cô không ngã gục xuống nhà. Từ tối hôm qua đến giờ, vì mãi chăm bệnh nên cô không thể ngủ đủ giấc, cơ thể khá mệt mỏi, mọi sức lực sắp cạn hết.
"Cám ơn bác sĩ."
Bác sĩ rời đi một lúc thì cô cũng quay về sắp xếp mọi thứ.