Tựa như căn phòng ma pháp trong truyện cổ tích khi còn bé bà ngoại đọc cho hắn, khi cậu bé mở cửa ra, căn nhà nguyên bản một mảnh đen nhánh, từng ngọn từng ngọn đèn đồng loạt sáng lên.
Đèn là loại màu cam, cũng không quá chói, đợi tất cả sáng hết, toàn bộ hình dạng ngôi nhà liền hiện ra trước mặt Lâm Uyên.
Cửa là huyền quan, bởi gian phòng rất lớn, cho nên huyền quan cũng rất lớn, trên sàn nhà huyền quan vốn hẳn là sạch sẽ chỉnh tề lúc này lại bày lung tung thật nhiều giày, đều là giày nam nhân trẻ tuổi, số đo giống nhau...
***Huyền quan là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách***
Lâm Uyên nhìn thoáng qua đại nam hài đang ngồi ở bậc cao trên sàn nhà huyền quan, nhìn đối phương lung tung cởi giày ra, tùy ý ném ở đó.
Được rồi, xem ra nhiều giày như vậy đều là của người trước mắt.
Lâm Uyên quy củ cởi giày, sau đó bày giày thật chỉnh tề trên đất trống bên trái. Làm một đôi giày chỉnh tề duy nhất trong số đó cũng là một đôi giày bình thường nhất, khiến nó thoạt nhìn có chút phá lệ bắt mắt.
Chủ nhân của gian phòng tựa hồ không dự định cung cấp dép, bởi vì ngay cả chính hắn sau khi cởi giày cũng không có thay dép, Lâm Uyên liền không có hỏi nhiều, trực tiếp đi vớ bước lên sàn gỗ.
Lúc này hắn mới quan sát xung quanh:
Bên trong cả gian phòng sử dụng toàn bộ đều là một loại sàn gỗ đậm màu, hầu như không có dùng tường ngăn cách, cho dù có ngăn cách cũng là phương thức bán ngăn cách, cứ như vậy, không gian phòng thoạt nhìn phá lệ lớn, lại càng không phải nói cửa sổ lầu một và lầu hai áp dụng chính là kiểu tường thủy tinh phản chiếu, tròn một mặt cửa sổ toàn bộ đều là thủy tinh!
Mà đây cũng không phải nguyên nhân khiến Lâm Uyên sửng sốt, hắn sửng sốt chính là cảnh sắc ngoài cửa sổ thủy tinh: Hơn nửa màn trời đều là xanh đen, mà nửa phần dưới rõ ràng là một mảnh đèn đuốc, đường như quang long, nhìn kỹ, còn có thể thấy xe cộ đông như kiến ở trên "Quang long" thong thả di chuyển.
Cảm giác toàn bộ cảnh đêm thành phố thình lình đều chứa trong đáy mắt!
Lâm Uyên nhíu mày.
Hắn nhớ trước đó rõ ràng đã chú ý kỹ tới căn nhà chỉ là hai tầng lầu thông thường, thế mà sau khi đi vào lại cảm giác bản thân bỗng nhiên đang đứng ở một nơi cực kỳ cao, đây... Đây là có chuyện gì?
Cũng may chủ nhân của gian phòng đã hoàn toàn thích ứng với vẻ mặt của hắn, vấn đề trong đầu Lâm Uyên còn chưa xuất hiện mấy giây, điện thoại di động quen thuộc đã đưa tới trước mặt hắn:
"Nhà của em là nhà cao tầng a ~ chúng ta bây giờ đang ở tầng 198, trên lầu là tầng 199. Nơi ở nơi này giống nhau sẽ không lấy toàn bộ biến thành khu dân cư, thích hợp bảo lưu vòng xanh hoá, cũng sẽ cung cấp cho người sử dụng đường nhỏ tư nhân, vừa rồi chúng ta đi là đường nhỏ tư nhân, toàn bộ đường nhỏ đều là kiến trúc ở tầng 198, đứng ở tầng 198 nhìn tầng 198 và tầng 199, đương nhiên thoạt nhìn là hai tầng lầu phổ thông a ~ "
"Cái kia... Em hiện tại mới nhớ tới, anh không sợ độ cao đi? (°ー°〃) "
Cuối cùng, là một vẻ mặt rất đáng yêu.
Lâm Uyên đứng bên cửa sổ, trước một mặt tường thủy tinh với khoảng cách gần như vậy thì cảm giác khá rung động, trong nháy mắt, giống như toàn bộ thành thị đều ở dưới chân mình...
Cảm thụ một hồi, Lâm Uyên quay đầu, sau đó lắc đầu:
"Tôi cũng không sợ cao."
Cậu bé: (°ー°〃)
Xác định khách nhân không sợ, cậu bé trước tiên xách hành lý Lâm Uyên vào, còn hành lý của mình thì ném đại ở huyền quan, ý bảo Lâm Uyên có thể ở trên ghế sô pha bên cửa sổ tùy ý nghỉ ngơi, hắn thì cước bộ nhanh chóng đi vào phòng bếp lấy thức ăn, mà... chắc là phòng bếp đi?
Tuy rằng một thứ đồ bếp cũng không có, bất quá Lâm Uyên thấy được một tủ lạnh lớn, lúc cậu bé mở ra, hắn vừa hay ngồi ở đối diện không thể tránh khỏi thấy được đồ vật bên trong —— tràn đầy đồ uống và thực phẩm tiện lợi.
Đường nhìn từ trên người cậu bé dời đi, Lâm Uyên nhìn về phía ngóc ngách khác trong gian nhà: Lầu một phòng khách khá rộng, bất quá đồ không nhiều lắm, bắt mắt nhất tự nhiên là tường thủy tinh, mà ở bên tường thủy tinh bày một sôpha hai người có phần nhỏ hơn so với gian phòng một chút, đối diện sô pha là một đàn dương cầm cổ điển tam giác, nắp cầm đang mở ra, phía trên còn bày mấy cái ly, hiển nhiên đàn này không phải dùng làm bài trí, mà là được sử dụng hàng ngày.
Đó là đương nhiên, nếu như không phải bị xem như cái khung để đồ phổ thông mà nói.
Trừ đó ra, Lâm Uyên quay đầu nhìn lại phía sau mình, cách một mảnh nhỏ thực vật xanh tạo thành tường ngăn, hắn thấy được mấy khí cụ tập thể hình.
Chắc là phòng tập thể hình.
Một quả bóng rổ đang an tĩnh nằm ở cửa phòng đó.
Sau đó dời đầu và tầm mắt quay lại, rơi vào trên bàn trà trước ghế sô pha: Loạn tao tao tạp chí, một bình đựng nước...
Dưới bàn trà có một thùng rác, bên trong bỏ các loại hộp tiện lợi.
Điển hình người đàn ông độc thân ← Lâm Uyên kết luận.
Ngay khi Lâm Uyên quan sát xong hoàn cảnh lầu một không bao lâu, chủ nhân của gian phòng —— cậu bé bưng một cái khay tới, trên khay là hai chai nước, sau đó là khoai chiên cùng một loạt các loại đồ ăn vặt, hợp thành một đống lớn, vừa đi vừa rơi xuống một ít, hắn phải dùng tạp chí trên bàn trà chen xuống phía dưới, đem khay để lên, sau đó trở lại nhặt lên thứ rơi xuống...
Lâm Uyên:...
"Ăn cái gì nhé, chỗ này các loại đồ ăn vặt đều có!" Ngồi trên chỗ trống ghế sa lon hai người, cậu bé nhiệt tình đặt khay trước mặt Lâm Uyên, đương nhiên, kèm theo khay còn có cái điện thoại di động rất khốc của hắn.
Mặt không thay đổi nhìn lướt qua cái khay, Lâm Uyên cuối cùng từ trên khay cầm một thứ —— một lọ nước.
"Thế nào chỉ uống nước a? Anh không đói bụng sao?" Chủ nhân nhiệt tình lại đẩy khay qua chỗ Lâm Uyên.
Sau đó bị Lâm Uyên quả quyết lắc đầu cự tuyệt.
"Qua tám giờ tối tôi sẽ không ăn cái gì nữa." Lâm Uyên trực tiếp nói: "Hơn nữa, tôi đã theo cửa tiệm cậu đề cử ăn Hambuger, không đói bụng."
Cậu bé: w(Д)w
"Còn có..." Lâm Uyên tiện tay từ trên khay cầm lấy một túi khoai chiên, chỉ vào ngày sản xuất: "Đồ ăn của cậu tựa hồ quá hạn."
Cậu bé: ┌(. Д.)┐
Vì vậy hai người an vị trên ghế sô pha bắt đầu cùng uống nước.
Cho dù uống nước cũng khá kiềm chế, chỉ uống một phần ba Lâm Uyên liền đóng chặt nắp bình, không uống nữa. Nhưng thật ra cậu bé tựa hồ là rất khát, uống một bình còn không có dừng, liền từ trong tủ lạnh lấy một cái nữa.
Lúc mang nước hắn còn chưa từ bỏ ý định kiểm tra ngày sản xuất các loại đồ ăn khác trong tủ lạnh, nhưng không cần hỏi kết quả, nhìn sắc mặt hắn xám xịt cũng biết kết quả kiểm tra làm sao.
"Cái kia... Em đề cử Hambuger ăn có ngon không?" Lâm Uyên đã bắt đầu mệt nhọc, ngay khi hắn tự hỏi chủ nhân của gian phòng bao giờ mới giới thiệu phòng khách cho hắn, chủ nhân của gian phòng đã đưa màn hình điện thoại di động tới trước mặt hắn.
"Tạm được." Lâm Uyên gắng gượng gõ hai chữ.
"Em đã nói nó ăn thật ngon đi? Nhà đó tương chấm đều là đặc chế, nơi khác làm không được cái mùi kia!" Cậu bé lập tức hưng phấn nói.
"Hoàn hảo, cũng không đặc biệt khó làm, như tương thông thường, chỉ là thời gian làm so những nhà khác muốn ngắn hơn một chút..." Lâm Uyên đánh chữ đến chỗ này, một giây kế tiếp, mặt cậu bé liền từ bên màn hình chuyển đến trên màn hình, điện thoại trong tay Lâm Uyên không biết tại sao lại đến trong tay đối phương, giống vô ảnh thủ ở trên điện thoại gõ một hàng chữ, lúc điện thoại lần nữa trở lại trong tay Lâm Uyên, vừa có một hàng chữ xuất hiện phía dưới:
"Cái kia... Ân nhân ngài biết làm cơm?!"
Lâm Uyên:...
Vì vậy, trong cái phòng bếp rộng rãi lần đầu tiên nghênh đón người chân chính sử dụng nó.
Đương nhiên, ở nơi này cả đồ ăn vặt đều quá hạn, muốn tìm được rau dưa mới mẻ làm Hambuger không quá khả năng, bất quá cũng may có bột mì, sử dụng bột mì, Lâm Uyên tổng cộng làm hai món: Một loại là mì nước, một loại còn lại là Hambuger... Không bao hàm nguyên liệu bên trong hay tầng bánh mì bên ngoài, phòng bếp ngoại trừ muối ăn cả những thứ gia vị khác cũng không có, Lâm Uyên phải vận dụng đồ mình trữ, từ quê nhà mang tới, như là cá phơi khô, ốc khô, hải sản khô từng loại đặc sản, nói chung, mì sợi và bánh mì Hambuger lúc đi ra, Lâm Uyên chính là cảm thấy, hai mắt cậu bé hầu như muốn tỏa ra ánh sáng!
Lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha, hắn nhìn cậu bé lang thôn hổ yết ăn mì sợi mình làm.
Nhìn thời gian, lúc này mới nhớ tới ngoại trừ ngủ, tựa hồ phải cùng bà ngoại còn có Phùng Mông báo bình an, đáng tiếc, khi hắn lấy điện thoại ra mới phát hiện di động cư nhiên nát.
Đại khái là khi đánh nhau phát sinh.
Không phải kiểu người di động không rời tay, Lâm Uyên lúc này mới phát hiện điện thoại hư cũng không tính chậm chạp.
Không có cách nào, hắn đành mượn điện thoại cậu bé, trước cùng bà ngoại nhắn tin, sau đó lại nhắn tin cho Phùng Mông mà không gọi điện thoại, bởi vì hắn bây giờ nghe không được.
Làm xong hết thảy, hắn bất tri bất giác ngủ mất.
Lâm Uyên không biết mình cư nhiên mệt như thế, cả người khác di chuyển mình cũng không tỉnh lại → Vì thế chờ nửa đêm tỉnh giấc phát hiện mình đã ở trên giường, hắn không biết mình ở phòng nào, đại khái là một gian phòng trên lầu đi?
Là một căn phòng rất lớn, trừ hắn ra, trong phòng không một bóng người.
Giống mặt tường thủy tinh làm cho khắc sâu ấn tượng ở lầu một, trong căn phòng này cũng có một mặt cửa rất lớn, ngay sau đỉnh đầu của hắn, cửa sổ còn treo một tầng rèm cửa sa mỏng màu trắng.
Đã là đêm khuya, còn có nguyên do góc độ đi? Khi Lâm Uyên híp mắt, chuyển động con ngươi nhìn về phía ngoài cửa sổ, hắn chỉ thấy được đêm tối như mực.
Hắn cứ như vậy nhìn, nhìn...
Luôn cảm thấy nơi đó có cái gì đang dòm ngó.
Thẳng đến hắn chợt nhìn thấy một đôi mắt!
GIống mèo như nhau sẽ chiếu sáng trong bóng đêm!
Cùng cặp mắt kia nhìn nhau, cứ nhìn nhau...
Lâm Uyên trong khốn đốn lần thứ hai ngủ mất.