Tân Triều, Hạ Thiên Phượng năm thứ sáu, rốt cuộc các nghi lễ phức tạp dài dòng cùng điệu múa náo nhiệt cũng trôi qua, đêm trừ tịch - đêm 30. Thẩm Trú giật mình cảm thấy những chuyện đã qua như ở trong mộng.
Năm nay thân thích đi lại tương đối nhiều, trước tháng giêng nửa tháng, Âm gia gần như mỗi ngày đều có thân thích cùng môn khách đến chơi, tiệc lễ không ngừng. Thật ra truyền thống này cũng không xa lạ, hậu thế của 2000 năm sau cũng vẫn giữ phong tục này, chỉ có điều là sau khi trưởng thành Thẩm Trú bề bộn nhiều việc, cực ít tham dự những buổi gặp người thân quen như này, dần dần cũng phai nhạt đi, cũng không nhiệt tình lắm với việc đi thăm người thân.
Nơi này vốn nàng cũng ít người quen biết, bởi vậy những ngày này nàng tránh trong thư phòng cầm từng cuộn sách trúc cố gắng học tập chữ triện. Mới vào tháng giêng nên tuyết rơi rất nhiều, Tập Nghiên đẩy cửa sổ ra, nàng ngẩng đầu nhìn một mảnh trắng xoá của băng tuyết. Nàng bỏ sách trúc xuống, một làn gió lạnh hơi tuyết đập vào mặt, mặt dù sân Âm gia rất rộng nhưng bởi vì được bao bọc bởi một tầng trắng sáng tạo nên cảm giác tất cả đều trở nên thay đổi.
Thế kỷ hai mươi mốt toàn cầu ấm dần, nàng lại là một người phương Nam điển hình, mùa đông phía Nam chỉ là những bông tuyết lẻ tẻ cùng với thời tiết Giang Nam dịu dàng hàm xúc, làm gì đã được trải qua cái lạnh của mùa đông như vậy? Lần đầu gặp cảnh tượng đất trời đều là tuyết thế này, có chút rung động.
Người mặc quần áo nô bộc trong sân quét tuyết cũng mở cửa đi ra, dấu chân để lại trên tuyết phải một thước dày (1/3 mét) mỗi lần nhấc chân rồi giẫm xuống là lún đến bắp chân. Thẩm Trú nhìn đột nhiên hào hứng, xoay người muốn đi ra cửa, Tập Nghiên tiện tay cầm lên một chiếc áo choàng màu đỏ chói thêu hoa văn kim tuyến đuổi theo: “ Cô nương, bên ngoài lạnh, ngài tốt nhất vẫn nên khoác thêm áo.”
Thẩm Trú kiên nhẫn chờ Tập Nghiên cột chắc áo khoác, đội mũ thật tốt cho nàng, lúc này mới lúc này mới xốc màn che thật dày lên bước nhanh đi xuống lầu.
Bên ngoài, tuyết đọng trên nền đá xanh đã được quét gọn sang hai bên, nàng nhìn thấy vừa rồi cả sân được bao phủ bởi mộg chiếc áo bạc long lanh thoáng cái đã không còn, trong lòng lại có chút mất mát..., xa xa thấy hai huynh đệ Âm Tựu đùa giỡn trong đống tuyết, một bên là hai nô tỳ đi theo đám bọn hắn chạy tới chạy lui lo liệu, Thẩm Trú không nhịn được mà nở nụ cười, mặc kệ là hiện đại hay cổ đại, tiểu hài tử đều thích ném tuyết.
Hai huynh đệ Âm Tựu thấy nàng đều chạy tới, kêu to “Tỷ tỷ tới chơi a! “
Thẩm Trú cười để cho nàng ở bên ngoài nhìn xa xa thì còn có thể, nhưng nếu để cho nàng cũng không quy củ mà ném tuyết thì tuyệt đối không làm được.
“Có biết cạnh đây chỗ nào trồng cây mai không?”
Âm Tựu chỉ vào một tòa núi nhỏ cách không xa nói: “Nơi nào trồng cây mai, tỷ tỷ không biết sao?”
Thẩm Trú nghĩ nghĩ, thời tiết này đạp tuyết tìm cũng là một loại tình thơ ý hoạ a, trước kia không có cơ hội, bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà có đủ cả, nếu không thưởng thức một chút ý cảnh thì thật là lãng phí cơ hội ông trời ban cho một điều kiện tốt này rồi.
Tập Nghiên vốn là muốn chuẩn bị xe, Thẩm Trú ngăn nàng lại, đạp tuyết tìm chính là một đường vừa đi vừa ngửi hương mai, nếu ngồi xe thì còn ý vị gì?
Tập Nghiên hé miệng cười “Cô nương, đến lúc đó ngài cũng không nên kêu mệt mỏi nha.”
Thẩm Trú không cho là đúng, cao lắm chỉ là hai đoạn đường thôi, nàng chưa có yếu đuối như vậy.
Nhưng mà rời khỏi cửa lớn Âm gia không bao lâu, nàng đã bắt đầu hối hận. Tuyết ở cửa phủ Âm gia sớm đã được quét sạch sẽ, nhưng càng đi về phía trước thì càng không thể đi được. Tuyết đọng dày như vậy, mỗi bước đi đều ngập đến đầu gối, chưa được nửa đoạn đường đã mệt mỏi thở dốc, cả người đầy mồ hôi, ý tưởng đạp truyết tìm mai trong lòng đã sớm bị tuyết dưới chân bao phủ rồi.
Nàng bám vào hai tay Tập Nghiên cố gắng đi lên phía trước, Tập Nghiên nói: “Cô nương, chúng ta vẫn nên đi về đi, quay lại gọi người đến quét hết tuyết để cô nương đi qua.”
Không ngờ Thẩm Trú lại nói: “Đã đi được một nửa rồi, bây giờ còn muốn quay đầu lại, vậy sức lực của ta vừa rồi chẳng phải là uổng phí sao? Cứ tiếp tục đi đi.” Đã cất bước chân để đi, thì luôn muốn đi đến cùng, bỏ dở nửa chừng không phải phong cách của nàng.
Chờ đến lúc bò lên được đỉnh núi, Thẩm Trú đã mệt mỏi hai chân như nhũn ra, Tập Nghiên có lòng phàn nàn nàng vài câu, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ là phủi tảng đá cho nàng ngồi xuống, Thẩm Trú thò tay vuốt nhẹ hai má bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn những cây mai rải rác trên đỉnh ngọn núi nhỏ này, cánh hoa hồng hồng lướt nhẹ rồi hạ xuống trên nền tuyết trắng, ở trong khí lạnh băng thanh khiết lại lộ ra khí phách ngạo nghễ mà xinh đẹp, nàng bắt đầu cười khanh khách.
====
Edit: ta thề ghi là hoa mai, nhưng màu hồng. Lúc đầu ta tưởng hoa đào nhưng không phải. =_=
====
Tập Nghiên lấy ra lò sưởi nhỏ cho nàng cầm rồi lấy tay áo nàng cuộn thật chặt, thanh âm hờn giận: “Cô nương vẫn còn cười được.” Nói xong thì sửa sang lại lại váy áo bị tuyết làm ướt: “Nếu mà bị bệnh, thì sẽ không còn đùa giỡn được nữa, trở về chủ mẫu sẽ mắng nô tỳ một lượt đấy.”
Tâm tình Thẩm Trú khó có dịp vui vẻ, nên cùng nàng cười nói: “Ồ, hóa ra ngươi ồn ào với ta cả buổi nay là vì sợ bị mắng, thì ra là vậy à?”
Tập Nghiên trợn mắt:“ Cô nương!”
Thẩm Trú khoanh tay ôm lò sưởi đứng lên, đi tới một gốc cây mai tinh tế nhìn. Trước kia đã thấy nhiều thơ vịnh mai (ngâm về cây mai) trong thơ cổ, nhưng đột nhiên lại không thể nào nghĩ ra, mãi lúc sau trong đầu mới chỉ có một câu cũng không mấy hợp tình:
“Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển
Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn”
Dịch thơ:
E ấp trên cành nghiêng bóng nước
Hương thầm lan tỏa lúc trăng lên
Nàng duỗi đầu ngón tay chạm vào một bông hoa mai, màu hồng của cánh hoa thấm xuống nền tuyết trong suốt, chiếu vào đầu ngón tay nàng cũng hồng theo, càng nổi bật lên nét đẹp không sao tả xiết. Là ai nói “Bất thị hoa trung thiên ái cúc.Thử hoa khai hậu canh vô hoa” * , thế hoa mai là gì chứ?
=====
*Dịch thơ:
Chẳng phải niềm riêng yêu mến cúc
Hoa này tàn rụng, chẳng còn hoa
=====
Đang mím môi cười, Tập Nghiên ở sau lưng kêu nhẹ một tiếng:“ Cô nương.”
Mặt mày nàng mỉm cười mà quay đầu lại hỏi:“Sao vậy?”
Tập Nghiên chỉ chỉ một bên “Đặng công tử. “
Nàng giương mắt thấy Đặng Vũ yên lặng sáng ngời đứng ở dưới một cây mai, ánh sáng từ cây mai chiếu xuống rực rỡ, quả nhiên mặt mày như ngọc, tuấn tú vô cùng.
Khóe miệng nàng chậm rãi thu hồi nụ cười nhưng trong giây lát lại giương lên, cười nói: “Đặng công tử.”
“ Trời lạnh như vậy, vì sao ngươi chạy lên trên núi?”
“ Đạp tuyết tìm. Đặng công tử thì sao?”
Đặng Vũ nhìn tuyết đọng phía sau nàng, khóe miệng giật giật, giống như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại cười, nói một câu:“ Nhìn thấy ngươi lên núi nên đi theo.”
Thẩm Trú Nghe vậy hơi bối rối, nhưng ngay sau đó lại thoải mái, cười yếu ớt nói: “Nghe nói văn nhân nhã sĩ từ trước đến nay thường thích đạp tuyết tìm, núi này có mai, Âm Cơ hâm mộ mà tới, người ta cưỡi lừa tìm ta là đạp tuyết tìm mai nhưng lại không nghĩ tới bị tuyết cản lại, giờ khiến Đặng công tử chê cười. “
Ánh mắt của Đặng Vũ trong trẻo nhìn chăm chú nàng, nói: “Tâm tư của ngươi thật sự không giống với hai năm trước.”
Thẩm Trú dịch ra một bước, đi về phía trước, nhìn tuyết đọng khắp núi, cười yếu ớt:“ Mùa đông đến, mùa xuân sẽ còn xa sao?” Nàng chỉ vào tuyết trắng mênh mang dưới núi: “Mọi người đều nói lúc tuyết rơi là điềm được mùa, ngươi nhìn đi, đây là một mảnh trắng xóa, năm nay nhất định là thu hoạch tốt. “
Đặng Vũ ở sau lưng lại đột nhiên cười lạnh: “Tân thị Nhân Vương Khuông cùng Vương Phượng tạo phản, ngươi biết tại sao không?”
Lông mày Thẩm Trú chau lên, nàng chỉ là nghe Âm Hưng nói hai người này liên hiệp với Vương Phượng, Thành Đan rồi thuyết phục Trương Phách ở quận Nam tất cả cùng tạo phản, nhưng lại không biết là vì cái gì, nhưng mà nàng suy đoán cũng không ngoài nguyên nhân quan bức dân làm phản.
“ Pháp lệnh của Tân triều, hà khắc vụn vặt, trăm họ nhẫn nhục chịu đựng, không thể cày ruộng trồng dâu nuôi tằm, lao dịch lại nặng nề. Mà nạn hạn hán, nạn châu chấu lại liên tiếp phát sinh. Quan lại tàn bạo, lợi dụng cấm lệnh mới ra chiếm đoạt tiền tài của dân. Thậm chí người giàu có cũng không thể bảo vệ nhà cửa ruộng đất của bản thân, huống chi nỗi khổ trăm họ? Kinh Châu mất mùa đói kém. Trăm họ trốn vào đầm lầy, đào móc rễ cây mà ăn, mọi người vì mạng sống tranh cướp lẫn nhau từng chút một mà sống, hận không thể đấu đến sống chết. Vương Khuông, Vương Phượng ra mặt đấu tranh, vì vậy liền được tôn sùng là thủ lãnh. “ Hắn than nhẹ: “Đây chính là nguyên nhân khởi binh lúc ban đầu của bọn họ.”
Thẩm Trú yên lặng không nói, trong tai nghe được chuyện thật khiến cho nàng nhất thời không kịp chuẩn bị, đột nhiên bản thân cảm nhận được rõ ràng câu ”Sao không băm vằm hoàng đế“. Ban đầu nàng nhanh nhẹn, sáng tạo, nhưng từ khi tới đây thì tất cả sự thông minh vốn có của bản thân giống như bị thoái hóa, nàng thậm chí chưa từng nghĩ tới chuyện ăn không đủ no sẽ phát sinh ngay bên cạnh mình.
“ Ngươi chỉ thấy Âm gia các ngươi ruộng tốt mấy trăm mẫu, xe cộ nô bộc so với mấy nơi khác tới giờ chưa hề lo lắng sẽ đói bụng. Nhưng lại không biết cái gọi là tuyết rơi đúng lúc là điềm năm được mùa, có thể có thu hoạch tốt thì toàn bộ Tân Dã thậm chí toàn bộ quận Nam Dương cũng chỉ có Lưu gia. “
Lưu gia? Thẩm Trú nghiêng đầu nhìn hắn, khó hiểu:“ Vì sao?”
“ Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe câu nói 'một cây chín đòng đòng'*?”
=====
*đòng đòng: bông lúa.