(ý là nữ nhân nhà họ Âm, tên Lệ Hoa_ cái này là chỉ người, từ này không phải nói họ và tên nhân vậy. Thị là chỉ nữ nhân. Cả câu có nghĩa là: nữ nhân họ Âm, Lệ Hoa.)
Thẩm Trú bị tiếng chim hót líu lo đánh thức. Đôi mắt mở to mơ màng, trong lòng còn đang khó hiểu, chim từ đâu đến phòng mình hót? Híp mắt lại, thấy gian phòng cũng có chút quái lạ, không giống phòng của mình. Nhắm mắt lại suy nghĩ, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Thành phố H, Tô Văn, cướp ngân hàng, bọn cướp…
Nàng trúng đạn bị thương, không chết sao? Vậy Tô Văn đâu?
Thở hắt ra, cử động cơ thể, muốn biết lưng bị thương như thế nào?
Nhưng vừa di chuyển liền nhận ra không đúng. Một chút đau đớn cũng không thấy! Sao lại thế?
Con mắt quét một vòng mới giật mình, nơi này không phải phòng nàng, thậm chí cũng không phải cửa hàng ở thành phố H.
Vén chăn lên, chân nhảy xuống giường, lướt qua bình phong, nhìn rõ cả phòng, màn trướng được tạo lên từ những sợ vải dọc màu xanh rủ xuống đất, gần cửa sổ có một chiếc giường thấp thấp, trên giường lại có một cái bàn nhỏ nhắn bày một ít sách thẻ tre đơn giản cùng một chiếc đèn đồng có hình bông hoa, cạnh đó có một cái khay, trên mặt có ít trang sức chim hồng tước, toát ra vẻ lộng lẫy.
Đây là nơi nào?
Không giống như bị bắt cóc. Thói quen của nghề nghiệp khiến đầu nàng bắt đầu suy nghĩ địa phương nào có thể có một căn phòng như này. Gạch xanh dưới đất rất lạnh, đứng lâu nên nàng cảm nhận rõ khí lạnh từ lòng bàn chân thấm vào trong, giờ lạnh đến bắp chân rồi. Thẩm Trú cúi đầu, thấy lòng bàn chân trái rất đau mà giật mình, giống như bị thương vậy.
Nhưng nàng cực kỳ chắc chắn, ngày hôm qua chỉ bị thương ở lưng, chân không làm sao hết.
Tất cả ở đây, đều không bình thường. Còn nữa, Tô Văn đang ở nơi nào?
Tiếng chim hót rõ ràng lọt vào tai nàng. Trong lòng bỗng nhiên hồi hộp, nàng chạy ra bên ngoài, mới chạy tới cửa thì đụng phải một nữ hài tử.
Hiện ra trước mắt là áo xanh quần dài, nữ hài tử này có tóc mái bằng, tầm mười ba mười bốn tuổi, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng thấy là trẻ con. Thấy nàng thì ngơ ngác một chút, rồi sau đó tiến lên đỡ: “Cô nương, trên mặt đất rất lạnh, chân cô nương còn chưa lành, sao lại đi ra như vậy?”
Quả nhiên! Máu trong người nàng như rơi lộp bộp, đã xuyên rồi!
Cô gái kia biết nhìn mặt mà nói chuyện, cẩn thận từng li từng tí, hỏi:” Cô nương, cô nương cảm thấy thế nào rồi?”
Thẩm Trú cố gắng khiến mình không sợ hãi, bỏ tay cô gái kia ra, lạnh nhạt nói: “Ta không sao.”
Cúi đầu nhìn quần áo mình, lại bình tĩnh nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng không xác định được đây là triều đại nào, nhưng nhìn bày trí ở đây rất nhiều màu xanh, thì nghĩ chắc là Đại Đường ngày trước.
“Tập Nghiên, Lệ Hoa rời giường hay chưa?” Giọng nói uyển chuyển từ bên ngoài chuyền vào. ” Ta đã gọi người lấy nước.”
Cửa bị đẩy ra, một nữ nhân ăn mặc kiểu phụ nữ đã có chồng đi vào, mắt to lông mày rậm, bờ môi đầy đặn, hơn 20 tuổi. Nàng nhìn thấy Thẩm Trú đi chân đất, vẻ mặt không biểu cảm đứng trong phòng, cũng ngơ ngác một chút, nhưng ngay sau đó vừa cười vừa đi đến, thân thiết khoác tay nàng, nói:” Sao còn không thay quần áo? Tập Nghiên, giúp cô nương gia thay quần áo đi.” Nói xong liền sửa sang lại mái tóc rồi bời của Thẩm Trú, nói: “Biểu tẩu giúp muội chải tóc.”
==
Nhược Vân: biểu tẩu là vợ của anh họ
==
Lệ Hoa, họ là gì? Tô Văn đâu? Hắn đang ở đâu?
Nhìn váy được may từ loại vải tốt thế này cũng biết là vô cùng nổi tiếng, dây lưng buộc eo cũng dùng vải rất đẹp, dây áo bên trong rủ xuống, lại tiếp tục buộc thành một cái hình rồi treo vòng ngọc.
Biểu tẩu giúp nàng trải tóc rất kỹ, Tập Nghiên mang gương đồng đến trước mặt, nàng đưa mắt lên nhìn, dù sao gương đồng cũng không bằng gương ở hiện đại, đại khác nhìn thấy lờ mờ, chỉ nhìn ra đôi mắt to, lông mày nhỏ nhắn, cũng là một gương mặt dễ nhìn, trên trán dán hình hoa màu vàng, một tĩnh một động càng làm nổi bật lên nét thanh thúy kiều mỵ trên người.
Sau khi chải đầu rửa mắt xong xuôi, biểu tẩu cười, vỗ tay nói: ” Quả nhiên cho dù ăn mặc như thế nào, Lệ Hoa của chúng ta luôn xinh đẹp nhất. Đi nhanh đi, biểu ca của muội và Văn Thúc còn đang chờ đấy.”
Thẩn Trú cười yếu ớt không nói gì. Ra khỏi phòng, nàng im lặng quan sát bồn phía, sân rất lớn, phòng cũng nhiều, đây là nhà chính và các phòng thê thiếp tạo thành? Đi vào nhà chính, liền thấy hai nam nhân mặc y phục màu sẫm, vạt áo thẳng ngồi trên sạp nhỏ, nhìn thấy nàng đi vào đều đứng lên, một người tuổi tác lớn hơn cười nói với nàng: “Lệ Hoa, thân thể đã đỡ hơn chưa? Chân còn đau không?”
Ngay lúc vừa vào cửa, trong nháy mắt Thẩm Trú không kìm được kinh ngạc, ánh mắt lập tức bị một nam tử khác thu hút. Dáng người cao ráo quần áo nho nhã, ngũ quan dịu dàng ấm áp lại mang theo chút vui vẻ nhàn nhạt, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô. Trái tim Thẩm Trú đập mạnh một nhịp.
Tô Văn!
Chính là Tô Văn!
“Tô Văn!” Nàng gọi một tiếng, muốn tiến đến lôi kéo người kia: “Tô Văn, ngươi cũng xuyên đến đây cùng ta? Vết thương của ngươi như thế nào rồi?”
“Tô Văn” trước mắt hơi sửng sốt, chần chờ nói: “Âm cô nương đang nói gì vậy?”
Thẩm Trú ngỡ ngàng mà ngây người ra, lẩm bẩm nói: “Ngươi…ngươi không phải là Tô Văn?”
Khóe miệng cô run rẩy, nhìn anh ta chằm chằm. Rõ ràng giống Tô Văn như đúc.
Biểu tẩu kinh ngạc nhìn cô: “Lệ Hoa, muội làm sao vậy?”
Một tiếng “Lệ Hoa” đã kéo Thẩm Trú về thực tế. Nàng quan sát nam tử dịu dàng như ngọc này, rồi lại nhìn biểu tẩu, lòng nàng rơi xuống đáy vực. Thẩm Trú lắc đầu, cố gằng khiến mình bình tĩnh: “Không sao…muội không sao…” Nam tử tinh tế kia, bộ dạng nho nha như hoa cúc, nhưng ẩn chứa bên trong là tấm lòng dịu dàng so với Tô Văn lạnh nhạt và bá đạo hoàn toàn không giống nhau.
Xem ra, hắn ta thật sự không phải Tô Văn …
Vậy Tô Văn rốt cục ở đâu? Chẳng lẽ chỉ có một mình nàng xuyên không? Còn Tô Văn thật ra vẫn ở hiện đại? Có phải hắn đã…
Trong lòng nàng sợ hãi, không dám nghĩ tiếp.
Cũng có lẽ vì ánh mắt nàng chỉ rơi trên người nam tử này. Hắn ngước mắt nhìn nàng cười nhàn nhạt.
Thẩm Trú đang một bụng tâm sự, bỗng đột nhiên có một nụ cười rơi vào trong mắt, mặt mũi quen thuộc nhưng nụ cười xa lạ.
Lông mày khẽ giãn ra, cả nụ cười lẫn ánh mắt ấy đều dịu dàng, khiến mặt Thẩm Trú vô ý thức đỏ lên một chút.
Tô Văn…Tô Văn…
Hắn rất giống Tô Văn, nhưng tại sao lại không phải Tô Văn chứ? Tròng mắt Thẩm Trú di chuyển, suy đoán đây rốt cục là triều đại nào.
Bày trí của căn phòng này cùng với phòng nàng không khác biệt nhiều, giường thấp, bàn dài, sách tre cùng với cây đèn hoa, ngoài ra còn có chuông hoa trang trí. Nàng suy đoán từ cách ăn mặc và đồ dùng bày biện mà suy đoán, đây hẳn là thời kỳ Hán Tần.
===
Nhược Vân:
Nhà Hán là triều đại tồn tại từ năm 206 đến 220 trước Công Nguyên. Nhà Tần là triều đại tồn tại từ năm 221 đến 226 trước Công Nguyên.
===
Thẩm Trú đầy một bụng tâm sự, miếng thịt đang nhai trong miệng khô khốc mà vị lại nhàn nhạt khiến nàng không muốn ăn. Thức ăn cổ đại dù sao cũng không thể giống hương vị ở hiện đại mà thỏa mãn nàng, huống chi nàng hằng năm đề chạy nhảy ở bên ngoài, đã quen ăn các món có hương vị đậm đà, bữa cơm này đơn giản chính là nhạt như nước ao bèo.
Sau khi ăn xong thì biểu tẩu còn giữ lại nói chuyện dông dài thật lâu, từ đó Thẩm Trú bắt được một ít tin tức hữu dụng. Hóa ra ngày hôm qua là sinh nhật con gái lớn của biểu tẩu, nàng là khách, vô ý lại té ngã bị thương ở chân. Huynh trưởng ở nhà nghe nói chân nàng bị thương, sáng sớm hôm nay đã phái người muốn đón nàng về nhà. Biểu tẩu cảm thấy trong lòng áy náy, muốn đi về cùng để gặp cô cô, tức là mẹ Lệ Hoa nhận lỗi.
Nàng thật ra cảm thấy chân bị thương không quá nghiêm trọng, ít nhất không có ảnh hưởng đển sinh hoạt hàng ngày, có lẽ không phải việc gì ghê gớm.
“Biểu tẩu không cần áy náy nhiều, cũng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi hai ba ngày là được rồi mà.”
Biểu tẩu lại nói: “Nhưng dù sao muội vẫn bị thương ở nhà chúng ta, chúng ta phải cho cô cô và huynh trưởng một lời giải thích, nếu không, trong lòng sẽ rất áy náy.” Vừa nói lại cười: “Toàn bộ Tân Dã, người nào chẳng biết, bốn người huynh đệ Âm Thức, cũng chỉ có một người em gái là muội, khó tránh khỏi thương yêu nuông chiều. Lại nói tháng sau muội đã đến lễ cập kê rồi, bị thương đúng lúc này, không phải là muốn mẹ của muội lo lắng sao.”
Hóa ra nơi này là Tân Dã, họ nàng là Âm, huynh đệ có bốn người, huynh trưởng tên là Âm Thức. Chẳng qua cái tên Âm Lệ Hoa này khiến nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
Âm thầm nghĩ hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không nhớ nổi là người nào.
Xe ngựa Âm gia đã tới rất sớm, Tập Nghiên giúp nàng thu dọn một chút, bởi vì là trời tháng mười cỏ dại vô biên, cho nên trên vai nàng choàng áo khoác chim tước bơi lội màu đỏ thắm, Thẩm Trú cúi đầu nhìn thoáng qua, trong lòng suy đoán tiền tài quyền thế Âm gia lớn đến bao nhiêu.
Hai vợ chồng biểu ca muốn tự mình theo nàng trở về tới cửa Âm gia bồi tộ,i thật sự là chuyện bé xé ra to, nàng nói hết lời biểu tẩu mới ở nhà, chỉ để biểu ca cùng nàng trở về Âm phủ.
—
Nhược Vân: ha ha… trở về âm phủ.
—
Trước khi trèo lên lên xe ngựa, Tập Nghiên lôi kéo ống tay áo của nàng thấp giọng nói bên tai :” Cô nương, cô nương còn chưa chào tạm biệt Lưu tiên sinh.”
Thẩm Trú giật mình, Lưu tiên sinh là vị nào?
Theo tầm mắt của Tập Nghiên, nàng nhìn thấy nam tử vạt áo vải dài đứng xa xa kia, đón lấy ánh nắng, khuân mặt tuấn tú phiêu dật.