Lục Gia Văn xấu hổ muốn đập đầu vào tường. Buổi sáng đối phương vừa mới nói "Không làm phiền cuộc sống của nhau", kết quả là buổi tối lại xảy ra chuyện này. Liệu đối phương có cho rằng là anh cố ý không?
Phó Khâm Hoàn không để chìa khóa dự phòng ở ban quản lý khu nhà, nếu muốn tìm thợ mở khóa thì còn phải chứng minh mình là chủ nhà, Lục Gia Văn cảm thấy tuyệt vọng.
Rơi vào đường cùng anh chỉ đành gọi điện cho Phó Khâm Hoàn. Sau hai tiếng bíp điện thoại được kết nối, giọng nói trầm lạnh nhạt của Phó Khâm Hoàn vang lên, "Có chuyện gì?"
"À thì, tôi muốn hỏi chút là chừng nào thì anh về? Tôi không mang chìa khóa." Lục Gia Văn nói với giọng thiếu tự tin.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, sau đó Phó Khâm Hoàn bỏ lại hai chữ, "Chờ đấy."
Nghe thấy tiếng tít dài trong điện thoại thì Lục Gia Văn nhận ra đối phương đã cúp máy. Anh thở dài lần thứ một trăm linh một, tin chắc là đối phương ghét anh thật rồi.
Lục Gia Văn hơi mệt lại hơi đói, không biết bao lâu nữa Phó Khâm Hoàn mới về. Anh ngồi xuống cạnh cửa, móc gói bánh mì đậu đỏ đã muốn ăn bao lâu nay ra, xé bao bì rồi từ tốn ăn.
Chính vì vậy khi Phó Khâm Hoàn về đến nhà thì nhìn thấy cảnh tượng thế này: Đại luật sư bình thường trông luôn hăng hái phấn chấn giờ phút này đang ngồi trước cửa nhà hoàn toàn không màng đến bộ vest đắt tiền trên người, rõ ràng vốn dĩ cao ráo chân dài nhưng khi ngồi cuộn người lại lại khiến người ta cảm thấy chỉ như một quả bóng nhỏ, ngồi gặm từng miếng bánh mì khô không khốc. Không biết vì sao Phó Khâm Hoàn cứ cảm thấy hình ảnh này có đôi chút chướng mắt.
"Cậu đang làm gì thế?"
Lục Gia Văn nghe thấy tiếng quay đầu lại thì trông thấy Phó Khâm Hoàn với vẻ mặt tối sầm. Anh tưởng mình gây phiền toái cho đối phương làm hắn không vui nên vội vàng đứng lên xin lỗi, "Rất xin lỗi, có phải tôi quấy rầy anh làm việc không?"
Phó Khâm Hoàn liếc nhìn anh không nói gì mà chỉ lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Anh ăn chưa?" Lục Gia Văn đi theo hắn vào nhà rồi bỏ thức ăn vừa mua vào tủ lạnh, chẳng mấy chốc đã lấp đầy các ngăn.
"Chưa."
"Vậy đợi lát nữa ăn tối cùng nhau được chứ?" Lục Gia Văn nghĩ một lát rồi bổ sung, "Coi như tôi xin lỗi vì làm phiền anh."
Vốn Phó Khâm Hoàn định từ chối nhưng bộ dạng gặm bánh mì vô cùng đáng thương lúc ở cửa của đối phương lại hiện lên trước mắt hắn. Không biết tại sao hắn lại nuốt lời từ chối vào rồi lên tiếng "Ừm".
"Thế anh có kiêng ăn gì không?"
"Không."
Lục Gia Văn gật đầu ý bảo mình đã biết. Vốn anh đã ăn bánh mì nên trước mắt cũng không đói lắm nhưng là vì phải nhận lỗi với Phó Khâm Hoàn nên các món ăn đêm nay vẫn hơi phong phú một chút.
"Có thể ăn cơm rồi."
Hôm nay Lục Gia Văn làm ba món một canh, cá tuyết hấp chanh, bò hầm cà chua, tôm nõn xào xúp lơ và một bát canh đậu hũ trứng Bắc Thảo. Xanh đỏ bày biện đan xen, chay mặn phối hợp, hương thơm ngào ngạt.
Hai người ngồi vào bàn ăn, Lục Gia Văn xới cơm cho Phó Khâm Hoàn, "Anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Cảm ơn."
Phó Khâm Hoàn cầm đũa lên gắp đồ ăn, cá tuyết trơn mềm thấm vị chanh tươi mát ngon miệng. Thịt bò hầm cà chua được hầm mềm tan, nước sốt chua ngọt nồng đậm. Tôm nõn thơm ngon giòn dai, canh đậu hũ thanh thanh, có thể nói sắc hương vị đều đủ cả.
"Thế nào?"
Thấy ánh mắt mong chờ của đối phương Phó Khâm Hoàn bình luận: "Rất được."
"Thật tốt quá." Lục Gia Văn thả lỏng, mặt mày cũng giãn ra, "Tôi chưa từng nấu cơm cho người khác, anh là người đầu tiên ăn thử đồ tôi nấu."
"Bình thường cậu thích xuống bếp à?"
"Phải." Lục Gia Văn nói, "Nếu anh về sớm thì có thể cùng ăn tối với nhau, dù sao nấu thêm cho một người cũng không khác mấy."
Thấy đối phương định nhíu mày thì Lục Gia Văn lại nói: "Tôi hiểu lời anh nói buổi sáng có ý gì, tôi không dùng thân phận bạn đời để ép buộc anh, anh cứ coi như chúng ta là bạn cùng phòng đi."
Phó Khâm Hoàn do dự trong chốc lát rồi nói: "Ừm, tôi biết rồi."
Lục Gia Văn cảm thấy nói được ra lời thì nhẹ nhõm hơn không ít. Hiếm có khi hai người ở chung hoà bình như vậy, trái lại còn có chút không khí của bữa tối dưới ánh nến.
Sau khi ăn xong Lục Gia Văn vốn định thu dọn bát đũa thì lại bị Phó Khâm Hoàn chủ động nhận việc, "Để tôi đi."
Lục Gia Văn cũng không khách sáo với hắn, vừa vặn anh thích nấu cơm nhưng lại ghét rửa bát, hiếm có được người chia sẻ với anh, anh mừng vì được thảnh thơi.
Mấy ngày liên tiếp sau đó Phó Khâm Hoàn đều tan ca sớm về nhà ăn cơm tối. Hắn biết đối phương hoàn toàn có năng lực chiếu cố bản thân, nhưng trong vô thức cứ cảm thấy nếu hắn không ở đó thì hình ảnh đối phương gặm bánh mì làm bữa tối sẽ hiện lên trước mắt hắn.
Lục Gia Văn cũng không biết suy nghĩ trong lòng đối phương, anh thì rất hài lòng với tình hình hiện tại. Anh phát hiện đúng là Phó Khâm Hoàn không kiêng ăn gì cả, bất kể là cái gì cũng đều ăn được lại còn rất nể mặt mà ăn hết, sau khi ăn xong còn tự giác nhận việc dọn dẹp. Điều này thỏa mãn tâm lý của người thích nấu nướng rất nhiều, Lục Gia Văn lại càng mạnh dạn thử các món ăn mới.
Còn thời gian buổi tối thì cả hai người không làm phiền đến nhau. Phó Khâm Hoàn làm việc trong phòng làm việc, Lục Gia Văn thì xem phim trong phòng chiếu phim hoặc là ở phòng khách xem tài liệu vụ kiện, cũng coi như là chung sống hòa thuận.
"Thưa sếp Phó, buổi xã giao tối nay với giám đốc Vương có cần hủy không ạ?" Trông thấy Phó Khâm Hoàn cầm áo khoác chuẩn bị đi thì thư ký Tina lên tiếng nhắc nhở.
Động tác của Phó Khâm Hoàn chợt dừng lại. Khoảng thời gian này hắn luôn cố gắng sắp xếp công việc vào ban ngày, đã quen đến giờ này là về, rốt cuộc chợt quên mất chuyện này.
"Không cần." Phó Khâm Hoàn nói, "Cứ theo như sắp xếp đi."
"Vâng."
Tina lo sợ trong lòng, cứ cảm thấy giống như mình đã quấy rầy đến cuộc sống mặn nồng của vợ chồng người ta. Chuyện sếp Phó kết hôn đã truyền khắp công ty từ lâu, dù sao chỉ cần không mù thì đều có thể thấy nhẫn cưới trên tay hắn. Huống hồ sếp Phó luôn cuồng công tác thế nhưng không đóng đô ở văn phòng mà lại về nhà sớm? Ngay lập tức mọi người đều biết đó là sếp Phó đã gặp được tình yêu đích thực. Nhưng mà đang tân hôn vui vẻ lại cứ phải đi xã giao, đúng là khiến người ta không đành lòng.
Thật ra buổi tiệc xã giao hôm nay có thể đi hoặc không nhưng Phó Khâm Hoàn cảm thấy hình như bản thân hơi thích nghi quá với trạng thái hiện tại, ví dụ như về nhà sớm, ví dụ như ăn cơm cùng nhau. Thói quen là một dấu hiệu nguy hiểm, hắn cần phải làm lạnh lại một chút.
Hắn gửi tin nhắn cho Lục Gia Văn nói là tối nay có xã giao không về nhà ăn cơm, sau khi nhắn xong lại có chút chột dạ.
Lúc Lục Gia Văn nhận được tin nhắn thì đã nấu xong đồ ăn. Trong khoảng thời gian này chuyện quen với việc mỗi ngày ăn cơm cùng nhau cũng không chỉ có một mình Phó Khâm Hoàn. Lục Gia Văn cũng đã quen nấu nhiều thêm một phần thức ăn. Khi nhìn thấy tin nhắn anh bỗng ngẩn người, bọc màng thực phẩm cho đồ ăn rồi cất vào tủ lạnh, anh dự định ngày mai mang tới văn phòng rồi buổi trưa hâm nóng lại ăn.
Một mình Lục Gia Văn không ăn được bao nhiêu, thức ăn vào trong miệng cũng có chút nhạt nhẽo. Nhưng anh vẫn nhớ đối phương đi xã giao sẽ không tránh được phải uống rượu bèn đi nấu canh giải rượu chờ hắn về.
Anh hơi buồn phiền mà suy nghĩ, hiện tại mới qua bao lâu đâu vậy mà anh đã thích nghi với sự tồn tại của đối phương.
Phó Khâm Hoàn cũng ăn uống mà cảm thấy nhạt nhẽo. Nếu nói đúng lương tâm thì thức ăn của khách sạn năm sao rất được, Phó Khâm Hoàn chẳng bao giờ kén ăn nhưng hiện tại lại cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, thậm chí còn có cảm giác chẳng bằng về nhà ăn cơn.
"Thời gian cũng tương đối rồi, không bằng chúng ta đổi địa điểm đi." Giám đốc Vương đề nghị, các vị lãnh đạo khác đều là đàn ông nên cùng mỉm cười ám chỉ tự hiểu trong lòng.
"Ngại quá, trong nhà có người quản chặt nên tôi không đi nữa." Phó Khâm Hoàn nói.
Rốt cuộc điểm có lợi nhất của kết hôn cũng được thể hiện vào lúc này, nhóm lãnh đạo ngồi xung quanh đều biết hắn mới kết hôn nên cười ha ha rồi thả hắn về.
Tuy không đến nơi mua vui nhưng trong bữa tiệc Phó Khâm Hoàn cũng uống không ít rượu. Lúc tài xế đưa hắn về đến nhà thì dạ dày của Phó Khâm Hoàn bắt đầu khó chịu, tâm trạng cũng không được tốt.
"Về rồi à?" Lục Gia Văn đang xem tài liệu vụ kiện, nghe thấy tiếng cửa mở rồi trông thấy Phó Khâm Hoàn với sắc mặt không tốt lắm thì hỏi, "Không sao chứ? Uống rượu à? Tôi có nấu canh giải rượu, mang lên cho anh nhé?"
Phó Khâm Hoàn ngăn anh lại rồi tựa như có chút khó hiểu: "Vì sao phải đối tốt với tôi như vậy?"
Thế này đã coi là tốt hả? Lục Gia Văn bỗng chốc nghẹn lời. Anh nói: "Bạn cùng phòng quan tâm lẫn nhau không phải là việc nên làm à?"
"Không. Không nên như thế." Phó Khâm Hoàn lắc đầu rồi hít sâu một hơi, "Lục Gia Văn, đừng làm những chuyện thừa thãi nữa."
Thừa thãi. Lục Gia Văn lặp đi lặp lại nghiền ngẫm hai chữ đó. Tượng đất cũng sẽ biết nóng giận, Lục Gia Văn anh cũng có lòng tự trọng, huống hồ anh không có sở thích cho không ai. Ngay lập tức anh cười nhạt một tiếng, "Được. Vậy xin tùy sếp Phó."
Đáng tiếc Lục Gia Văn là một người rất giữ thể diện, dù cho có giận đến đâu cũng khó bật ra những lời mắng chửi nên chỉ đành đi vào phòng đóng cửa "sầm" một tiếng, rồi lại không tự chủ được mà ửng đỏ viền mắt.
Khóc cái gì mà khóc. Lục Gia Văn thầm phỉ nhổ mình mau nước mắt, tầm nhìn hạn hẹp. Ngày thường trốn sau lớp vỏ bọc đại luật sư cứng cỏi thì còn đỡ nhưng một khi đứng trước mặt người quen, gỡ bỏ sự cảnh giác thì sẽ rất dễ khóc. Anh tìm những bộ phim khiến người xem rơi lệ rồi tự an ủi là mình chỉ khóc vì xem phim thôi. Nhưng có bao nhiêu phần cốt truyện đi vào tâm trí anh thì chỉ có chính anh biết.
Mặt khác, tuy rằng Phó Khâm Hoàn uống say nhưng cũng không đến nỗi mất hết lý trí nên hiển nhiên sẽ không bỏ qua viền mắt đỏ hoe của Lục Gia Văn. Hắn sững người tại chỗ, nhận ra là dường như bản thân đã làm hỏng chuyện rồi.