Kỳ Hạn Chung Thân

Chương 20: Nguyện vọng (Hết chính văn)



Sau ngày mùng bảy họ lại phải bắt đầu đi làm. Lục Gia Văn quay lại văn phòng luật trả phép, lần đầu tiên anh cảm thấy đi làm giống như xuống mồ, có cảm giác bản thân bị mắc hội chứng nghỉ phép rồi.

Người rơi vào trạng thái tương tự như anh cũng có không ít, đa phần mọi người đều đầu óc lơ mơ và uể oải nên có vẻ anh cũng không cô đơn một mình.

Hiếm có dịp Lục Gia Văn lười biếng trong giờ làm, dùng điện thoại riêng tư nhắn tin cho Phó Khâm Hoàn, "Không muốn đi làm, chán quá đi."

Vốn tưởng chắc chắn Phó Khâm Hoàn đang bận bịu công việc, không rảnh để ý đến anh nhưng kết quả là đối phương trả lời lại anh ngay lập tức, "Anh cũng vậy."

Xem ra hội chứng nghỉ phép không chỉ có mình anh, ngay cả sếp Phó bận trăm công nghìn việc cũng không thoát được.

Vất vả chịu đựng qua một tuần thì trạng thái của mọi người mới dần dần trở lại như bình thường. Thứ hai là Lễ Tình Nhân, Lục Gia Văn mang đến chút socola phát cho các đồng nghiệp, rồi thầm nghĩ trong lòng tối nay phải tạo bất ngờ gì cho đối tượng mới được.

Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên mà hai người họ trải qua cùng nhau, suy xét đến việc hôm sau họ còn phải đi làm thì ra ngoài chơi không thực tế lắm. Lục Gia Văn nghĩ đủ 800 cái phương án nhưng đều cảm thấy không ổn, không phải quê quá thì là tầm thường quá, không có sự mới mẻ.

Rốt cuộc tối nay phải làm gì mới được chứ? Anh chống cằm trầm tư suy nghĩ.

Nhưng không đợi anh suy nghĩ kỹ thì Phó Khâm Hoàn đã nhắn tới một tin, nói là tối nay phải tăng ca có lẽ không thể về nhà sớm nên bảo anh về trước, không cần chờ hắn.

Sự mong đợi của Lục Gia Văn ngay lập tức tiêu tan, anh thầm lầu bầu với gương mặt vô cảm, tên đàn ông khốn nạn có được rồi thì bắt đầu không trân trọng.

Bất đắc dĩ anh đành phải tự về trước một mình. Vốn còn dự định đi siêu thị mua chút nguyên liệu tươi để nấu một bữa tối dưới ánh nến nhưng hiện tại cũng chẳng muốn làm nữa, trong nhà còn bánh mì ăn tạm cho qua là được.

Trên đường về nhà anh cảm thấy hơi ấm ức. Tuy biết rõ đối phương bận công việc thì không có gì đáng trách nhưng vẫn cứ ấm ức. Anh bắt đầu nghĩ lại xem có phải bản thân tùy hứng quá hay không, nhưng tất cả cũng phải trách Phó Khâm Hoàn chiều anh quá đà cho nên chỉ hơi không như ý đã cảm thấy không chịu nổi.

Tối nay có người dùng bữa dưới ánh nến, có người ngắm hoa ngắm trăng, còn có người phòng không gối chiếc gặm bánh mì. Tưởng tượng đến đây thì Lục Gia Văn bèn muốn đi ăn một bữa hoành tráng để tự khao bản thân. Nhưng anh lại nghĩ nhỡ đâu Phó Khâm Hoàn kết thúc công việc sớm rồi về nhà thì sao? Vậy thì bọn họ vẫn còn nửa buổi tối đáng để ăn mừng.

Vì sự "ngộ nhỡ" này nên Lục Gia Văn lại ủ rũ về nhà. Hơn 7 giờ tối trời đã tối đen. Vốn tưởng về đến nhà thứ đón anh sẽ là một khoảng không tối om nhưng không ngờ vừa mở cửa ra thì Lục Gia Văn đã bất ngờ phát hiện phòng khách sáng đèn, một giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên: "Chào mừng đã về nhà."

Được lắm, thì ra là ở đây tạo bất ngờ. Lục Gia Văn không kìm được khóe miệng cong lên, anh đóng cửa lại rồi giả vờ trách cứ đối phương nhưng giọng nói lại vô thức để lộ ý cười, "Phó Khâm Hoàn, anh còn lừa em là tăng ca, có ai tăng ca mà về nhà thế này như anh không?"

Anh nói xong nhưng không có ai trả lời. Lục Gia Văn cảm thấy hơi kỳ lạ, anh tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng của đối phương đâu. Anh hô: "Phó Khâm Hoàn?"

"......"

"Phó......"

Anh đi đến góc nhà rồi sửng sốt mấy giây, một con mèo máy màu lam đang xoay vòng tại chỗ giống như sốt ruột đến độ muốn nói điều gì đó.

Lục Gia Văn từ tốn ngồi xổm xuống quan sát nó rồi nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi là mày nói à?"

Mèo máy không trả lời, thoạt nhìn có vẻ như là chương trình bị rối loạn. Lục Gia Văn vỗ vỗ đầu nó thế mà nó lại khôi phục bình thường, nói chuyện rất tự nhiên: "Kính chào chủ nhân, tôi là Mèo Máy số hiệu T01, ngài có thể đặt tên cho tôi."

Lục Gia Văn dở khóc dở cười, Mèo Máy trước mặt nói chuyện bằng chất giọng nghiêm túc của Phó Khâm Hoàn khiến cảnh tượng có hơi quái dị. Lục Gia Văn ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Thế gọi mày là Tiểu Hoàn đi."

"Được, thưa chủ nhân." Tiểu Hoàn nói bằng giọng điệu đều đều.

Trong nhà có không ít đồ điện gia dụng thông minh, Lục Gia Văn cho rằng có thể đây là sản phẩm mới nghiên cứu của Phó Khâm Hoàn nhưng nhìn bề ngoài thì cũng không rõ lắm nên không khỏi có chút tò mò, "Mày có thể làm gì?"

"Cái gì tôi cũng làm được." Tiểu Hoàn nói, "Tôi có thể điều khiển trung tâm của các thiết bị thông minh, chỉ cần ngài yêu cầu thì tôi sẽ phục vụ ngài."

"Mày phục vụ tao thế nào?"

"Ngài có thể download app của tôi rồi cài vào điện thoại. Chỉ cần ngài gửi lệnh cho tôi thì tôi sẽ thực hiện."

Lục Gia Văn cài đặt app rồi xem thử chức năng trong đó, không ngờ thật sự rất phong phú, ví dụ như làm cơm ba bữa đúng giờ, bật máy sưởi trước giờ tan tầm, quét tước vệ sinh định kỳ vân vân. Nhưng hiện tại Lục Gia Văn không cần mấy thứ đó, anh hỏi Tiểu Hoàn, "Vậy mày có thể trò chuyện với tao không?"

"Xin lỗi, trước mắt tôi chỉ có thể tiến hành theo lệnh, chức năng trò chuyện chưa được nâng cấp và cải tiến."

"Thế có thể hát không?"

"Có thể. Xin hỏi ngài muốn nghe bài hát nào?"

Lục Gia Văn nghĩ nghĩ rồi nói: "Thích anh. Biết hát không?"

"Xin chờ một lát."

Người máy tạm dừng hai giây rồi ngay sau đó phát ra một giọng nữ dịu dàng. Lục Gia Văn không muốn nghe nó phát nhạc bèn vội vàng hô dừng rồi nói: "Cái tao cần không phải như thế."

"Vậy ngài muốn cái gì?"

"Kể chuyện cười cho tao đi, được chứ?"

"Xin chờ một lát."

Không biết Tiểu Hoàn download ở đâu một đống chuyện cười rồi dùng giọng điệu ngang phè đọc lên: "Ngày xửa ngày xưa có hai quả chuối nối đuôi nhau đi dạo phố, đi được một lúc thì quả chuối phía trước cảm thấy rất nóng nên cởi quần áo ra. Sau đó quả chuối đi đằng sau té ngã."

Lục Gia Văn lạnh lùng bảo nó im miệng, "Kể rất hay, lần sau đừng kể nữa."

Tiểu Hoàn không hiểu được ý muốn nói tưởng là đang khen nó, "Vâng, cảm ơn chủ nhân."

Lục Gia Văn: "......"

Nghịch Mèo Máy trong chốc lát thì Lục Gia Văn mới nhớ tới Phó Khâm Hoàn, anh bèn hỏi đối phương khi nào thì về nhà.

"Đang chuẩn bị về. Nhìn thấy Mèo Máy rồi chứ?" Phó Khâm Hoàn phía bên kia có vẻ như mới vừa tan tầm, Lục Gia Văn nghe được một tiếng "tinh" của thang máy.

"Thấy rồi. Đợi anh về rồi nói sau." Lục Gia Văn tích trữ một đống lời muốn nói với hắn nhưng lại sợ ảnh hưởng đến hắn nên đành phải nín nhịn trước.

"Anh đoán em vẫn chưa ăn cơm tối, em có muốn ăn gì không? Anh sẽ mua về."

"Anh là giun trong bụng em hả? Sao luôn đoán trúng em nghĩ cái gì thế."

Phó Khâm Hoàn cười khẽ nói: "Bởi vì hành động của em đều có quy luật cho nên dễ đoán." Thật ra còn bởi vì hắn có để tâm tìm hiểu đối phương cho nên mới hiểu được ý nghĩ của anh, chẳng qua điều này thì không cần phải nói ra.

"Vậy thì may là anh không làm luật sư chứ nếu không anh đúng là một đối thủ đáng sợ." Lục Gia Văn lẩm bẩm.

"Nói mau, muốn ăn gì để anh đi mua."

"Không cần, tủ lạnh còn đồ ăn, lát nữa ăn lẩu đi."

"Được, anh cúp đây."

Sau khi cúp máy Lục Gia Văn lại nghiên cứu Mèo Máy một lúc, trêu nó nói chuyện. Không bao lâu thì Phó Khâm Hoàn đã về, hỏi anh: "Thích không?"

"Thích!" Lục Gia Văn hào phóng bày tỏ sự yêu thích của anh còn cho ý kiến phản hồi, "Chỉ là không thể trò chuyện còn không thể ca hát, giọng điệu đều đều, mấy thứ đó cần phải cải tiến."

"Ừ, cái này là phiên bản 1.0 anh mang về nhà dùng thử trước, sau này sẽ lại cải tiến." Phó Khâm Hoàn hỏi anh, "Em đặt tên cho nó là gì?"

"Tiểu Hoàn." Lục Gia Văn nói một cách nghiêm trang.

Phó Khâm Hoàn: "......"

Tiểu Hoàn bị gọi thì lên tiếng khởi động: "Thưa chủ nhân, xin hỏi tôi phải làm gì cho ngài?"

"Lấy nồi điện đến đây cho tao đi."

"Được, thưa chủ nhân."

Nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên thì tâm trạng của Phó Khâm Hoàn trở nên khó nói. Lúc hắn thiết lập vốn dĩ là nghĩ khi mình không ở nhà thì Mèo Máy có thể ở bên Lục Gia Văn thay mình. Kết quả là bây giờ Lục Gia Văn sai bảo rất thuận miệng, Phó Khâm Hoàn có một loại cảm giác rất lú lẫn.

Món lẩu chế biến đơn giản, hai người đặt nồi lên bếp, cho nước cốt rồi thêm nước thêm nguyên liệu vào là chẳng mấy chốc hơi nóng hầm hập đã bốc lên.

Bữa tối đến muộn cũng đủ ấm áp ngon miệng, đủ để an ủi hai cái dạ dày trống không đang kêu vang của hai người.

Lễ Tình Nhân đêm nay tuy rằng không có bữa tối dưới ánh nến nhưng cũng đủ tốt đẹp. Sau khi tắm xong Lục Gia Văn đút cho Phó Khâm Hoàn một miếng socola mình tự làm rồi hỏi hắn: "Ngon không?"

Socola đen hơi đắng không ngọt lắm, hợp với khẩu vị của Phó Khâm Hoàn, "Ngon."

Lục Gia Văn nằm trong lòng hắn rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó bèn hỏi: "Con Mèo Máy kia khi chính thức ra mắt sẽ dùng giọng của anh à?"

"Không." Phó Khâm Hoàn ôm anh rồi nói dịu dàng, "Đây là phiên bản chỉ thuộc về mình em."

Lục Gia Văn hài lòng, lại dựa vào trong lòng hắn ngủ say.

Phó Khâm Hoàn nghĩ, Lục Gia Văn luôn nói hắn cái gì cũng làm được nhưng thật ra không hề. Hắn không mạnh mẽ đến mức độ đó chỉ là dốc hết sức mình thực hiện nguyện vọng của đối phương mà thôi.

Mấy tháng sau dòng Mèo Máy trải qua cải tiến liên tục đã chính thức được đưa ra thị trường. Trong cuộc họp báo ngày đó Phó Khâm Hoàn đứng trên bục nói: "Cảm ơn người bạn đời của tôi, là em ấy đã cho tôi linh cảm."

Lục Gia Văn cũng đang xem phát sóng trực tiếp của cuộc họp báo, nghe thấy vậy thì không khỏi hiểu ý nở nụ cười.

Khi còn nhỏ anh cảm thấy Mèo Máy rất thần kỳ, giống như có phép thuật vậy nhưng hiện tại anh cảm thấy người có phép thuật chắc hẳn phải là bạn đời của anh mới đúng. Nhưng trên đời nào có phép thuật thật sự gì chứ? Chẳng qua là đủ yêu đối phương mà thôi.

Hắn đã biến tất cả những nguyện vọng mà anh từng tưởng tượng tới và chưa từng tưởng tượng tới trở thành sự thật, vậy bảo anh phải ngừng đắm chìm thế nào đây?

Mỗi một ngày đều là một ngày mới và mỗi một ngày lại yêu đối phương nhiều hơn trước.

Hết chính văn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv