Buổi tối khi cùng gia đình Trình Hâm dùng bữa, Mã Gia Kỳ bất ngờ nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của mẹ Đinh, cứ như người nghiêm nghị đáng sợ hồi chiều không phải là bà. Bà xem Mã Gia Kỳ như con mà chăm sóc, đồ ăn đều gắp đầy bát.
“Tiểu Kỳ, cháu ăn nhiều chút, đừng ngại.”
Mã Gia Kỳ không tiện từ chối, chỉ biết gật gật đầu cảm ơn bà. Trình Hâm không nhìn nổi nữa, nãy giờ mẹ còn không gắp cho cậu miếng nào, bất bình phồng má lên tiếng: “Mẹ không gắp cho con à?! Con mới là con ruột của mẹ mà.”
“Rồi rồi đây.” Mẹ Đinh liền gắp cho cậu một đũa rau.
Trình Hâm há miệng không nói nên lời, định phản bác thì Đinh Trạch Dương lên tiếng: “Ăn đi.” Trình Hâm đành ngậm miệng, ấm ức gắp một cọng rau lên nhét vào miệng. Gương mặt nhỏ nhanh chóng nhăn nhúm lại, rất khó ăn. Nhân lúc mọi người không để ý liền lén lút gắp qua bát Mã Gia Kỳ. Bốn mắt vừa chạm nhau, Trình Hâm chớp chớp mắt vô tội nhìn anh cầu cứu.
Ba Đinh đi làm về thấy trong nhà xuất hiện thêm một thanh niên lạ, nhưng được mẹ Đinh kể lại sự việc mới phản ứng kịch liệt. Vậy mà dám cướp con trai bảo bối của ông. Định bụng tới tiếp chuyện với Mã Gia Kỳ thì bị mẹ Đinh túm lại mắng một trận. Nhưng trong bữa ăn vẫn cố tình hỏi vài câu muốn gây khó dễ cho Mã Gia Kỳ.
Ăn xong Mã Gia Kỳ nhận đi rửa bát, Trình Hâm vẫn bám theo bên cạnh anh cùng anh trò chuyện bớt nhàm chán. Xong xuôi mẹ Đinh lại kéo anh qua phòng khách để nói chuyện. Nói về chuyện học hành rồi hỏi thăm cả ba mẹ anh. Trình Hâm ngồi cạnh không tham gia, ngồi gặm hoa quả xem TV. Nhưng đôi tai vẫn vểnh lên nghe ngóng sang. Mã Gia Kỳ nhịn không được mà giơ tay xoa xoa tai cậu, hại cậu giật mình đỏ bừng mặt vì chột dạ.
Trong lòng mẹ Đinh lại nhiều thêm một chút hảo cảm đối với đứa trẻ Mã Gia Kỳ này, nhìn hành động dịu dàng của anh với con trai mình, sự lo lắng trong lòng nhẹ nhõm hơn, cẩn thận nói: “Tiểu Đinh có phải rất nghịch ngợm không?”
“Không có, em ấy rất ngoan ạ.” Nhắc đến Trình Hâm thì Mã Gia Kỳ sẽ tự động cong khoé miệng cười, ánh mắt rất cưng chiều mà nhìn cậu.
“Thằng bé từ nhỏ đã được cưng chiều, bây giờ vẫn như đứa trẻ không chịu lớn. Sau này ở thành phố, nhờ cháu để tâm đến nó vậy.”
“Dì yên tâm, cháu sẽ tận tâm chăm sóc Trình Hâm.”
Mã Gia Kỳ được mẹ Đinh nhiệt tình mời ngủ lại qua đêm, Trình Hâm vui vẻ muốn kéo anh về phòng. Bây giờ chính là thời gian riêng tư của cả hai, cậu chỉ muốn cùng anh ở trên giường, nằm trong lòng anh, cùng anh nói chuyện phiếm.
Nằm trong lòng của Mã Gia Kỳ ngọ nguậy, kể chuyện trên trời dưới đất, tâm trạng đặc biệt trào phúng vui tươi. Mã Gia Kỳ không nói gì, yên lặng nghe cậu nói, những câu chuyện vặt vãnh nho nhỏ đều được cậu kể ra hết, nhưng Mã Gia Kỳ lại không thấy khó chịu, ánh mắt ôn nhu luôn đặt trên người cậu.
Trình Hâm luôn thích kể chuyện cho anh nghe, đôi lúc cậu tự cảm thấy bản thân rất phiền liền thận trọng hỏi anh. Nhưng đối với Mã Gia Kỳ, Trình Hâm cứ vô tư vô lo như vậy lại càng khiến anh thêm yêu thích cậu. Đối xử với cậu vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.
Đột nhiên Trình Hâm ngồi dậy, tay chống lên đùi của anh, hỏi: “Đàn anh, ngày mai anh muốn đi chơi không, em dẫn anh đi thăm quan Tứ Xuyên nhé?”
Mã Gia Kỳ nhìn chằm chằm đuôi mắt của cậu, vô thức đưa tay lên xoa xoa, đầu gật nhẹ một cái đồng ý: “Được, anh cũng muốn tìm hiểu nơi bạn trai nhỏ của anh sinh ra một chút.”
“Vậy em sẽ tình nguyện làm một hướng dẫn viên dẫn anh đi.” Trình Hâm cong miệng cười rộn, tự tin ngập tràn vỗ vỗ ngực. Giọng nói của cậu mềm mại như mèo nhỏ, không biết bản thân đang suy nghĩ gì, ánh mắt Mã Gia Kỳ nhìn cậu lại sâu thêm một chút.
Mã Gia Kỳ đặt tay sau gáy cậu kéo xuống và cắn xuống môi cậu. Cả hai liếc nhau rồi rất nhanh sau đó đã bắt đầu hôn môi. Bàn tay còn lại đặt sau lưng của Trình Hâm. Một lúc sau, bàn tay ấy bắt đầu trượt xuống và đặt hờ ở eo cậu.
Bàn tay của Mã Gia Kỳ nhéo mông Trình Hâm một cái khiến cậu chợt giật mình, trong lòng cũng hốt hoảng không thôi, rồi lại vì thế mà vòng tay ôm cổ anh càng siết chặt hơn một vòng. Hai người quấn quýt lấy nhau, đêm tối an tĩnh như chỉ còn lại tiếng thở dốc và nhiệt độ nóng rực từ cơ thể.
Nụ hôn kết thúc, Mã Gia Kỳ đặt cằm lên vai cậu giọng nói khàn khàn cũng quấn quýt lấy cậu, đùa cợt trêu ghẹo cậu. Anh chợt tới gần bên tai cậu rồi nói rõ từng câu từng chữ: “Làm sao đây, bây giờ thật muốn đè em ra ăn sạch sẽ.”
Cả người Trình Hâm bị lời trêu ghẹo của anh làm cho mềm nhũn, ngay cả hô hấp cũng đều yếu ớt. Nhưng vẫn cứng miệng mà tức giận đánh anh một cái: “Anh đừng có nói mấy lời biếи ŧɦái như vậy!”
Mã Gia Kỳ nào bị lời của cậu làm cho phân tâm, anh hôn lên tai Trình Hâm rồi từ từ rụi đầu ở hõm cổ của cậu. Những cái hôn nóng rực rơi xuống từng tấc từng tấc da thịt của Trình Hâm, cảm giác kia như có hàng ngàn con kiến bò trên da mà ngứa ngáy từ lòng bàn chân tới tận tim vậy.
Cứ hôn hôn một lúc rồi anh bỗng dừng lại, sau đó hít sâu một hơi như đang cười. Bị cặp mắt tròn xoe ngây ngốc của cậu đè xuống du͙© vọиɠ trong lòng. Cuống họng anh khẽ gầm gừ vài tiếng, thận trọng ôm cậu nằm xuống giường, hôn lên trán cậu một cái rồi trầm ổn dỗ cậu ngủ.