Đi theo Chư Thiên nửa tiếng đồng hồ, nhờ sự nhắc nhở của linh sủng giúp Thiên Tinh Nhã tránh được tất cả bẫy rập, một đường thuận lợi bình an tiến đến trung tâm nơi truyền thừa.
Trung tâm hang động vậy mà xuất hiện một tòa cung điện tráng lệ hoàn toàn khác hẳn với hình tượng một ngọn núi thô sơ bên ngoài. Dọc theo hai bên đường toà cung điện chính đứng thẳng tắp hai hàng tượng đá thân ảnh cao đến hai mét, mỗi một bức tượng tay đều cầm trường thương cao hơn đỉnh đầu, khí thế uy nghiêm mà áp bách.
"Tại sao nơi này lại có một tòa cung điện vậy nhỉ". Quang vệ tò mò tiến đến khắp nơi sờ mó.
Thiên Tinh Nhã thấy hắn đi đến tượng đá bên cạnh liền gấp giọng quát lên.
"Không được động vào nó, trên tượng đá có cơ quan".
"Hả"
Miệng vừa thốt ra một chữ hả thì tay hắn cũng đã chạm vào thanh trường thương.
"Ặc, ta không cố ý đâu thật đấy"...
Nhìn xung quanh một vòng thấy các huynh đệ thân cận của mình sớm đã vọt xa cách hắn cả trăm mét hoàn toàn để hắn một mình không biết làm sao xoay sở a.
Lúc này Quang vệ hết sức đáng thương mà dùng ánh mắt tựa hồ sắp khóc nhìn qua Thiên Tinh Nhã, miệng run rẩy cầu khẩn.
"Chủ chủ tử cứu mạng a, thuộc hạ trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ..."
Chưa để hắn nói hết câu liền nghe được Thiên Tinh Nhã ghét bỏ lên tiếng:
"Ngừng ngừng ngừng, cái câu này bản công chúa nghe đến nhàm trán rồi, ngươi không biết đổi câu khác mới mẻ à. Ngoài ra phụ hoàng ta thu đám thị vệ các ngươi chẳng phải kẻ nào kẻ nấy đều là côi nhi hay sao, thấy ta tuổi nhỏ tính lừa ta à, không có cửa".
Nàng mắng một tràng dài khiến Quang vệ sắc mặt thoáng cái đỏ lên, xấu hổ đến mức muốn kiếm cái hố chui vào. Quả thật bệ hạ ngay từ đầu thu nhận bọn hắn mục đích chính là thu một đám tử sĩ vậy nên lựa chọn tử sĩ không bị ràng buộc bởi thân nhân sẽ là lựa chọn thích hợp nhất, lại nói kể từ khi đi theo vị tiểu chủ tử này, bốn huynh đệ bọn họ mới thật sự cảm thấy ánh sáng, tuy nàng chỉ mới 9 tuổi nhưng hành vi cùng cách sử sự đều khiến bọn họ kính nể, có thể vì vị chủ tử này hy sinh mạng sống đối với bọn họ mà nói cũng là một vinh dự.
"Ta còn chưa chết ngươi trưng vẻ mặt chán đời đó ra làm cái gì".
Quang vệ hơi bối rối lắp bắp.
"Này... Cái này ".
Đổi lại liền nghe được thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.
"Các ngươi nghe kỹ cho ta, Thiên Tinh Nhã ta là loại người sống quanh minh lỗi lạc, tuyệt không đem người bên cạnh đi làm vật chết thay, vì vậy trừ khi tình huống không thể cứu vãn bằng không dù chỉ có một tia sinh cơ ta cũng sẽ bằng mọi cách cứu các ngươi ".
Cảm động, năm trái tim cùng lúc đập bịch bịch không ngừng nghỉ, điều một cái thuộc hạ mong mỏi nhất ở lãnh đạo của mình không chỉ là anh minh thần võ mà chính là người đó sống có tình có nghĩa, chịu vì một cái thuộc hạ như bọn họ mà quay đầu nhìn lại, bày mưu tính kế để có thể cho bọn họ thêm một tia sinh cơ, đây mới là điều mà bọn họ mong muốn.
"Chủ tử, kể từ giờ phút này trở đi mạng sống của chúng ta do người tùy ý định đoạt".
Năm thân ảnh thẳng tắp quỳ xuống hết sức uy nghiêm mà cung kính.
Chỉ là... thời khắc này vốn nên cảm động thì trong giây lát liền thành cảm lạnh bởi lẽ chủ tử của họ sắc mặt lần nữa tái đi mà quát.
"Các ngươi con mẹ nó cũng quá làm ta sôi máu đi".
Nói rồi nàng hung hăng vung tay đem Quang vệ đang bị doạ ngốc ở một bên đánh lùi ra sau, một mình nàng trực diện đối đầu với hơn hai mươi bức tượng đá tay cầm binh khí chính đang bao vây lấy nàng. Nguyên lai Quang vệ lúc nãy chính khí bừng bừng nên quên mất bản thân đang nắm vào cơ quan, một quỳ đi xuống hắn liền chính thức mở ra cơ quan đem hai mươi bức tượng đá sống trở dậy.
Hai mươi bức tượng này tuy hành động chậm chạp nhưng phối hợp rất có bài bản khiến Thiên Tinh Nhã trong nhất thời không biết phải làm sao phá vây.
"Chủ tử chúng ta đến giúp ngài".
Năm người lao vào mỗi người đối đầu một bức tượng đá, công pháp lóa mắt không ngừng được phóng thích ra ngoài, hai bên không ai chịu nhường ai.
"Cứ tiếp tục thế này mình sẽ bị hao hụt hồn lực mà chết". Thiên Tinh Nhã thần sắc trên mặt khẽ biến, hơi trau lại hai hàng mi nàng sau khi đánh ra một quyền đẩy lùi một tượng đá liền cấp tốc thoát ly phạm vi bị bao vây.
Trong lòng một lạnh, Thiên Tinh Nhã thời điểm định phóng xuất ra hồn linh thì một thanh âm nào đó rất lâu chưa từng vang lên đột nhiên xuất hiện.
"Tinh, tinh ký chủ hảo. Hệ thống 01 xin được thông báo nhiệm vụ nâng cấp hệ thống, sau khi nâng cấp hệ thống lên cấp tinh anh thì ký chủ sẽ có thêm đặc quyền tinh anh đó là mở rộng thêm một ngăn không gian hệ thống có sức chứa một trăm người. Trong không gian hồn lực nồng đậm hơn bên ngoài gấp mười lần, thời gian chậm hơn bên ngoài cũng mười lần, phàm là người ở bên trong tu luyện miễn không phải là ký chủ thì sau khi tăng một cảnh giới đều sẽ được hệ thống ghi lại và phân phát phần thưởng tu vi tương ứng cho ký chủ,thỉnh ký chủ lựa chọn tiếp nhận hoặc từ chối".
"Còn có chuyện tốt như vậy ". Thiên Tinh Nhã hồ nghi hỏi.
"01 trước giờ luôn rất tốt với ký chủ không phải sao".
"Hừ ngươi bớt điêu lại, ta nghe muốn ngứa tai".
01 liền dỗi.
"Nói đi nhiệm vụ là gì ".
"Nhận được truyền thừa kiếm thánh, đem truyền thừa cùng đạo vận kiếm thánh truyền cho ký chủ tất cả xung quân cho hệ thống trợ giúp hệ thống nâng cấp. Ký chủ tiếp nhận vẫn là từ chối".
Ngẫm nghĩ một hồi Thiên Tinh Nhã nhấn nút đồng ý, xong nàng có chút cười gượng dò hỏi.
"Cục diện trước mắt ngươi xem có cách nào giúp ta đối phó đám tượng đá này không".
"Cách đương nhiên là có, chẳng qua ký chủ ngươi phải làm chút gì đó tỏ rõ thành ý bằng không ta đây cũng nhất thời quên mất biện pháp a".
Thiên Tinh Nhã khoé miệng giật giật, lần này nàng nhịn.
"Khụ, đỉnh cấp 01 lão ca hệ thống, ca xem có biện pháp nào giúp ta không".
Thấy Thiên Tinh Nhã khép nép như thế khiến 01 đắc ý cười to, nó hết sức phóng khoáng mà phất phất tay tỏ vẻ không có gì nói.
"Đơn giản mà, ký chủ ngươi trực tiếp phóng xuất ra hồn linh chẳng phải liền xong sao"...