Nhưng là cũng không phải không có biện pháp, chỉ cần trước khi bọn chúng chui ra, tiêu diệt tất cả là được!
Vẫn là phải dùng hết thẻ bài.
Thanh Hoà hít thở sâu, ra hiệu cho Enma xuất hiện cũng như tụ lực lượng cho một kích mạnh nhất.
Bản thân thì lấy tất cả thẻ bài tấn công đã trữ hàng, cùng những thẻ phụ trợ cho bọn chúng dung hợp tăng uy lực.
Trong mắt Thanh Hoà, thẻ bài toàn bộ được thả ra nổi lơ lửng xung quanh hắn, sau đó từng thẻ vỡ nát thành tinh quang tụ tập thành một cái viên cầu đen.
Theo càng ngày càng nhiều thẻ bài vỡ nát, lực lượng khủng bố lưu chuyển trong viên cầu đen này.
Ở bên dưới nhóm người chỉ có thể thấy bên cạnh Thanh Hoà đột nhiên xuất hiện một nữ nhân tạo một viên hoả cầu khổng lồ rồi áp súc lại, và viên cầu đen chứa đựng lực lượng khủng bố lưu chuyển dưới tay Thanh Hoà.
Áp súc, không ngừng áp súc!
Nhiều loại lực lượng tương phản, dưới thẻ bài phụ trợ lại dựa sát vào nhau, cuối cùng hoàn toàn thành hình.
Lực lượng khủng bố đen không gian xung quanh vỡ nát một góc, lực lượng đầy cuồng bạo cho dù là nhìn từ phía xa cũng có thể tưởng tượng uy lực của nó.
Cùng Enma đồng thời phóng xuất viên cầu, hoả cầu áp súc phụ trợ cho sát thương của viên cầu đen gần như tăng gấp đôi.
Oanh!!!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc giữa không trung ầm ầm vang lên!
Vào lúc đòn công kích thả ra, Thanh Hoà cũng thấy thời gian dùng thẻ bài đến cuối, cảm giác bản thân sắp rơi xuống thì bị Enma tiếp được.
"Chúng ta trở về bằng Á không gian." Thanh Hoà nhỏ giọng nói.
Enma gật đầu mang theo Thanh Hoà đi vào Á không gian, theo đó chạy đi về cứ điểm của bọn họ.
Là thương trường bỏ hoang có thể quan sát tình huống nhà ở, cùng thuận tiện quan sát hàng xóm kế bên Tô Kỳ.
A, nó không bỏ hoang, hiện tại trên danh nghĩa nó là của hắn.
...
Nổ mạnh!
Xung quanh đều là nổ mạnh.
Vực sâu không thấy đáy bị hai đòn tấn công nổ nát tiêu vong.
Những 'bóng nước'còn đang dực dục và vài con cảm nhận được nguy hiểm mà bò ra, bị lực lượng cuồng bạo cắn nuốt không còn.
[Kiểm tra đo lường.]
[Ô nhiễm gần như bị rửa sạch thành công.]
[Nhiệm vụ hoàn thành.]
Ở lúc Thanh Hoà đã rời đi một đoạn khoảng cách, nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành lúc này mới đến, lo lắng trong lòng Thanh Hoà lúc này mới yên ổn xuống.
Xác nhận mọi thứ đều an toàn sau, Thanh Hoà ngã xuống giường trong cứ điểm hai mắt mơ màng muốn ngủ.
Nhưng là lúc này, hai mắt nhắm chặt của Thanh Hoà đột nhiên mở bừng ra nhanh chóng ngồi bật dậy, ánh mắt khiếp sợ nhìn lại phương hướng nhà ở.
Hay đúng hơn là nhà của Tô Kỳ, nhìn hắn cũng trở về đang bước vào sân nhà.
"Chắc là không sao nhỉ?" Thanh Hoà chột dạ nuốt nước bọt.
Lúc trước khi bay lên nổ tụi quái vật kinh tởm bên dưới, hắn đáp ứng là sẽ an toàn trở về.
Bản thân hắn hiện tại đúng là an toàn, nhưng hình như hắn quên nói cho Tô Kỳ.
Cảm giác thật không ổn, Thanh Hoà mười phần chột dạ nghĩ.
Thanh Hoà bò lại giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi hắn chuẩn bị tiến vào mộng đẹp thì tiếng chuông báo thức vang lên.
"??!"
Thanh Hoà mơ hồ giãy giụa, không biết tại sao đồng hồ lại vang lên thông báo, nhìn lại lịch ngày đánh dấu.
Mất ba phút Thanh Hoà mới nhớ lại là bản thân hôm nay cần đi thi.
"..."
"!!!"
Thanh Hoà thống khổ đập đầu xuống giường, cái gì làm người thống khổ nhất, là bản thân vừa đặt lưng sắp tiến vào mộng đẹp thì bị kéo đầu lên đối mặt bài thi!!!
Căn biệt thự cách vài con phố cũng có một vị sinh viên cùng thống khổ.
Trong lòng đều hò hét muốn đi đốt trường đâu.
...
Bên ngoài cửa sổ phòng học là bầu trời xanh thẳm, mây trắng như bông gòn nhàn nhã mà trôi qua.
Ánh nắng mặt trời chiếu tới ấm hô hô, buổi sáng tươi đẹp.
Đại đa số người tại thành thị không ý thức được, nguy cơ khả năng ảnh hưởng đến sinh hoạt nhẹ nhàng giống như ánh mặt trời xua tan đêm tối, biến mất không có tiếng động.
Mặt trời cứ như mọi ngày mà dâng lên, đường phố theo ánh mặt trời dâng lên cũng dần ầm ĩ, bận rộn chen chúc.
Khoảng cách nhiệm vụ cưỡng chế cũng qua hơn một tuần.
Không biết Tô Kỳ cùng mấy người ở bộ đội đặc biệt có cọ xát gì không, nhưng Thanh Hoà chính là không dám đi gặp Tô Kỳ.
Bình thường đi học cũng là tận khả năng né tránh Tô Kỳ, có lẽ Tô Kỳ sẽ không hiểu tại sao, nhưng là Thanh Hoà hắn chột dạ!
Sau khi ô nhiễm bị tiêu diệt, đợi vài ngày sau mọi thứ bình ổn, Thanh Hoà quay trở lại vị trí bệnh viện quỷ dị kia, biết được bệnh viện cũng theo ô nhiễm biến mất.
Nếu không phải cái hố sâu không thấy đáy còn đó, cùng lịch sử phần thưởng nhiệm vụ, và kho thẻ bài trống không, Thanh Hoà đều cảm giác ban đêm đó như là hắn mơ.
...
Sột soạt sột soạt...
Thanh Hoà bận rộn chuẩn bị cho nhiệm vụ, lần này cũng chỉ là một tên huyết tộc bình thường.
Bước lên xe, thuần thục vặn tay ga phóng ra ngoài.
Thanh Hoà thất thần nghĩ tới, hiện tại mà có Tô Kỳ thì hắn có thể ngồi bên cạnh nhận thưởng nhiệm vụ mà không cần động tay rồi.
Lại lần nữa tiếc nuối thở dài, Thanh Hoà tăng tốc độ chạy đến địa điểm nhiệm vụ.
Đến nơi, Thanh Hoà bước xuống xe, bàn tay đặt trên chuôi đao đi vào trong hẻm.
Chờ đợi mục tiêu tiến đến, nhanh chóng ra tay đánh bại, vào lúc muốn đưa đao trở lại vỏ.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gió, nhanh chóng giơ đao chặn lại.
Keng!
Hai mắt Thanh Hoà bất ngờ trợn to, nhìn thanh niên xuất hiện trước mắt.
Tô Kỳ?!
Tại sao hắn ở đây?!!
Tới đây, Thanh Hoà cũng ý thức được khả năng tên huyết tộc này là Tô Kỳ thả ra, hay đúng hơn là cái mồi.
Để dẫn hắn ra!
Đại ca, ngài đừng chặn đầu như vậy, ta sợ!!
Biết người tập kích là Tô Kỳ, cũng không đánh tiếp mà giơ tay làm đầu hàng.
Dù sao cũng là hắn đuối lý.
Tô Kỳ thấy vậy cũng đưa kiếm vào vỏ, hắn bước nhanh về phía Thanh Hoà, nắm đấm giơ lên.
Thanh Hoà hoảng sợ nhắm chặt mắt chờ đợi đau đớn trong dự đoán, nhưng là lâu quá không thấy gì thì hắn trộm mở mắt ra.
Trên đỉnh đầu lúc này lập tức bị bạo kích, khoé mắt Thanh Hoà ứa ra nước mắt sinh lý.
Quá đau!!!
"Ngươi tên gì?"
Thanh Hoà ôm đầu rên rỉ, nghe người đối diện mở miệng hỏi.
"A? Thì ta là..."
"Ta không hỏi tên giả của ngươi tùy tiện nói, là tên thật của ngươi." Tô Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng Thanh Hoà sau lớp mặt nạ: "Ta là Tô Kỳ, một nhân loại bị chuyển hoá thành huyết tộc."
"..." Nếu không phải biết lớp mặt nạ vẫn còn trên mặt, hắn cứ cảm giác Tô Kỳ nhìn xuyên mặt nạ mà thấy rõ hắn.
Nói thật sao...? Thanh Hoà do dự mà nhìn Tô Kỳ.
Chỉ là...
"Một lần nữa chính thức giới thiệu..." Bàn tay đưa lên cầm lấy một góc mặt nạ.
... Không đáp lại sự tin tưởng này thì quá đáng lắm, bản thân hắn sẽ không tha thứ cho chính mình mất.
Lấy đi mặt nạ trên mặt ra, dùng gương mặt thật sự cũng vị đồng bạn hợp tác chính thức gặp mặt.
"Ta là Diệp Thanh Hoà..."
Mỉm cười nhìn thẳng hai mắt Tô Kỳ.
"... Sau này giúp đỡ nhau nhiều hơn."
"..." Tô Kỳ vẻ mặt nhiều vẻ nhiều màu nhìn Thanh Hoà.
Không ngờ đồng bọn hợp tác miệng không thơm lại là tên hàng xóm lâu ngày này.
Ý nghĩ của Tô Kỳ có chút phiêu, hắn nhớ không lầm lúc trước bản thân còn nghe tên này tự kêu bản thân là phú nhị đại phá tiền.
Lúc đó làm hắn hiểu lầm thật sâu, còn sợ bóng sợ gió đến bây giờ.
Tô Kỳ nhìn Thanh Hoà vẻ mặt nghi hoặc nghiêng đầu nhìn bản thân, cảm thấy vẫn là đừng nói ra việc này.
Chắc chắn sẽ bị cười nhạo!
"Làm sao vậy?" Thanh Hoà nghi hoặc hỏi.
"... Không có gì." Tô Kỳ nói: "Sau này mong giúp đỡ nhiều hơn."
[Hệ thống: Ký chủ thân thân! Có ta, có ta nữa!]
"Được thôi." Thanh Hoà cười trả lời, có lẽ một ngày nào đó cùng Tô Kỳ nói về hệ thống đi.
...
Đương một người nếm thử thay đổi vận mệnh đã định.
Đồng dạng cũng sẽ bởi vì phá hư cân bằng âm dương mà lọt vào quy tắc trói buộc của thế giới.
Một loạt thay đổi của tương lai cũng sẽ phản ứng lên trên người.
Nhưng nếu có người chịu đựng phản phệ thì sao.
Diệp Thanh Hoà ở bên cạnh nghe Thanh Hoà cùng Tô Kỳ trò chuyện, tiểu hệ thống thỉnh thoảng nhảy vào tham gia.
Hai mắt híp lại, tươi cười trên khoé môi chưa từng rơi xuống.
Nếu bị một thế giới ruồng bỏ, cũng đừng vội thương tâm.
Bởi biết đâu... Ở nơi nào đó sẽ chờ đợi ngươi tiến đến.