"..." Tô Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm người phía sau.
Bàn tay ra hiệu hắn đi mở cửa, Thanh Hoà đứng nhìn trên đầu như xuất hiện một cái bóng đèn, lần này hắn hiểu, là kêu hắn đi mở cửa chứ gì.
Làm sao không nói sớm, để tốn thời gian đứng đây nhìn nhau làm gì. Thanh Hoà bước lên trước, giơ tay đẩy cửa vào.
Bên trong có một thiếu nữ vẻ đẹp vũ mị, đôi mắt đỏ hẹp dài như hồ ly, mái tóc dài xõa tung sau đầu, cùng ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào làm cả người nàng sáng lên.
Đúng là một bức tranh hoa mỹ, chỉ là nếu trong tay nàng cầm tay cụt đang chảy máu, mặt trên còn dấu vết bị cắn xé, cùng máu bên khoé miệng, và đương nhiên không phải là máu của nàng.
Tô Kỳ bên cạnh như một cơn gió nhanh chóng lướt về phía trước, thanh kiếm trong tay không chút lưu tình chém thẳng đến cổ thiếu nữ huyết tộc.
Thiếu nữ nhanh chóng nhảy lùi lại tránh thoát, máu xuất hiện tại trên tay, theo đó là nồng đậm sương mù đỏ dâng trào.
Thanh Hoà cùng Tô Kỳ bị sương mù đỏ bao trùm, Tô Kỳ cùng thiếu nữ đối chiến thỉnh thoảng nghe tiếng kim loại cọ xát với nhau.
[Đo lường trong không khí có năng lượng gây ảo giác, thỉnh ký chủ chú ý!]
Giữa không trung xuất hiện dòng chữ đỏ chói lọi, cùng bên tai vang lên âm thanh máy móc nhắc nhở việc này.
Ảo giác?! Sương mù đỏ này còn gây ảo giác?!
Thanh Hoà nhanh chóng tìm kiếm trong số lượng thẻ bài, hắn nhớ trong đó có một tấm thẻ thích hợp với tình hình này, mong sao nó có thể có tác dụng.
Ý thức nhanh chóng phiên lên, hắn cần nhanh chóng, bên tai âm thanh da thịt bị xé rách, cùng tiếng hô đau cũng càng ngày càng mờ ảo.
Keng!
Tìm được rồi!
Tô Kỳ đón đỡ móng tay dài của thiếu nữ tập kích về phía Thanh Hoà, hiện tại hắn nhìn thật sự chật vật, Thanh Hoà mừng rỡ cầm lấy thẻ bài trong tay, không có kéo dài thời gian nữa mà lập tức sử dụng thẻ bài.
Giữa căn phòng rộng lớn bị sương mù đỏ bao trùm, ở trung tâm đột nhiên xuất hiện một chút điểm sáng như pha lê nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Chỉ là rất nhanh sau đó, dòng khí xung quanh như có ý thức mà dần dần tập trung về nơi điểm sáng biến mất.
Dần dần sương mù đỏ hình thành một cái lốc xoáy loại nhỏ, chỉ trong chớp mắt sau đó lốc xoáy càng ngày càng lớn mạnh.
Gió ở bên tai cũng rít gào, cửa kính cửa sổ cũng rung động mãnh liệt, đến khi không thể chịu đựng mà toàn bộ vỡ nát.
Mảnh thủy tinh bị lốc xoáy cuốn đến bay giữa không trung, công kích mọi thứ xung quanh không phân địch ta.
Thanh Hoà rất sớm cũng đã nhanh chóng nắm cổ áo Tô Kỳ thân tàn chí kiên chạy ra bệnh viện, nhìn lại nơi lốc xoáy đang ngang tàn bừa bãi ý đồ làm phẳng khu bệnh viện.
Dùng ống nhòm nhìn lại, phải quan sát rất kỹ Thanh Hoà mới nhìn thấy thiếu nữ huyết tộc đang dùng máu bám chặt vào vách tường, cả người đều bay lên không lắc lư trái phải như con diều.
Thanh Hoà nhịn không được huýt sáo một tiếng, đúng là boss, thanh máu còn ổn định thật sự.
Nhìn lại cái tên tàn tạ bên cạnh cứ như rằng giây tiếp theo tắt thở mà chết, Thanh Hoà không thể không cảm thán.
Huyết tộc so với huyết tộc đúng là cũng không như nhau đâu.
Không ngờ tấm thẻ bài này lại dùng tốt đến vậy, chỉ là... Khi nào nó sẽ dừng lại đâu?
[Lốc xoáy
Miêu tả: Thẻ bài sử dụng một lần. Muốn trải nghiệm thiên tai không? Hiện tại ngươi đang có một vé trải nghiệm miễn phí, đừng ngần ngại mà sử dụng nó đi! Đảm bảo nó rất vui lòng cho ngươi trải nghiệm được làn gió 'bảo bọc'.
Tác dụng phụ: Trải nghiệm miễn phí tất sẽ có tác dụng phụ, không thể nào không thể nào, đừng nói là suy nghĩ sẽ được miễn phí sao. Đến khi dùng nó ngươi sẽ biết tác dụng phụ là gì.
Ghi chú: Cơn gió vô thường thổi qua, mọi nơi đều có gió bay, gió cùng lữ nhân làm bạn, mang theo hồi ức gửi về.]
Thanh Hoà lúc đọc thông tin thẻ bài, não bộ tự động lọc đi thông tin miêu tả cùng tác dụng phụ bị ghi tiện vèo vèo kia.
Hắn chỉ biết dùng nó sẽ tạo ra một cái lốc xoáy, cùng với ghi chú đọc thật hay.
Lúc này, Thanh Hoà cũng như có thể biết tác dụng phụ là cái gì đâu.
Chính là... Nó không có dấu hiệu dừng lại!
Trái lại còn càng ngày càng lớn mạnh, thiếu nữ kia cũng kiệt sức mà bị lốc xoáy cuốn lên, như bị thả vào máy giặt xoay xoay xoay.
"Ai da, cái này nguy rồi a..." Thanh Hoà để tay lên trán nhìn về phía lốc xoáy, hiện tại hắn cũng không biết làm sao cho nó dừng nữa.
[Thanh Hoà: A thống dễ thương ơi, ngươi có biện pháp nào không? Giống như biết thân sau đó vẫy tay vài cái là nó tan đi.]
[Hệ thống: Ta không phải siêu anh hùng, ngài vẫn là dập tắt ý niệm đi lạp.]
Hệ thống ở sau trong biển ý thức trả lời Thanh Hoà, nó hiện tại gan thật sự, chỉ cần không đi xem bên ngoài thì sẽ không gặp quỷ, có gì thì ký chủ thân thân của nó gánh!
"?"
Thanh Hoà chú ý phía xa đang có một chiếc xe việt dã đang nhanh chóng chạy đến, mục đích là cái lốc xoáy này?
Chiếc xe việt dã chạy đến khoảng cách nhất định rồi dừng lại, từ trên xe đi xuống là hai nam hai nữ, mỗi người trên tay đều có bất đồng vũ khí.
Nhìn trang phục trên người họ, Thanh Hoà rốt cuộc nhớ tới đây là chi đội ngũ đặc biệt kia.
Nhiệm vụ của bọn họ là xử lý các việc liên quan đến huyết tộc, lần này cũng không khác mấy.
Chỉ là, bị Thanh Hoà chen vào nên là sự tình có chút vượt không chế thôi.
Thanh Hoà chột dạ gãi gãi đầu, trầm mặc một lúc, nhấn mở sau đó nhìn thẻ bài hạ thấp cảm giác tồn tại.
[Hạ thấp cảm giác tồn tại.
Miêu tả: Có thể cho người sử dụng hạ thấp cảm giác tồn tại, chẳng sợ người sử dụng đứng bên cạnh người khác, chỉ cần bọn họ dời đi tầm mắt, người sử dụng lập tức giống như được ẩn thân, bọn họ cũng sẽ không nhớ rõ người sử dụng đã đến nơi này.
Thời gian thẻ bài có tác dụng: Một tháng.
Chú ý: Một khi sử dụng, vô pháp hủy bỏ bằng bất kỳ phương thức nào.]
"..." Vẫn là con vận mệnh đi.
"Chạy nhanh đi thôi." Tô Kỳ ở bên cạnh hồi phục được một chút hành động, nhãn lực tuyệt vời của huyết tộc giúp hắn không cần ống nhòm vẫn có thể nhìn thấy phía xa, chưa kể hai người bọn họ chưa có rời đi quá xa.
Hiện tại không rời đi, thì cũng sẽ xui xẻo bị bay lên trời tế thiên giống cái huyết tộc xui xẻo kia.
"Bọn họ có thể thu thập cục diện rối rắm, để bọn họ làm đi." Tô Kỳ nhìn Thanh Hoà vẫn còn đứng tại chỗ không có ý định đi, đành mở miệng giải thích.
"Ngươi nói như rất quen thuộc bọn họ vậy?" Thanh Hoà tò mò hỏi.
"A, mấy tên phu quét đường mà thôi." Tô Kỳ khinh thường cười lạnh.
"Được thôi, nhìn ngươi tàn tạ thế này, thôi thì hảo tâm mang ngươi về băng bó vậy, đãi ngộ mời chào đồng bọn hợp tác?" Câu cuối Thanh Hoà do dự chần chờ nói.
"Hả?"