Khó được một ngày cuối tuần.
Vào lúc Thanh Hoà ở nhà hạnh phúc mà ngủ nướng, sáng sớm tinh mơ bên cạnh lại truyền đến tiếng trang hoàng nhà cửa leng ka leng keng đầy chói tai.
Âm thanh lớn đến như thể phòng của hắn đều chấn động, làm người hoài nghi bên cạnh rốt cuộc là đang trang hoàng nhà cửa, hay là đập vỡ xây lại.
Trong nháy mắt Thanh Hoà bừng tỉnh, kéo theo là đầu nặng chân nhẹ, cả người hắn đều choáng váng, dây thần kinh thình thịch đau đớn do thức đêm.
Hiện tại Thanh Hoà phẫn nỗ nắm chặt nắm tay muốn đi qua bên cạnh, cùng hàng xóm thân mật tâm sự!
Thanh Hoà thống khổ lăn lộn trên giường ý đồ tiếp tục vào giấc ngủ, nhưng âm thanh trang hoàng nhà cửa ở bên cạnh vẫn còn tiếp tục không có dấu hiệu dừng lại.
Hai mắt vô thần nhìn lên trên trần nhà, tính tính thời gian bản thân ngủ được.
Ngày hôm qua hắn vừa học xong quay trở về nhà, ăn cơm sau đó chờ đợi đến 11 giờ khuya xuất phát đi làm nhiệm vụ.
Đến địa điểm cũng chỉ mất mười phút, sau đó mai phục chờ đợi nhóm huyết tộc và đánh bọn họ thì lúc đó cũng gần 12 giờ khuya.
Thời điểm đó cứ tưởng sẽ đi hóng gió rồi trở về ngã vào vòng tay mềm mại của cái giường, thì gặp Diệp Liên...
Nghĩ tới đây, Thanh Hoà tang thương vuốt mặt.
Hắn gần như dành cả đêm để kể chuyện cùng trả lời vấn đề của Liên tỷ, đến khi hai người trở về từ vách đá thì cũng đã là bốn giờ sáng.
Cũng may ngày mai là cuối tuần, hắn có thể ngủ nướng nhưng là...!
Thanh Hoà căm phẫn nhìn đồng hồ ngay đầu giường, bên trên hiển thị là sáu giờ!
Tính ra hắn cũng chỉ mới ngủ được có hai tiếng thôi a!!
Làm người đi các ngươi!!!
Hai mắt Thanh Hoà đỏ ngầu đầu tơ máu, trừng lên trần nhà nếu ánh mắt có thực chất thì cái trần nhà cũng bị ánh mắt của Thanh Hoà xuyên thủng.
Hiện tại cho dù chiếc giường có êm có ấm thế nào, không ngủ được vẫn không ngủ được.
Thanh Hoà đành nhận mệnh mà đi xuống giường, cả người lung lay đi rửa mặt vệ sinh.
Đến khi đi ra thì tinh thần Thanh Hoà cũng tỉnh táo hơn, chỉ là oán khí càng thêm dày đặc.
Thanh Hoà đi xuống lầu cùng người nhà chào hỏi, mọi người đều đầy đủ chỉ thiếu Diệp Liên.
Phòng Diệp Liên ngược hướng với nhà đang trang hoàng, nên chỉ còn chút âm lượng không chút ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Thanh Hoà cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong lòng, cùng gia đình ăn sáng.
Hôm nay bà Diệp làm cháo lòng, thức ăn ngon chữa lành một phần tâm linh bị thương của Thanh Hoà.
Ăn cơm xong, Thanh Hoà cùng người nhà nói một tiếng sau đó gọi xe đến. Hắn cần đi lấy xe Liên tỷ trở về, cùng với sẵn đó mua thêm vật phẩm mang về cứ điểm.
Xe rất nhanh sau đó cũng đến, Thanh Hoà bước ra ngoài cổng lên xe, xe lái ngang qua trước nhà đang trang hoàng, nhìn vào chỉ thấy công nhân người đến người đi bận rộn, cũng không nhìn thấy chủ nhà.
Không biết hàng xóm tương lai là ai, mà thôi kệ, chỉ cần không phải là cái huyết tộc là được.
Thanh Hoà nghĩ trong lòng, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Khách nhân, đã đến nơi."
Nghe tài xế nhắc nhở, Thanh Hoà mở mắt trả tiền cùng tài xế nói cảm ơn, sau đó xuống xe.
[Thanh Hoà: A thống, danh sách đồ cần mua đâu rồi?]
[Hệ thống: Đây đây đây.]
Hệ thống lập tức điều ra giao diện liệt kê rậm rạp các đồ vật, những đồ cần mua nhìn nhiều nhưng cũng chỉ là những món đồ nhỏ lỉnh kỉnh.
Gom lại cũng chỉ là hai túi đồ to, cùng một túi đồ ăn vặt.
Trong tay xách hai bao đồ lớn, còn túi ăn vặt Thanh Hoà đã lét lút nhét vào không gian khi đi vào nhà vệ sinh.
Còn hai túi to này cũng không thể khi không biến mất được, nên chỉ có thể cất đi một phần cho giảm trọng lượng.
Thanh Hoà chầm chậm đi đến bãi đỗ xe, siêu thị nhỏ Thanh Hoà ghé vào rất gần bãi đỗ xe Diệp Liên dừng xe ngày hôm qua.
Bây giờ chỉ cần đi lấy xe, chạy về cứ điểm ở đó ngủ bù a!
Nghĩ đến đây, hai chân Thanh Hoà đi nhanh hơn, cả người như tỉnh táo hơn khi nãy.
Hiện tại hắn cần lắm một giấc ngủ, ở nhà thì không biết khi nào hàng xóm trang hoàng xong, đầu hắn hiện tại như là khối bùn trộn với sạn đá.
Vừa đau đầu mà còn không suy nghĩ được cái gì.
Phía trước vang lên tiếng hai cảnh sát thảo luận.
"Có điều tra ra được gì không?" Một vị cảnh sát hỏi.
"Không, hiện trường chỉ còn có dấu vết đánh nhau cùng vũ khí rơi rớt, với mấy bộ quần áo rách nát." Cảnh sát bên cạnh trả lời.
"Thật kỳ lạ, bọn họ đây là đánh nhau sau đó quăng vũ khí cùng lột đồ?" Cảnh sát nghi hoặc cùng đồng sự thảo luận.
"... Chúng ta cũng không thể hiểu bọn họ nghĩ gì." Cảnh sát bên cạnh cũng vô ngữ không biết nói gì, chỉ có thể tự giải thích như vậy.
"Hai vị cảnh sát vất vả, uống miếng nước không?" Thanh Hoà bình tĩnh mà cầm lấy hai chai nước đưa sang cho hai vị cảnh sát.
"A? Không, không vất vả, là nghĩa vụ của chúng tôi." Vị cảnh sát bất ngờ nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện, đưa tay từ chối chai nước đưa qua.
"Không cần khách sáo, nhờ cách vị cảnh sát mà mọi người mới có thể bình yên sinh hoạt, chỉ là chút cảm ơn thôi." Thanh Hoà nói, sau đó cường ngạnh nhét hai chai nước vào tay vị cảnh sát.
"Như vậy, ta không quấy rầy hai vị làm việc, mong mọi việc thuận lợi." Sau đó, Thanh Hoà nhanh chóng rời đi.
"A?" Vị cảnh sát ngơ ngác cầm hai chai nước trên tay, cùng đồng sự nhìn nhau rồi bất đắc dĩ cười cười.
Hai người mở chai nước chạm vào nhau uống lên, đồng thời xoa tay hằm hè tiếp tục gia nhập điều tra.
Đây là nhân dân của bọn họ, là nơi bọn họ muốn đứng ra bảo hộ!
Thanh Hoà nhanh chóng rời đi, lời nói khi nãy là lời thật lòng, hắn thời gian này đi làm nhiệm vụ không thiếu bị báo cảnh sát.
Làm bọn họ điều động cảnh lực như vậy hắn cũng thấy tội lỗi, nhưng hắn không thể ngăn được người đi đường báo cảnh sát a!
Thanh Hoà bước đi tới bãi đỗ xe, theo hệ thống chỉ dẫn đi đến một vị trí đỗ xe, kêu hệ thống hủy đi thẻ bài thì vị trí này đột nhiên xuất hiện một chiếc xe.
Thanh Hoà bình tĩnh mở khóa xe, sau đó đặt đồ vào xe khởi động rời đi.
Hiện tại hắn không dám lái quá nhanh, sợ bản thân buồn ngủ không phản ứng kịp thì toi.
...
Cộp cộp cộp...
Thanh Hoà bước lên tầng cứ điểm được trang hoàng, bên trong đều đầy đủ đồ vật, thiếu vài thứ linh tinh chưa mua tới.
Thanh Hoà lúc này cũng không quản nhiều như vậy, hai mắt hắn chỉ tập trung đến chiếc giường thẳng tắp mà đi tới.
Sau đó một đầu ngã quỵ xuống, kéo chăn đắp lên.
Chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở đều đều vang lên trong phòng.
Hệ thống rớt trên giường bất đắc dĩ nhìn ký chủ của nó, chịu thương chịu khó lấy đồ vật vừa mua từ siêu thị mang ra dọn dẹp cho hết thời gian.
Sau đó nó còn rảnh đi sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo cho ký chủ thân thân của nó.
Thanh Hoà: Ta cảm ơn ngươi. (Mỉm cười.jpg)