"Đường phía dưới??" Dương Khả nhìn thoáng qua bên dưới, không xác định nói: "Bên dưới đây thật sự có đường để đi sao???"
Đá vụn rơi xuống bên dưới miệng hố đen kịt như miệng quái vật trương to, nhìn xuống bên dưới không bao lâu liền làm người cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Dương Khả không thể tin tưởng nhìn lại Thanh Hoà.
Gương mặt Dương Khả như là đang nói 'ngươi nghiêm túc sao Hoà ca?!!'.
Bọn họ vẫn là trước tiên đi ám đạo thêm một vòng, kiểm tra những nơi bỏ sót trước khi kích phát cơ quan, chờ không phát hiện cơ quan nào khác, bọn họ quay trở lại miếng gạch có ký hiệu giống lúc Tô Kỳ chạm đến kích phát cơ quan.
"Làm như vậy thật sao, Hoà ca?" Thấy bàn tay Thanh Hoà chạm vào viên gạch có ký hiệu, Dương Khả nuốt nuốt nước miếng, nói: "Nếu là bên dưới cũng là hố to như vậy, thì chúng ta cũng không còn đường chạy a!"
"Chi bằng ở đây bị chết đói, vẫn là liều mình thử một chút đường sống, tệ lắm thì cùng nhau ngã chết a." Tô Kỳ liếc nhìn Dương Khả nói.
"Cái...!" Dương Khả có chút thẹn, nhưng bị Từ Mặc bên cạnh kéo lại, dù biết đều là đạo lý này nhưng là cũng không nhịn được sợ hãi a!
Thanh Hoà thấy không ai nói nữa, bàn tay dùng lực nhấn xuống viên gạch, viên gạch hãm vào theo đó là tiếng cùm cụp của cơ quan bị kích phát, còn có âm thanh ầm ầm bọn họ nghe thấy lúc trước.
Mặt đất sau đó rất nhanh chấn động, mảnh đất phía trước dần sụp xuống rơi vào hố sâu. Nhưng tốc độ sụp xuống của lần này so sánh với lần trước thì chậm rãi hơn nhiều.
"Tất cả lùi lại phía sau." Thanh Hoà nhíu mày chú ý tình huống, duỗi tay ngăn lại mang bọn họ một chút một chút lùi lại phía sau.
Trong tiếng nổ, Thanh Hoà chú tâm lắng nghe lúc mặt đất sụp đổ sắp lan tràn đến gần vị trí đang đứng, rốt cuộc có âm thanh khác biệt vang lên.
"Bên dưới có đường đi!" Thanh Hoà trong lòng mừng rỡ, lập tức nương túi quần che giấu lấy ra chiếc đèn pin nhỏ, chiếu xuống bên dưới.
Vì không biết ở đây lâu thêm sẽ còn cái gì xuất hiện, thấy có đường đi tiếp bọn họ không ai do dự, tất cả trực tiếp che chở phần đầu nhảy đi xuống.
Cứ tưởng nhảy xuống sẽ bị quăng ngã, nhưng bất ngờ mặt tường hơi nghiêng xuống, làm bọn họ thuận lợi theo mặt tường trượt xuống bên dưới.
Bàn chân Thanh Hoà tiếp xúc đến mặt đất, trong lòng chỉ cảm thấy một chuyến này còn kích thích hơn chính mình đi làm nhiệm vụ hằng ngày, nhìn từng người phía sau trượt xuống Thanh Hoà đưa tay đỡ lên.
Tô Kỳ trượt xuống dưới còn đang mặt ngoài giả vờ choáng váng như những người khác, lại thấy trước mắt xuất hiện một bàn tay. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía người vươn tay với bản thân, có chút tạm dừng sau đó giơ tay cầm lấy.
Thanh Hoà bất ngờ nhìn bản thân tùy tay giúp người, thế nhưng là Tô Kỳ kia.
Dương Khả cùng Từ Mặc đỡ nhau đứng lên muốn chạy lại tập hợp với hai người, lại không nghĩ rằng chân vừa nhất lên, mặt đất lại bắt đầu chấn động.
"Lại có chuyện gì nữa a?!!" Dương Khả hoảng sợ la to bàn tay nhanh chóng tóm chặt người bên cạnh, hắn cùng Từ Mặc nắm chặt đối phương, bọn họ ngẩng đầu phát hiện lỗ hổng bên trên, có thêm những viên gạch khác che đậy.
Hai người cũng không chú ý tới bên dưới chân, có bốn đường ngăn cách chia thành bốn.
Cảm giác mặt đất hơi chấn động, Thanh Hoà theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, thấy đường ngăn cách bên dưới, bản năng thấy không ổn lập tức kéo theo Tô Kỳ vọt qua nơi Dương Khả cùng Từ Mặc đăng đứng.
Vào lúc hai người vượt qua ngăn cách đi đến chỗ Dương Khả, đường ngăn cách đột nhiên nâng lên mặt tường hướng lên trên ghép nối cùng trần nhà vừa bị che lấp.
Đông!
Âm thanh mặt tường đánh vào nhau vang lên, theo đó là tro bụi bay xuống, bốn người đều cảm thấy một trận ê răng, nếu vừa rồi không chạy nhanh tập hợp lại bọn họ khả năng bị tách ra.
Dương Khả mặt xanh lè nhìn nơi vách tường cùng trần nhà liên tiếp, nghĩ lại khi nãy không phải Hoà ca nhanh chóng lao tới mang hắn kéo ra, hiện tại nơi đó chắc còn lại thịt vụn của hắn còn treo ở trên a!
"Hoà ca! Ngươi là ba ba của ta!!" Nghĩ vậy, Dương Khả quay đầu lao lại ôm lấy Thanh Hoà ý đồ tìm kiếm an toàn.
Nơi này thật con mẹ nó nguy hiểm a!!
Mang hài tử ra khỏi nơi cơ quan đầy đất này đi!
Thanh Hoà ban đầu còn bình tĩnh cùng Dương Khả thảo luận nên thả hắn ra, đến sau lại Thanh Hoà mặt vô biểu tình dùng lực xé Dương Khả như keo dính chó dính ở trên người xuống.
Quăng Dương Khả cho Từ Mặc quản, Thanh Hoà đi xem xét một vòng rốt cuộc tìm ra viên gạch có thể mở ra, sau viên gạch không phải ký hiệu, mà chỉ là một cái khoá mật mã.
Phi thường đơn giản thô bạo, ở bên dưới còn có nhắc nhở cũng rất là ngắn gọn sáng tỏ.
[Sau ba lần nhập sai mật khẩu, bom sẽ nổ mạnh.]
Nếu không biết mật mã, hoàn toàn không thể đi tiếp phía trước, không phải ở đây chờ đợi chết đói đi đến, hay là thử sai ba lần mật mã, thì bị bom nổ mạnh tan thành mây khói.
Bốn người cùng nhau đối diện ổ khoá, không biết hiện tại xuống tay từ đâu.
Bản thân Thanh Hoà có thể nhờ hệ thống phá giải, nhưng hắn cũng không biết giải thích như thế nào việc hắn có thể mở khoá ra a!
[Thanh Hoà: Hệ thống, trước tiên phá giải mật khẩu trước đi.]
Lý do thì lấy lúc tụi Dương Khả chưa tỉnh dậy mà phát hiện đi, hiện tại chỉ có thể như vậy.
[Hệ thống: Ký chủ, không ổn!]