Khoá ra biển thực tập điều tra và quan trắc hải dương này, chủ yếu là lấy điều tra hoàn cảnh của hải dương là chủ, trong đó bao gồm thuỷ vực thuỷ văn, khí tượng, hóa học, sinh vật từ từ các yếu tố điều tra cùng phân tích, cuối cùng tổng hợp tính ra thời không phân bố cùng quy luật biến hóa.
Đương nhiên, chuyện mà học sinh quan tâm nhất vẫn là việc mà giáo thụ vì đem các học sinh lừa lên thuyền mà khoác lác là cái kia hoạt động...
Câu cá trên biển.
Chờ đi lên thuyền điều tra, căn cứ vào báo cáo của chuyến tàu, đơn thuyền đi biển này chỉ dừng lại nửa giờ tại trạm, sau đó liền phải chạy tới tiếp theo cái trạm biển khác.
Nói cách khác, đại bộ phận thời gian học sinh vượt qua kỳ thật chính là dùng ở đi biển, chỉ có ở trong thời gian ngừng lại ngắn ngủi, liều mạng mà hoàn thành nội dung điều tra, như vậy mới có thể lén lút tìm tới cần câu cá, làm bộ làm tịch quăng ra như vậy một cây.
Sau đó... Câu cái tịch mịch.
Hơn nữa những người say tàu so trong tưởng tượng của hắn muốn nhiều rất nhiều, chờ làm tổ trưởng một nhóm nhỏ Thanh Hoà hắn hoàn thành cùng ngày kiểm tra, đang hứng thú bừng bừng vén lên tay áo, tính toán chuẩn bị đi tìm tổ viên còn lại trong nhóm mở ra thời gian vui sướng, mới phát hiện hai người trong nhóm của hắn cũng đều ngã xuống.
"Hoà ca, chúng ta không được rồi…"
Tổ viên thống khổ rên rỉ mà bám vào trên boong tàu, bàn tay nắm lan can tàu đều đang run rẩy run rẩy như mắc bệnh Parkinson.
"Khi nãy tổng Nitro trắc nghiệm ta chỉ thiếu chút nữa là trực tiếp phun ở trong bình thu thập mẫu… Phân trống trơn độ trắc định vẫn là nhờ Từ Mặc hoàn thành…… Này cùng trong phim Titanic diễn một chút cũng không giống nhau… Nôn..."
Đồng dạng cũng ngã xuống Từ Mặc lấy chân đá Dương Khả:
"Muốn cảm thụ như trong phim Titanic vậy thì ngươi liền trực tiếp đi nhảy xuống thuyền, đừng ở chỗ này nói lời vô nghĩa… Hoà ca, chúng ta vẫn là đem gia hỏa này đá qua nhóm của người khác đi, đổi lại một người khác không say tàu tới nhóm của chúng ta. Có rất nhiều người muốn chen vào nhóm của chúng ta, cái tên phế vật Dương Khả này đã sớm nên lăn… Nôn..."
Mới vừa lấy cần câu từ đại phó ở trên thuyền mang về Thanh Hoà: "..."
Bộ dáng các ngươi nôn mửa, thật sự rất ăn ý.
Hệ thống bay kế bên Thanh Hoà, nhìn thấy tình cảnh này cũng bay ra rời xa hai người họ một chút, còn lôi kéo theo Thanh Hoà rời xa.
[Hệ thống: Y... Ký chủ thân thân ngài có say sóng không lạp? Nếu có thì ngài ngay lập tức uống lên thuốc lúc trước quay thưởng được đi lạp, nó sẽ chắc chắn hơn thuốc chống say tại thế giới này lạp.]
Nhìn thảm trạng của hai người bọn họ, hệ thống khẽ meo meo lại nói tiếp.
[Hệ thống: Đừng đến lúc đó lại thảm hại như bọn họ lạp, ký chủ thân thân.]
[Thanh Hoà: Không sao, không cần lo lắng A thống, ta hoàn toàn không bị say sóng đâu.]
Không có biện pháp, hắn chỉ có thể tạm thời gác lại kế hoạch đi câu cá, lại lấy ra tới vật phẩm thuốc say tàu mà hệ thống giới thiệu, cho hai cái tổ viên vẫn còn ngoan cường mà cãi nhau mỗi người một viên.
Ân, thuốc hệ thống rất tốt đâu, thấy bọn họ sau khi uống thì một lát cũng thấy sắc mặt bọn họ tốt hơn khi nãy nhiều rồi.
Thanh Hoà: "Điều tra sóng biển cùng dòng trầm tích liền không giống nhau, năng lực kháng sóng biển yếu rất nhiều... Các ngươi không có việc gì đi?"
Thần sắc hai mắt của hai người kia hoàn toàn không giống như là không có việc gì, hai mắt hoàn toàn là chứa đầy nước mắt, ánh mắt nhìn Thanh Hoà nóng bỏng hơn so với nhìn thấy thân sinh cha mẹ.
Dương Khả: "Trước kia khi đi tới cái này khoa chuyên nghiệp, ta cho rằng ta là tới giết cá... Kết quả học được hai năm, cá còn không có giết đến, ta lại mau bị cá giết."
Từ Mặc: "Ngươi đừng có nằm mơ Dương Khả, tình huống hiện tại của ngươi thê thảm đến nỗi liền tư cách hướng với cá nói 'ngài tốt' đều cũng không có."
Dương Khả: "Nhưng ta chính là còn có thể hô lớn 'Hoà ca cứu mạng a!' cũng được đến Hoà ca 'cứu viện tình yêu'. Đây là những cái đó gia hoả bởi vì mơ ước Hoà ca, mà đến khoa chuyên nghiệp của chúng ta cọ khóa đồng học, hoàn toàn không được hưởng thụ đến đãi ngộ, ta trực tiếp thắng qua hải dương hơn 99% nhân loại."
Hắn ngửa đầu mà gào lên nói: "... Hoà ca trong lòng có ta a!!!"
Lời này của hắn đưa tới chung quanh một đám người liếc lại đây, nếu không phải tất cả mọi người giống nhau đều là người đáng thương bị say tàu, nói không chừng tất cả đều trực tiếp xông lên đem hắn ném vào trong biển đi cho cá ăn.
Thanh Hoà: ...Hắn đều đang nói thứ gì a?!
Thanh Hoà, Thanh Hoà rất là chấn động.
Hệ thống nghe phiên lời nói này của Dương Khả cũng chấn động không kém.
Hệ thống đương trường tại chỗ tạc mao, la lớn bay lại chổ Dương Khả lấy tay ngắn nhỏ tay đấm chân đá mà hành hung hắn, miệng cũng không nhàn rỗi.
[Hệ thống: A a a a a! Ký chủ thân thân ngài bị quấy rối lạp, mau mau lấy đạo cụ ra xử lý hắn đi lạp a a a a a!]
Nhìn hệ thống tích cực phẫn nộ như thế, Thanh Hoà mở miệng muốn nói lại khép lại, hắn hiện tại cũng không biết nói cái gì.
Thanh Hoà:... Dương Khả ngươi nói cái gì lời nói a!
Cả hai chủ tớ cũng đều mà hò hét.
Nhìn Thanh Hoà rất muốn mở miệng nói cái gì, nhưng mà cuối cùng vẫn là từ bỏ mà đem lời nói nuốt tiến vào trong bụng, đã không còn khó chịu nhiều Dương Khả thở dài, mở miệng nói: "Hoà ca, ngươi nếu gặp gỡ người vô lại như ta cùng Từ Mặc, ngươi muốn dũng cảm mà nói 'Nhân tra, cút đi cho ta' mới được a."
Từ Mặc khó được mà đồng ý Dương Khả một lần: "Đặc biệt là khi nãy, Dương Khả cái loại này lời nói hoàn toàn được xem như là quấy rầy, con trai ở bên ngoài cũng phải bảo vệ tốt tự mình danh dự mới được."
Thanh Hoà cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ mở miệng cười trừ: "Ha ha, ta biết rồi."
Ánh mắt nhìn xung quanh xem có cái gì dẫn đề tài ra khỏi việc này không.
Lúc này, Thanh Hoà thấy một thiếu niên lẻ loi trong một góc. Do hiện tại là thời gian các tiểu tổ cùng nhau hoạt động sau khi làm điều tra, cho nên việc hoạt động một mình một người thế này sẽ rất là nổi bật.
Thanh Hoà quay qua hỏi Dương Khả cùng Từ Mặc: "Này, hai người có biết hay không thiếu niên kia."
Dương Khả cùng Từ Mặc dừng lại đấu võ mồm, Dương Khả quay qua hỏi Thanh Hoà hỏi ai: "Hoà ca ngươi hỏi ai a?"
Thanh Hoà chỉ về phía thiếu niên đang đứng: "Đằng kia, ta nhìn thấy hình như là gương mặt lạ trong khoa."
Dương Khả cùng Từ Mặc đều nhìn qua thấy thiếu niên kia, gương mặt hiện ra hiểu rõ, Dương Khả nói: "Kia là Tô Kỳ, là sinh viên mới chuyển qua trường chúng ta, do chuyển vào thời gian Hoà ca ngươi nghỉ, nên ngươi không biết là đúng, cùng với khi Hoà ca ngươi trở về trường đi học tiếp, thì cũng chỉ sau khi học thì cắm đầu mà ngâm trong thư viện thôi."
"Ngươi chọc chọc ta cái gì a Từ Mặc!" Đang nói nói thì Dương Khả đột nhiên rống lên. Hắn nhìn qua Từ Mặc thấy hắn ra hiệu hướng Thanh Hoà, một lát sau Dương Khả mới ý thức được hắn lỡ lời, nhanh chóng xin lỗi.
"Xin... xin lỗi Hoà ca, ta không phải cố ý."
"Ân? À không sao, ta hoàn toàn không để ý những việc này." Thanh Hoà vẫy vẫy tay mà nói.
Dương Khả: "Không! Hoà ca, ta vẫn là cần phải xin lỗi ngươi."
Thanh Hoà: "Không sao, không sao."
Dương Khả chấp nhất mà nói: "Vẫn cần phải xin lỗi."
"Hoàn toàn không sao a!" Thanh âm của Thanh Hoà cũng hơi hơi hỏng mất. Tại sao lại chấp nhất như vậy a!!
Trong lòng Thanh Hoà mệt mỏi, mà hệ thống còn tại kế bên mà rống giận.
[Hệ thống: Ký chủ thân thân, ngài phải để hắn xin lỗi bồi tội ngài, vì khi nãy hắn đã phát ngôn quấy rối ngài lạp!]
[Hệ thống: Ít nhất phải là một quỳ, nhị cuối đầu, tam sám hối a!!!]
Thanh Hoà chết lặng mà tưởng: Hảo a, cái này hệ thống hư rồi, giận đến hư rồi. Nhìn nó như cái lão mụ tử bảo hộ hài tử khi bị quấy rối.
Thế giới hủy diệt đi, mệt mỏi.