Con sói Ấn Độ trên mặt đất hét lớn: “Là người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên!”
Bọn họ rất thuận lợi rời khỏi thành, lặng yên không một tiếng động giống như lúc tới, ở lại thành phố lớn như vậy trong năm tiếng nhưng lại không nhìn thấy bóng người nào, Tùng Hạ quay đầu nhìn lại vết tích hai chữ “Hán Trung” loang lổ trên đường vào cao tốc, trong lòng vô cùng cảm khái.
Sau khi rời khỏi thành, trời mới vừa sáng, tất cả mọi người đều thấy hơi đói, vốn định nhóm lửa nấu cơm ngay tại chỗ, thế nhưng rừng dương xỉ ở đây vô cùng rậm rạp, sắp cao đến thắt lưng họ, bọn họ định tìm một chỗ cây cỏ thưa thớt hơn một chút.
Tùng Hạ nhìn xuống từ trên người A Bố: “Những cây dương xỉ này sao mà càng tiến về trước thì càng rậm rạp, sắp không nhìn thấy đường nữa rồi.”
Trang Nghiêu nói: “Ừm, phải có ai xuống dưới dò đường, nếu không sẽ đi lạc.”
Thành Thiên Bích tuột xuống từ trên người A Bố, chui vào trong xe tìm được một cây dao Kukri [89] rất thích hợp cho việc tác chiến trong rừng, ưu thế lớn nhất của loại dao này chính là dùng để phát bụi rậm vô cùng thuận lợi. Hắn cầm dao, lần mò mặt đường cao tốc và các khối xi-măng trên mặt đất trong những bụi dương xỉ cao đến thắt lưng người, dùng nó để phán đoán đi phía trước.
[89] Dao Kukri: Nguyên văn là “dao chân chó” (狗腿刀) đặt tên theo hình dáng giống chiếc chân chó của nó. Bên mình quen gọi nó là dao Kukri hay dao Gurkha hơn. Đây là loại dao truyền thống của Nepal, tuy có hình dáng lạ kỳ nhưng đem lại hiệu suất chặt rất cao, được người dân Nepal sử dụng trong những công việc hàng ngày như đi rừng, chẻ củi, phát bụi rậm, thái rau, cắt thịt,… Ngoài ra, Kukri còn được sử dụng trong quân đội, công tìm ra và phát triển con dao Kukri là của người Anh vào cuối thế kỷ 19. Có thể nói Kukri là một trong những con dao có thiết kế tốt nhất của thế giới.
Bởi vì phải phối hợp với tốc độ của Thành Thiên Bích nên A Bố và Lộ Bá đều phải đi rất chậm, từ sau khi tiến vào trong bụi dương xỉ, tốc độ của họ chính là tốc độ đi bộ.
“Đây không phải cách hay, cậu dò đường chậm quá.” Tùng Hạ cũng tuột xuống từ trên người A Bố, tìm một chiếc mã tấu thuận lợi, Đường Nhạn Khâu để Liễu Phong Vũ lái xe, bản thân mình cũng xuống hỗ trợ.
Ba người dốc sức tìm đường, khó khăn tiến về phía trước.
Tùng Hạ có chút lo lắng nói: “Những cây dương xỉ biến dị này… dao động năng lượng của chúng càng ngày càng mãnh liệt.”
“Vậy ư?” Thành Thiên Bích cảm nhận một chút: “Bởi vì quanh đây đều là thực vật biến dị, năng lượng rất nhỏ, thế nhưng vô cùng dày đặc, gần như rất khó phân rõ là một cá thể hay một quần thể. Trừ phi xuất hiện sinh vật có dao động năng lượng lớn, bằng không tôi không phân biệt được.”
Tùng Hạ nói: “Tôi biết, cảm nhận về năng lượng của mọi người không được nhạy cảm như tôi, tôi có thể cảm giác năng lượng của những cây dương xỉ này đang mạnh lên.”
Đường Nhạn Khâu lo âu nhìn xung quanh một chút: “Bụi dương xỉ này quả thật càng ngày càng rậm rạp.”
Tùng Hạ nhìn bụi dương xỉ mênh mông vô bờ phía trước, họ giống như những con chuột nhỏ đang đặt mình trong thảo nguyên mênh mông, có vẻ hết sức nhỏ bé.
Thành Thiên Bích đột nhiên hỏi: “Phạm vi nhận biết năng lượng của tôi đại khái là bốn mươi mét, còn anh?”
Tùng Hạ nói: “Tối đa bảy mươi mét.”
Thành Thiên Bích ngừng lại, như có điều suy nghĩ mà nhìn xung quanh.
Tùng Hạ cau mày: “Càng ngày càng không ổn, không được, chúng ta đừng tìm đường nữa, nghĩ cách thoát khỏi rừng dương xỉ này đã.”
“Được, lên xe.”
Thành Thiên Bích trèo lên Lộ Bá, vừa định mở cửa xe cho Tùng Hạ đi lên thì đột nhiên cảm nhận được một dao động năng lượng đột nhiên lên cao, giống như một cột sóng năng lượng từ bốn phương tám hướng bủa vây quanh họ vậy.
Hắn quay vụt đầu lại, chỉ thấy dương xỉ bốn phía đột nhiên sinh trưởng rất tốt, giống như ngàn vạn xúc tua có ý thức chộp tới phía họ!
Thành Thiên Bích hét lớn: “Đường Nhạn Khâu, kéo Tùng Hạ lên, dùng hết tốc lực tiến về phía trước!”
Đường Nhạn Khâu ôm cổ Tùng Hạ, bay lên cao, dương xỉ dưới mặt đất đuổi theo bắt đầu quấn lấy gót chân họ, Đường Nhạn Khâu vẫy cánh thật mạnh, cố gắng làm đứt dương xỉ, lúc này mới bay lên được.
A Bố kêu to meo meo meo meo, tứ chi và đuôi của nó đều bị cây dương xỉ quấn lấy.
Một cây dương xỉ có thể tránh, mười cây cũng có thể, thậm chí cả trăm cây đều chẳng thấm vào đâu với trọng lượng gần sáu tấn của A Bố, nhưng khi ngàn vạn cây dương xỉ bện thành một sợi dây siết chặt lấy nó, A Bố cũng cảm thấy bất lực.
Lốp xe và thân xe của Lộ Bá cũng đều bị quấn lấy, Liễu Phong Vũ đạp mạnh cần ga, động cơ rú lên những tiếng rất khó nghe, Lộ Bá dựa vào động lực mạnh mẽ mà chậm chạp tiến tới, nhưng những cây dương xỉ quấn lên nó thì càng ngày càng nhiều.
Hai chân Thành Thiên Bích cũng bị quấn lấy, hắn nhẹ nhàng run lên, lưỡi đao vô hình đồng loạt chặt đứt dương xỉ, những cây dương xỉ biến dị quấn quít lấy A Bố và Lộ Bá cũng bị hắn không ngừng chặt đứt, thế nhưng chặt đứt một cây thì chúng lại tre già măng mọc quấn lên tiếp.
Đường Nhạn Khâu thả Tùng Hạ xuống người A Bố, ngồi chung với Trang Nghiêu, hắn hét lớn với Thành Thiên Bích: “Đám dương xỉ này muốn ăn chúng ta làm chất dinh dưỡng, để Liễu Phong Vũ thử xem mùi thối có hữu hiệu hay không?”
Liễu Phong Vũ hét lớn: “Đừng có nói chữ kia!” Lời tuy nói vậy, nhưng hắn nhanh chóng mở cửa xe, biến thành hoa đại vương, vung một tay về phía dương xỉ quấn lên cửa xe, mùi thối cũng phóng thích ra ngoài.
Nhưng thực vật không có cơ quan khứu giác, mùi thối không có hiệu quả, dịch tiêu hóa mặc dù hữu hiệu, nhưng có nhiều dương xỉ như vậy, cho dù vắt khô Liễu Phong Vũ cũng không tiêu hóa hết.
Thành Thiên Bích kêu lên: “Đường Nhạn Khâu qua lái xe, tôi và Liễu Phong Vũ xử lý mấy thứ này, dùng hết tốc lực tiến về phía trước, đừng ngừng lại!”
Tùng Hạ kêu lên: “Dẫn tôi theo với! Tôi bổ sung năng lượng cho mọi người!”
Đường Nhạn Khâu đưa cậu cùng bay đến Lộ Bá, hắn chui vào trong xe lái xe thay Liễu Phong Vũ.
Liễu Phong Vũ nhảy xuống từ trên Lộ Bá, cơ thể hắn đã hoàn toàn biến thành hoa đại vương đầy những dằm và dịch tiêu hóa, dương xỉ chỉ cần hơi chạm vào hắn một chút là đã bị tiêu hóa không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn mở đường đi trước Lộ Bá.
Thành Thiên Bích thì dùng tất cả năng lượng cho việc chặt đứt đám dương xỉ quấn lấy tứ chi A Bố.
Trang Nghiêu kêu lên: “Các anh cẩn thận cổ mình đấy.”
Tùng Hạ cắn răng, nhìn dương xỉ bốn phía như ma quỷ múa loạn, dường như trong trời đất đã không còn sinh vật dư thừa nào khác, chỉ có những bụi dương xỉ sinh trưởng tốt cao đến hai mét bủa vây quanh họ chặt như nêm cối, định vây họ giữa rừng dương xỉ.
Chuyện gì đang xảy ra? Cho dù biến dị, nhưng đám dương xỉ này chẳng lẽ còn biết mai phục, còn biết cách dụ địch thâm nhập? Chẳng lẽ những cây dương xỉ này còn tiến hóa có cả trí tuệ?
Không thể có khả năng này, nếu dương xỉ thật sự tiến hóa có trí tuệ thì Hán Trung sớm đã biến mất rồi. Nơi này cách Hán Trung không đến năm km, chỉ bằng tốc độ sinh trưởng như vậy, không đến vài ngày là những cây dương xỉ này có thể nuốt trọn toàn bộ Hán Trung.
Tùng Hạ nhắm mắt lại, cảm giác năng lượng của những cây dương xỉ xung quanh, tất cả năng lượng đang trở nên rõ ràng. Rừng dương xỉ này đang bị một năng lượng khống chế, hơn nữa, năng lượng ấy do vừa rồi cực thịnh nên bắt đầu trở nên suy yếu. Theo lý thuyết, ở đây có nhiều dương xỉ như vậy, muốn giết cũng không hết, vì sao lại chỉ trong ba phút ngắn ngủi mà năng lượng đã bắt đầu yếu bớt? Chỉ có một khả năng…
Tùng Hạ mở choàng mắt: “Những cây dương xỉ này do ai đó khống chế, người đó sắp cạn kiệt năng lượng rồi, mọi người đừng buông lơi!”
Trang Nghiêu cũng hô: “Đừng đi tiếp nữa, nếu đó là một cái bẫy, nhất định có vô số dương xỉ đang chờ chúng ta.”
Nó vừa dứt lời, từ trong rừng rậm xa xa truyền đến tiếng súng nổ, A Bố bị dương xỉ quấn lấy, không thể thoát ra, nó kêu một tiếng, viên đạn bắn trúng lưng nó.
“A Bố!”
Đồng thời, dương xỉ rụt lại như thủy triều, những cây dương xỉ vốn cao hơn hai mét, trong nháy mắt đã co lại thành cao hơn đầu gối, rất xa chỗ phía sau cây, bụi dương xỉ màu xanh biếc đang dần dần tập trung thành hình.
Khi dương xỉ tập trung thành hình người, dao động năng lượng lập tức khác với thực vật biến dị xung quanh, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự hiện diện của người đó, Đường Nhạn Khâu mở cửa xe, bay vút lên. Cây dương xỉ vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhìn thấy Đường Nhạn Khâu, muốn tản ra bỏ chạy lần thứ hai, Đường Nhạn Khâu giương cung thì bắn, một mũi tên đâm trúng bụng của dương xỉ hình người, trong bụi dương xỉ vang lên tiếng thét chói tai, mũi tên này khiến người đó hoàn toàn kiệt sức, không còn sức để duy trì hình thái dương xỉ, chậm rãi hiện ra hình người, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Đường Nhạn Khâu giơ cung lên, người đàn ông kia hét to: “Đừng, đừng, đại ca——”
Đường Nhạn Khâu ánh mắt lạnh băng, một mũi tên bắn thủng ngực gã.
A Bố đã mang theo vết thương trốn sau Lộ Bá, Thành Thiên Bích trèo lên nóc xe, quay súng máy nhắm ngay vị trí vừa nổ súng, một trận bắn phá. Nhưng cự ly đạn của súng máy hữu hạn, hơn nữa quanh đây bụi cỏ rất cao, căn bản không nhìn thấy người đâu.
Xa xa, tiếng vỗ cánh kích động cộng hưởng của đàn chim càng ngày càng gần, họ quay đầu nhìn lại, một đàn chim đông nghịt lớn nhỏ không đồng đều bay về phía họ, đồng thời, từ sâu trong rừng rậm lao ra một đội quân hỗn hợp cả động vật ăn thịt và cả dị nhân, cầm đầu là một con chó sói Ấn Độ [90] què một chân, mặc dù chi trước của nó giống như là một cái móc sắt nhưng tốc độ không hề chậm. Số lượng nhiều nhất là chó sói đất, phải đến hơn ba mươi, bốn mươi con. Kẻ ngồi trên người con chó sói đất chính là kẻ vừa nổ súng.
[90] Chó sói Ấn Độ: (Canis indica), còn được gọi là chó sói châu Á, là một loài động vật có vú ăn thịt. Ban đầu nó được cho là một phân loài của sói xám, nhưng nghiên cứu mtDNA cho thấy nó là loài khác.
Sắc mặt Tùng Hạ tái nhợt, đây là lần họ bị vây quét nghiêm trọng nhất, trên trời dưới đất, tất cả đều đã tới, họ chỉ có năm người, có đáng để huy động nhân lực như vậy không?
Trang Nghiêu kêu lên: “Tùng Hạ, chữa trị cho A Bố, chúng ta bỏ xe lại!”
Tùng Hạ nhảy xuống khỏi Lộ Bá, nhanh chóng chữa trị cho A Bố, năm người đều ngồi trên người A Bố, Trang Nghiêu kêu lên: “A Bố, đi!”
A Bố nhảy lên một cái, phi nước đại vào trong khu rừng rậm, tốc độ của A Bố thì chưa có ai từng thống kê, nhưng muốn chạy vượt một chiếc xe hơi là điều dễ dàng, lúc này còn tăng tốc chạy trốn, ai cũng cảm giác được tiếng gió gào thét như những chiếc dao nhỏ đang thổi mạnh qua mặt họ.
Đại quân chim chóc và dã thú phía sau đuổi theo không tha, thỉnh thoảng còn có những viên đạn đuổi theo phóng tới gót chân A Bố.
Đường Nhạn Khâu phi thân lên, đứng vững trên không trung, cung đã căng tên. Hắn nhắm ngay con sói Ấn Độ kia, con sói cảnh giác dừng bước, né sang một bên. Đường Nhạn Khâu cấp tốc chếch cánh tay sang bên trái, một mũi tên bắn ra. Mũi tên sắc bén không chút lưu tình đâm xuyên qua cái đầu của con chó sói lớn nhất.
“A Võ!” Con sói Ấn Độ gào to một tiếng, tức giận gào thét.
“Võ ca!”
“Tiểu Đường, mau trở lại!”
Đường Nhạn Khâu cấp tốc né tránh, nhưng vẫn bị một viên đạn lạc bắn trúng bắp chân, hắn di chuyển như thoi đưa trong khu rừng, không ngừng giương cung bắn tên, khiến đám chó sói đất phải chạy trốn tứ phía.
Tùng Hạ hét lớn: “Tiểu Đường, được rồi, trở về!”
Đường Nhạn Khâu vừa bay về vừa bắn tên, từng con chó sói đất đang truy đuổi họ ngã xuống đất, những con dã thú kia đều e sợ mũi tên của hắn, tốc độ chậm lại rõ ràng.
Lúc này, đàn chim phía xa càng ngày càng gần, cầm đầu là một con chim ưng to lớn màu xám đen, giang cánh dài đến ba mét. Phía sau gã có vô số các loài chim, bởi vì lấy hình thái này mới có thể bay nhanh nên chúng đều hóa thành hình chim, một mảnh đông nghịt, có ít nhất hơn một nghìn con, làm cho người ta căn bản không phân rõ được đâu là chim thật, đây là người chim!
Đàn chim này có tốc độ bay cực nhanh, tốc độ chạy của dã thú trên mặt đất cũng vốn ưu việt hơn loài mèo rất nhiều, A Bố thể tích lớn, còn chở năm người, rõ ràng rơi xuống thế hạ phong.
Khi đoàn người đuổi theo họ còn không đến năm mươi mét, Thành Thiên Bích ánh mắt lạnh lẽo, đàn chim trên trời đột nhiên bị những mũi gió không có dấu hiệu đâm thủng, giống như có những chiếc đinh sắt khổng lồ trong suốt rơi xuống từ trên trời, đóng đinh đàn chim thành từng miếng xuống mặt đất.
“Có chuyện gì vậy?” Trương Thiển hét lớn: “Là cái gì vậy?”
“Không biết?!”
Trương Thiển cảm giác sức gió trên đầu có chút dị thường, trong mắt gã lóe ánh tinh quang, lắc mạnh người trốn sang một bên, có cái gì đó sắc nhọn đâm xoẹt một tiếng xuyên qua cánh gã.
“Đại ca!”
Con sói Ấn Độ trên mặt đất hét lớn: “Là người tiến hóa điều khiển sức mạnh thiên nhiên!”
“Mẹ nó, ở đây sao lại có dị nhân sức mạnh thiên nhiên, tản ra, tất cả tản ra!” Trương Thiển nhịn đau, xoay một vòng trên trời, không dám bay theo đường thẳng mà bay theo đường lượn.
Sói Ấn Độ tru lên: “Tản ra, hình thành vòng vây.”
Gã xung trận lên trước, chạy vào trong rừng rậm, khi xuyên qua bóng cây thì nỗ lực tránh khỏi mũi tên của Đường Nhạn Khâu và lưỡi đao gió của Thành Thiên Bích.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên bay dưới chạy, tất cả đều tản ra, phối hợp đánh bọc sườn từ bốn phía, tốc độ của chúng nhanh hơn A Bố, chẳng bao lâu đã đuổi kịp.
Trang Nghiêu lục lọi nửa ngày, lấy ra một cái siêu bằng plastic, nó đưa cho Liễu Phong Vũ: “Rót dịch tiêu hóa vào đây! Nhanh lên một chút!”
Liễu Phong Vũ nhận lấy cái siêu, dịch tiêu hóa từ lòng bàn tay không ngừng chảy vào, một mùi thối tanh tưởi bay ra.
Tất cả họ đều đeo nắp chụp mũi, bởi vì có Liễu Phong Vũ nên trên người họ đều phải chuẩn bị cái đó.
Sau khi rót đầy, Trang Nghiêu giao cho Thành Thiên Bích: “Ném tới đám chim trên bầu trời, Đường Nhạn Khâu, dùng hỏa tiễn bắn.”
“Được.”
Thành Thiên Bích vung cánh tay rắn chắc, quăng cái siêu ra ngoài, Đường Nhạn Khâu quẹt mũi tên vào đá lấy lửa, mũi tên được tẩm xăng trong nháy mắt bùng cháy. Trong khoảnh khắc chiếc siêu bị ném tới đàn chim trên trời, hắn bắn một mũi tên ra, chiếc siêu đầy dịch tiêu hóa nổ tung trên không trung, chất lỏng ăn mòn văng vào đàn chim và dã thú trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, mùi thối bởi vì bị đốt mà phát huy càng thêm lợi hại, không ít người chim co quắp ngã xuống từ bầu trời.
Trương Thiển giận dữ hét lên: “Giết chúng nó!”
Mặc dù đã chết rất nhiều, nhưng bầy chim đông nghịt vẫn không nhìn thấy điểm cuối.
Tùng Hạ ra sức hấp thu tất cả năng lượng trong phạm vi hấp thu của mình, cậu biết trận ác chiến này, không ai có thể toàn thân trở ra.
Một viên đạn bắn trúng chân sau của A Bố, thân thể A Bố hơi nghiêng ngả, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Tùng Hạ truyền năng lượng theo da của nó đến chân sau, A Bố nhịn đau tiếp tục chạy về phía trước cho đến khi vết thương được chữa trị. Thế nhưng ngắn ngủi mấy giây, tốc độ của nó đã chậm đi rất nhiều, một con chó sói đất nhào tới, cắn vào chân A Bố.
A Bố tức giận kêu to, hung hăng quật con chó sói đất vào cây, chó sói đất thất khiếu chảy máu, bị quăng chết tươi.
Thế nhưng phía sau con chó sói đất đó rất nhanh có một con khác chạy tới, không muốn sống mà nhào tới cắn xé A Bố.
A Bố chân sau nghiêng một cái, té ngã xuống đất, những người ngồi trên người nó, tất cả đều lăn xuống phía dưới. Thành Thiên Bích ôm lấy Tùng Hạ, Đường Nhạn Khâu bắt được Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu, giảm xóc cho họ.
A Bố bò dậy từ dưới đất, quay đầu lại, vung cái chân lớn lên, hai con chó sói đất bị văng ra ngoài, mấy con chó sói đất này to chẳng kém người là bao, thế nhưng ở trước mặt A Bố thì cũng chỉ là bé nhỏ, bị chân trái của nó đập bay ra ngoài. Tuy vậy nhưng chó sói đất lại có số lượng rất nhiều, A Bố thể tích lớn, đám chó sói đất lao vào A Bố từ mọi phương hướng, khiến A Bố hất được con này ra thì đến con khác xông tới, trên người nó nhanh chóng đầy những vết thương, mà đám chó sói đất này cũng con chết con bị thương tương đối thê thảm.
Bên kia, cả năm người đều không chú ý tới A Bố, mấy người che chắn cho Trang Nghiêu và Tùng Hạ, song dị nhân dã thú từng con lao về phía họ. Trên trời, Trương Thiển và đàn chim nghìn nghịt đang lao ập xuống.
Đôi mắt Tùng Hạ nhuốm sự tuyệt vọng.
Bắt đầu từ đây là cuộc chiến cuối để kết thúc quyển 2:”D và chương sau thì… tỉnh tỏ + first kiss. XD