Ánh mắt La Huân lạnh xuống: “Cộng cả Trương Mậu, hai anh em họ cũng chỉ có thểgiao lưu với chim ưng và cú mèo thôi, nhưng hai cậu có biết vì sao gã có thể khống chế nhiều chim chóc như vậy không? Có biết tại sao dưới tay gã lại có nhiều dị nhân lớp chim như vậy không?”
Người thanh niên cả giận nói: “Mấy người đang nói gì thế, đây là ý gì.”
Trang Nghiêu chỉ vào mình: “Tôi là dị nhân hệ thống âm thanh, dù anh có cải trang thế nào, dù hôm qua anh cách chúng tôi rất xa nhưng anh có sóng âm độc nhất vô nhị, cái này không thể che giấu, tôi nghe ra anh chính là con cú mèo ngày hôm qua.”
Người thanh niên nở nụ cười dữ tợn: “Không sai, chính là tôi, không ngờ còn có năng lực biến dị như vậy, xem ra tôi đã xem thường mấy người rồi.”
Trang Nghiêu nói: “Giết.”
Thành Thiên Bích giơ đao lên.
“Chờ một chút!” Dị nhân cú mèo hét lên: “Mấy người… nếu mấy người dám giết tôi, Ưng Đoàn sẽ không tha cho mấy người, tôi là em họ của lão đại Ưng Đoàn.” Mặc dù căng thẳng đến trán ứa mồ hôi nhưng khẩu khí của gã vẫn cứng rắn như cũ.
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Không cần biết, giết.”
“Chờ một chút! Xin đừng!” Người thanh niên sợ đến kêu to: “Đừng… tôi… tôi dẫn các người rời khỏi đây, thật đấy, tôi dẫn các người rời khỏi đây.”
“Ai bảo anh chúng tôi muốn rời khỏi đây, chúng tôi tới đây để bổ sung nguyên liệu, chúng tôi vừa vào thành anh đã tấn công, bây giờ còn tiếp cận chúng tôi không có ý tốt, giữ lại thì có ích lợi gì.”
“Các người cần gì, Ưng Đoàn nắm giữ phần lớn vật tư ở Thành Đô, cái gì cũng có thể cho.”
Trang Nghiêu ngồi xổm xuống: “Xăng.”
“Xăng? Có… có thể lấy xăng.”
“Tốt, bảo anh họ anh lấy xăng đổi lấy anh, chúng tôi không cần nhiều lắm, nhiều hơn cũng không mang đi, năm mươi lít.”
Người thanh niên cắn răng nói: “Đi.”
Thành Thiên Bích xốc gã từ dưới đất lên, Đường Nhạn Khâu tìm một sợi dây trói gô gã lại.
Trang Nghiêu nói: “Nói đi, làm thế nào để liên hệ với Ưng Đoàn?”
Người thanh niên ngước cổ lên, từ trong miệng hắn thoát ra tiếng kêu cục cục của cú mèo, một con cú mèo đang ẩn thân trong khu nhà vội bay ra, bay về hướng xa xa.
Tùng Hạ có chút hâm mộ: “Thế này tiện thật.” Từ sau khi hệ thống thông tin liên lạc bị tê liệt còn có thể sử dụng phương pháp trao đổi tin tức theo cách tự nhiên này, xem ra ưu thế của dị chủng động vật không chỉ biểu hiện trên thể năng.
Thành Thiên Bích từ trên xe lấy ra một khẩu súng ngắm và hai khẩu súng tự động, chuẩn bị ứng phó với tình huống khẩn cấp, những người khác cũng tiến vào trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Người thanh niên âm trầm nhìn họ: “Đàn chim ngày hôm chỉ là thử mấy người một chút thôi, sức mạnh của Ưng Đoàn không chỉ có như vậy đâu.”
Tùng Hạ hỏi: “Không cần cậu nói chúng tôi cũng có thể đoán ra, chim chóc trong khu rừng xung quanh Thành Đô đều do mấy người chỉ huy phải không?”
Người người thanh niên không đáp lời.
Thành Thiên Bích dùng báng súng đập vào đầu gã: “Nói.”
Người thanh niên hung ác nói: “Cơ bản là thế.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Xem ra cậu phải đi theo chúng tôi xa một chút rồi chúng tôi mới có thể thả cậu, nếu không chẳng phải chúng tôi vừa ra khỏi thành thì sẽ bị đàn chim tấn công hay sao.”
Người thanh niên hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác.
Mấy người chờ đợi tại chỗ, ước chừng qua gần mười phút, từ bên cạnh quảng trường có một bóng dáng mập mạp đang đi tới, họ nhìn kỹ lại, hóa ra là một con gấu trúc.
Con gấu trúc này có thể tích nhỏ hơn con mà họ nhìn thấy ngày hôm qua, nhưng cũng cao hơn hai mét, hơn nữa sạch sẽ hơn con hôm qua rất nhiều, màu lông trắng đen rõ rệt, có vẻ dinh dưỡng rất tốt, buồn cười nhất chính là con gấu trúc này mặc một quần đùi dài rộng.
Người thanh niên vừa nhìn thấy gấu trúc đã khinh thường “hừ” một tiếng.
Gấu trúc chậm rãi đến gần, nhìn thấy họ, phát ra giọng nói con người: “Ồ? Trương Mậu? Mày bị người ta bắt được rồi hả.”
Trương Mậu lạnh nhạt nói: “Thằng Mập chết tiệt, cút ngay.”
Mọi người có chút kinh ngạc, sao thành phố này có nhiều dị chủng động vật thế.
Gấu trúc cười ha ha: “Chó con, chúc mày chết sớm một chút.”
“Thằng Mập chết bầm, mày nhất định sẽ chết trước tao, đến lúc đó tao sẽ sai đàn quạ đen chén sạch mày.”
Gấu trúc cười lạnh một tiếng: “Mấy người là người bên ngoài hở?”
Thành Thiên Bích áng chừng khẩu súng trong tay: “Anh là ai?”
“Dù sao thì cũng không phải người của Ưng Đoàn, mấy người bắt nó làm gì thế?”
“Chúng tôi muốn tìm Ưng Đoàn đổi xăng.”
“Chà, vậy mấy người tìm đúng người rồi, đa số vật tư ở Thành Đô đều nằm trong tay Ưng Đoàn. Tôi tốt bụng nhắc mấy người một chút, cái gì biết bay xung quanh đây cơ bản đều do Ưng Đoàn điều khiển, sau khi ra khỏi thành mười km mới được thả nó ra, đương nhiên, giết nó là tốt nhất.”
Tùng Hạ nói: “Nếu nơi này là thiên hạ của Ưng Đoàn, anh lại không phải là người của họ, vì sao còn sống ở đây?”
Gấu trúc không chút do dự nói: “Đây là nhà của tôi.” Gã lạnh lùng nhìn Trương Mậu: “Tôi chờ đến ngày Ưng Đoàn táng tận thiên lương, tự chịu diệt vong.”
Trương Mậu mắng: “Cmm, đừng tưởng bọn tao không giết mày, mày có thể kiêu căng được bao lâu, sớm muộn gì bọn tao cũng sẽ quét sạch những thằng không phục ở đây.”
Bầu trời xa xa xuất hiện một loạt điểm đen, gấu trúc quay đầu lại nhìn một chút: “Chúng tới rồi.” Nói xong chạy rất nhanh về phía trước, động tác linh hoạt nhanh nhẹn, thật sự không phù hợp với hình thể mập mạp của gấu, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Điểm đen kia dần dần tới gần, sáu dị nhân có cánh từ xa bay tới, nhìn cánh kia để đoán, lão đại Ưng Đoàn cầm đầu là dị nhân chim ưng, gã có đôi cánh lớn nhất, lúc giang cánh dài đến ba mét, còn dài hơn cánh Đường Nhạn Khâu một đoạn. Mấy người đằng sau, chỉ có thể nhận ra một quạ đen, ba người còn lại có hai người có cánh màu tro đen, một người cánh màu sặc sỡ, không thể nói rõ là động vật gì.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhiều hoặc là dị chủng lớp chim hoặc là tiến hóa ngược như vậy, đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Đây thật sự có chút không phù hợp với lẽ thường. Bọn họ từ Vân Nam một đường đi đến nơi đây, mất thời gian hơn nửa năm, chỉ mới gặp một dị chủng lớp chim, chính là người dơi lần trước, hơn nữa dơi là loài động vật không nói chính xác được là thuộc lớp chim hay lớp thú. Một người có cánh chính là dị nhân tiến hóa ngược lớp chim Đường Nhạn Khâu. Điều này nói rõ dị chủng lớp chim và tiến hóa ngược lớp chim vô cùng ít ỏi. Thế nhưng ở Thành Đô, hơn nữa bao gồm cả Trương Mậu, trước mắt bọn họ có bảy người, hơn nữa chỉ e Ưng Đoàn không chỉ có mấy dị nhân lớp chim này thôi. Chỉ cần đứng từ quan điểm xác suất học mà nói, chẳng lẽ Thành Đô đặc biệt phù hợp cho việc sinh ra dị chủng lớp chim?
Dị nhân chim ưng kia đang đứng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống họ.
Lúc gã đến gần, họ mới nhìn rõ người chim này là một người đàn ông mặt có vết sẹo hung hãn, tướng mạo như vậy cho dù ở xã hội văn minh cũng rất giống tội phạm hung ác tàn bạo. So ra thì trái lại Trương Mậu giống một cậu sinh viên vừa tốt nghiệp hơn.
Trương Mậu kêu lên: “Anh… anh ơi.”
Người chim mắng: “SB [85], sao mày lại bị bắt.”
[85] SB: “Sỏa bức”, hay được viết tắt là SB, ý chỉ “ngu ngốc” nhưng ác ý và mang tính nhục mạ, nếu dùng ở nơi công cộng thì sẽ bị coi là hành động vô cùng thất lễ, trên một số diễn đàn mạng từ này cũng bị censor.
“Em vốn biến thành người muốn thăm dò chúng một chút, không ngờ chúng có một dị nhân biến dị lỗ tai, nhận ra giọng nói của em.”
Người chim hung tợn nhìn họ: “Chúng mày muốn thế nào?”
Trang Nghiêu cũng không khách khí với gã: “Năm mươi lít xăng, đổi lấy em họ của ông.”
“Năm mươi lít? Chúng mày còn dám mở miệng, chúng mày có biết xăng khan hiếm thế nào không, tao đi đâu lấy về được năm mươi lít.”
“Không phải phần lớn vật tư ở Thành Đô đều nằm trong tay các ông hay sao, năm mươi lít xăng có gì là khó, các ông không đưa cũng được thôi, hôm qua em trai ông phái hơn ba trăm con cú mèo tập kích chúng tôi, hại chúng tôi bị thương, món nợ này hoặc ông lấy xăng chấm dứt, hoặc chúng tôi lấy mạng chấm dứt.”
Người chim nheo mắt lại, ánh mắt cẩn thận xẹt qua gương mặt mỗi người, cuối cùng nói: “Chúng mày bị thương ư?”
Năm người nhìn qua chỉ là quần áo cũ nát dính máu, nhưng tinh thần có đủ, không giống người bị thương, cũng không nhìn thấy rõ ràng vết thương.
Trương Mậu kêu lên: “Anh, hôm qua em nhìn thấy, chúng có người có thể trị thương!”
Thành Thiên Bích ánh mắt lạnh lẽo, dùng họng súng dí vào huyệt Thái Dương của Trương Mậu: “Câm miệng.”
Người chim trợn to hai mắt: “Chúng mày có thể trị thương? Ai?”
“Không liên quan với ông, chúng tôi không muốn nói lời vô ích, năm mươi lít xăng, rốt cuộc có đổi hay không.”
Người chim trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đổi, nhưng bây giờ chúng tao không có nhiều xăng như vậy, khoảng giờ này ngày mai, giao dịch ở đường vào cao tốc Tứ Xuyên.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Nghe nói chim chóc xung quanh đây đều nghe mấy người chỉ huy, chúng tôi muốn đưa hắn ra khỏi thành mười km mới thả người.”
Người chim hung ác nói: “Chúng mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Trang Nghiêu lạnh nhạt nói: “Mười km với hắn mà nói có thể lập tức bay trở về, đồng thời, trong vòng mười km mấy người muốn đuổi kịp chúng tôi cũng dễ dàng, đổi lại là ông, ông cũng sẽ yêu cầu như vậy.”
Trương Mậu nhìn người chim, ánh mắt lộ vẻ cầu xin.
Người chim lại một lần nữa nhìn qua mỗi người trong họ một lần, cuối cùng nói: “Được, cứ quyết định như vậy.”
Trương Mậu cả người nhũn ra, một thân mồ hôi lạnh.
Trang Nghiêu thu hết phản ứng của gã vào đáy mắt.
Người chim dẫn những người khác đi, Trang Nghiêu cười âm hiểm nhìn Trương Mậu: “Xem ra anh em mấy người tình cảm cũng không tốt như vậy, thật ra đối với chuyện ông ta có lấy năm mươi lít xăng ra đổi hay không, anh không hề chắc chắn phải không.”
Trương Mậu cúi đầu không nói lời nào.
“Cũng khó trách, dù sao cũng chỉ là anh em họ, năm mươi lít xăng là thứ tốt ngàn vàng khó kiếm trong tận thế, anh có giá trị gì trị giá năm mươi lít xăng đâu.”
Trương Mậu hung hăng nói: “Anh ấy sẽ không để mặc tôi.”
Trang Nghiêu nói: “Đường vào cao tốc ông ta nói có xa đây lắm không?”
“Cách nơi này hai mươi sáu km.”
“Anh biết gấu trúc hồi nãy sống ở đâu không?”
Trương Mậu đề phòng nhìn nó: “Cậu muốn làm gì?” Trong lòng gã thật sự không thể tin đứa trẻ trước mắt đúng là trẻ con, chẳng lẽ ngoại hình cũng biến dị.
“Chúng tôi muốn gặp ông ta, dẫn chúng tôi đến đó.”
Trương Mậu do dự một chút: “Tôi cũng không biết bây giờ hắn ở đâu, có đôi khi ở ngoài thành với một đám gấu trúc, có đôi khi ở trong thành tây với hơn mười dị nhân.”
“Dẫn chúng tôi đến thành tây trước.” Trang Nghiêu nói: “Chắc hẳn người gấu kia biết rất nhiều chuyện.”
Thành Thiên Bích đẩy Trương Mậu lên xe, Trương Mậu bất đắc dĩ, đành phải dẫn họ đi đến thành tây.
Khi rẽ vào phố người gấu kia sống, bọn họ đều cảm thấy trên đầu có dao động năng lượng, mấy người ngồi trên người A Bố ngẩng đầu nhìn lên, trên mái nhà hai bên con đường không tính là rộng có hai người đang đứng, tay cầm súng, nói về phía họ: “Mấy người là ai?”
Trang Nghiêu nói: “Chúng tôi muốn gặp La Huân.”
Bọn họ từ trong miệng Trương Mậu biết được tên của người gấu kia.
“Mấy người là ai, tìm La Huân làm gì?”
“Hai người nói cho La Huân biết, chúng tôi là người ngoài vừa gặp anh ta, tìm anh ta có chút chuyện.”
Hai người bên trên thấp giọng thương lượng một chút, một người trong đó xuống lầu.
Qua chừng mười phút đồng hồ, một người xuất hiện ở cửa khu nhà phía trước cách đó không xa, vẫy: “Tới đây.”
Đoàn người đi đến nơi đó.
Người kia nói: “Xe không thể vào, mèo cũng không thể vào, chỉ có hai người có thể đi theo tôi lên.” Ánh mắt người nọ đảo qua mọi người: “Đứa trẻ này và người đó.” Gã chỉ chỉ Tùng Hạ.
Trang Nghiêu theo thói quen che giấu dao động năng lượng của mình, Tùng Hạ thì những người khác không thể cảm giác ra. Người này cho rằng hai người họ đều là người thường, chỉ một là đứa trẻ và một thanh niên trắng trẻo gầy yếu, không có nguy hiểm gì cho nên để hai người họ vào.
Trên thực tế họ quả thật không gây ra nguy hiểm gì, chỉ có điều họ không phải người thường mà thôi.
Trang Nghiêu nói: “Vậy tôi và Tùng Hạ vào, các anh ở đây trông xe.”
Ba người còn lại ở lại trông coi Trương Mậu, khi Tùng Hạ đi qua bên cạnh Thành Thiên Bích, hắn kéo cánh tay Tùng Hạ lại, không dấu vết nhét vào túi áo cậu một trái lựu đạn, còn ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: “Nếu gặp nguy hiểm thì lập tức báo cho chúng tôi.”
Tùng Hạ cảm giác túi nặng hơn, cậu có thể đoán được đó là cái gì, cậu vỗ vỗ cánh tay Thành Thiên Bích: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.”
Bọn họ cũng hiểu người gấu đó không giống kẻ địch, cho nên mới yên tâm để hai người đi, có điều trong lòng vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.
…
Hai người đi vào bên trong, trên đường, Tùng Hạ hỏi: “Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu thật sự có thể phân rõ âm thanh ư?”
Trang Nghiêu liếc mắt: “Không thể, có điều sau này thì chưa chắc, tôi đang tiến hóa mà.”
“Vậy là cậu hù dọa Trương Mậu thế thôi à?”
“Đương nhiên, lúc anh nháy mắt với tôi, tôi đã biết người này đang nói dối, một người vô duyên vô cớ tiếp cận chúng ta, hơn nữa còn nói dối, nhất định có mưu đồ gây rối, chúng ta tới đây mới có mấy giờ, trừ gã ra, tôi không nghĩ ra ai còn mang theo mục đích gì mà tùy tiện tiếp cận chúng ta cả. Chúng ta vừa nhìn đã biết là không dễ chọc, người thường sẽ không dám tới gần. Hơn nữa, cách nói của gã quả thật có chút giống con cú mèo ngày hôm qua, tôi không thể xác định trăm phần trăm, nhưng nắm được bảy mươi tám mươi phần là đủ rồi.”
Tùng Hạ cười cười: “Đúng là gã đã đánh giá chúng ta quá thấp.”
…
Sau khi vào bên trong, họ thấy từ trong mấy căn nhà thò ra vài cái đầu, người đứng xem cũng không ít, vừa hiếu kỳ vừa đề phòng nhìn họ chằm chằm.
Người nọ dẫn họ lên tầng hai, đây là một khu nhà rất mới, bên ngoài còn vết tích bị thảm thực vật xâm chiếm, bên trong rất sạch sẽ, có vẻ có người quét tước thường xuyên.
Họ được dẫn vào một gian phòng, vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi đặc biệt khi trong nhà nuôi thú cưng.
Hai người đi vào trong, trong phòng khách rộng hơn hai mươi mét vuông được xếp bảy, tám cái giường cho trẻ sơ sinh bằng gỗ giản dị rất lớn, trên giường đều có một loạt những con gấu trúc con đang nằm ngay ngắn, đều là gấu trúc vừa đầy tháng, lông còn hơi thưa thớt, dáng vẻ ngủ say khờ dại của chúng thoạt nhìn vô cùng thú vị. Nhìn số lượng thì có ít nhất hơn bốn mươi con. Trong phòng khách còn kê giường thí nghiệm và bàn làm việc ở sát tường, quy trình sinh sản của gấu trúc trên TV cũng giống như thế này.
Một người thanh niên có gương mặt búp bê trắng nõn thanh tú, dáng người hơi mập mạp mặc áo blouse trắng đi tới: “Quả nhiên là mấy người, tôi biết mấy người sẽ tìm tôi mà.”
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Anh… sao ở đây có nhiều gấu trúc thế này.”
“Trước kia tôi là nhân viên nuôi dưỡng gấu trúc trên núi Đại Lương, khi về nhà ở Thành Đô để nghỉ ngơi thì gặp phải động đất, sau đó vẫn luôn ở lại đây.”
“Những con gấu trúc đều do anh thu nuôi?”
“Đúng vậy, đại đa số gấu trúc cha mẹ biến dị, hình thể trở nên quá lớn, không thể chăm sóc gấu con, rất dễ khiến chúng chết. Sau động đất, tốc độ sinh sản và năng lực sinh tồn đều được nâng cao, những con gấu trúc trước kia được chăm lo từng li từng tí vì sợ sẽ tuyệt chủng, bây giờ chuyện đó cũng có thể xảy ra, hơn nữa tỷ lệ biến dị cũng cao, có điều tỷ số sinh tồn của gấu trúc sơ sinh còn thấp, bình thường tôi đều ra ngoài đưa những con gấu sơ sinh bị quẳng lung tung này về, nuôi lớn một chút rồi mới trả về.”
Trang Nghiêu nói: “Nuôi chúng còn tốn sức hơn nuôi người.”
La Huân cười khổ: “Tôi biết, nhưng hết cách rồi, nếu mặc kệ chúng tôi sẽ khó chịu. Chỗ này của tôi nuôi hơn bảy mươi con, bây giờ còn bốn, năm mươi con, tuy điều kiện không tốt, nhưng không chết đói.”
Tùng Hạ giật mình: “Mọi người ở đây ăn uống đều dựa vào anh?”
“Không, chúng tôi có mười ba dị nhân, có thể lấy được một chút thức ăn.”
“Nếu chúng tôi thuê mọi người làm chút chuyện, sau đó săn một ít động vật làm thù lao trả công, anh thấy thế nào?”
“Mấy cậu muốn chúng tôi làm gì?”
“Chúng tôi cần một ít mũi tên bằng trúc, trúc ở đây không tồi, thế nhưng thời gian cấp bách, chúng tôi và Ưng Đoàn đã ra hẹn giờ này ngày mai lấy xăng rồi rời khỏi đây, không có thời gian chế tạo tên, cho nên chúng tôi chỉ cần mọi người làm ra thân mũi tên, nếu không đi qua đây rồi thì không còn trúc tốt như vậy nữa.”
La Huân suy nghĩ một chút: “Chuyện này có vẻ không khó, có điều chúng tôi không có tay nghề, các cậu có ai có thể dạy mọi người không?”
“Có.”
“Được, vậy tôi lập tức đi tìm mọi người. Nói như vậy, các cậu đã giao dịch thành công với Ưng Đoàn?”
“Phải.”
La Huân hừ lạnh một tiếng: “Tôi không tin Trương Thiển thật sự sẽ vì Trương Mậu mà chịu đưa năm mươi lít xăng cho lắm, Trương Thiển căn bản không có tính người, nếu không phải Trương Mậu còn có tác dụng, gã căn bản sẽ không nhớ tình thân.”
Trang Nghiêu mẫn cảm ngửi được một chút tin tức, hỏi: “Sao anh lại khẳng định như vậy?”
La Huân ôm lấy một con gấu trúc con bị cách ly một mình, dùng nhiệt kế đặc biệt đo thân nhiệt cho nó, nói: “Ở Thành Đô, Trương Thiển chính là một đại ma đầu, những thế lực yếu ớt như chúng tôi tập trung lại với nhau mới miễn cưỡng có thể đảm bảo bình an.”
“Vì sao hắn lại có thế lực lớn như vậy? Có liên quan với khả năng khống chế chim chóc của hắn không?”
Ánh mắt La Huân lạnh xuống: “Cộng cả Trương Mậu, hai anh em họ cũng chỉ có thể giao lưu với chim ưng và cú mèo thôi, nhưng hai cậu có biết vì sao gã có thể khống chế nhiều chim chóc như vậy không? Có biết tại sao dưới tay gã lại có nhiều dị nhân lớp chim như vậy không?”
“Vì sao?” Điều này cũng là điều họ cảm thấy kỳ quái, tính theo xác suất, không thể có nhiều dị nhân lớp chim đồng thời xuất hiện như vậy được.
“Dị nhân động vật do con người và động vật trộn lẫn với nhau rồi sinh ra, lúc đó tôi cũng…” La Huân than nhẹ một tiếng: “Nói chung, phải là người ăn động vật hoặc động vật ăn người mới thành, tên cầm thú Trương Thiển ấy sau khi bị biến thành chim ưng thì cảm thấy tất cả sinh vật trên lục địa đều thấp hèn. Để chế tạo ra nhiều ‘đồng loại’ hơn, gã bắt người cho chim chóc ăn, ngay cả em họ mình cũng không tha, qua rất nhiều vật hi sinh với đổi được xác suất dị chủng động vật cực ít.” La Huân nắm chặt nắm đấm: “Không ít người đã bị hắn hại chết như thế.”
Tùng Hạ lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, trong mắt Trang Nghiêu hiện lên sự chán ghét.
Mặc dù từ khi tận thế đến nay, họ đã gặp quá nhiều thứ đáng ghê tởm, nhưng hành vi mất nhân tính như thế vẫn khiến họ vô cùng khiếp sợ, Tùng Hạ run giọng nói: “Thế nhưng, gã không cần phải… làm như vậy, không phải chỉ cần để người ăn chim là được hay sao?”
La Huân trầm giọng nói: “Đây chính là chỗ cầm thú nhất của gã, gã cho rằng dị nhân được sinh ra như vậy, trong nội tâm sẽ có sự mềm yếu của con người, chỉ có ai trải qua cảm giác bị chim chóc hung tàn xé xác, sau khi sống lại mới biến thành những chiến sĩ không sợ cái chết.”
Tùng Hạ cắn răng nói: “Không bằng súc sinh.”
La Huân thả con gấu trúc sơ sinh kia vào lại trong giường, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông thưa thớt của nó: “Những kẻ ‘sống lại’ của Ưng Đoàn, phần lớn đều trở nên hung ác độc địa tàn nhẫn, hơn nửa năm nay, các cậu là người đầu tiên dám khiêu khích họ.”
Trang Nghiêu nói: “Mọi người không muốn phản kháng sao?”
La Huân lắc đầu: “Vô dụng, thế lực của họ quá lớn, nếu như chỉ có dị nhân lớp chim, chúng tôi còn có thể đánh một trận, nhưng phía sau họ còn có chim chóc thành đàn, căn bản không thể đánh thắng, chúng tôi ở đây cũng không lâu, đang suy nghĩ sẽ di dời tập thể đến Trùng Khánh, nghe nói nơi đó tốt hơn ở đây một chút.”
Tùng Hạ nói: “Chúng tôi mới từ Trùng Khánh đến đây.”
La Huân vui vẻ nói: “Vậy ư? Trùng Khánh thế nào? Có phải giống như những người lúc trước đi ngang qua đây đã nói, ai cũng có cơm ăn?”
“Tình huống đại khái đúng là như vậy, có điều ở Trùng Khánh tồn tại thế lực đấu tranh rất kinh khủng, bây giờ chỉ sợ cũng không yên, có điều so với nơi này thì vẫn tốt hơn một chút.”
La Huân gật đầu: “Dù thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi cũng phải thử một lần, nếu không, Trương Thiển sẽ không tha cho chúng tôi quá lâu.”
La Huân làm xong việc ở đây thì đi thông báo với những dị nhân khác, để họ hỗ trợ chế tạo thân tên. Mấy dị nhân ra ngoài thành chặt trúc, Trang Nghiêu thì dẫn A Bố và Liễu Phong Vũ ra khỏi thành săn thú. Đường Nhạn Khâu dạy những người đó làm sao để chế tạo ra tên, có thân tên rồi, khi đến thành phố kế tiếp, họ có thể tìm được chỗ đúc đầu mũi tên.
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ thì ở lại trông coi Trương Mậu.
Bọn họ nắm chặt thời gian, bận rộn làm việc, tranh thủ trước khi rời đi vào ngày mai thì có thể có được đầy đủ tên trúc.