Dường như Tùng Hạ đã nhìn thấy được ở phương Bắc xa xôi, con người đang tiến hành một cuộc chiến tranh mới, đẫm máu và tàn khốc đến độ vượt ra khỏi trí tưởng tượng của cậu.
Dưới sự chỉ huy của Trang Nghiêu, họ lắp ráp máy phát điện. Trang Nghiêu mất thời gian hơn nửa buổi tối cải tạo lại công suất của chiếc máy phát điện kia, sau đó chính thức đặt phát điện vào trong phân xưởng sản xuất điện loại nhỏ của nó.
Đầu tiên, Trang Nghiêu bắt tay vào công việc thăng cấp hệ thống động lực của Lộ Bá, nó định đổi Lộ Bá thành xe sử dụng năng lượng hỗn hợp của xăng, điện và năng lượng mặt trời. Nó tính toán phụ trọng của Lộ Bá, họ chỉ có thể mang theo tối đa năm mươi lít xăng, nếu dùng hỗn hợp xăng điện, hơn nữa có cả năng lượng mặt trời, cơ bản có thể giải quyết vấn đề năng lượng trong một tháng, số còn lại chỉ có thể dựa vào họ tìm xăng ven đường, hoặc là bỏ xe ở lại.
Tùng Hạ và Trang Nghiêu cải tạo xe, Thành Thiên Bích thì cùng Liễu Phong Vũ đi sản xuất đạn. Kim loại dự trữ của Trang Nghiêu không còn nhiều lắm, bọn họ nhanh chóng biến những vật liệu này thành vũ khí hữu dụng.
Bốn người làm việc tăng ca thêm giờ, ngày nào cũng hầu như chỉ ngủ có ba bốn tiếng đồng hồ.
Một tuần sau, việc cải tạo Lộ Bá cơ bản đã hoàn thành, Trang Nghiêu không chỉ tiến hành cải tạo phương diện động lực mà còn điều chỉnh không gian bên trong. Bên trong Lộ Bá chẳng những có thể đủ chỗ cho bốn người ngủ, cũng có không gian để đồ đạc lớn hơn. Mặt khác, khẩu Gatling lắp đặt trên nóc xe cũng được tiến hành gia cố và xử lý chống giật. Chiếc xe này có thể nói là một phương tiện chuyên chở toàn năng vô cùng lợi hại, thích hợp dùng thay đi bộ, chở đồ, che mưa, giữ ấm, và cả những tính chất thực dụng hơn như tấn công. Quan trọng nhất, nó có thể di chuyển trên rất nhiều tuyến đường có tình hình giao thông ác liệt.
Bên kia, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đã chế tạo ra rất nhiều loại đạn dưới sự trợ giúp của máy móc, nhưng muốn cải tạo đạn nổ và đạn lõi dịch hoa đại vương đặc biệt, bởi chế tác phức tạp, chỉ có thể chờ Trang Nghiêu làm.
Trang Nghiêu đã làm việc liên tục vài ngày từ sớm đến muộn, vành mắt thâm đen, mặt nhợt như sáp, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi. Tùng Hạ có chút không đành lòng, vài lần khuyên nhủ nó đi nghỉ ngơi, nó tối đa chỉ nằm trên ghế sa-lon ngủ một lúc rồi lại dậy làm việc.
Cho đến tận mười ngày sau, họ đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, gói kín đồ đạc khuân lên xe, đợi đến hừng đông ngày mai sẽ bắt đầu lên đường, Trang Nghiêu mới vật ra ngủ say.
Sau khi ôm nó về phòng, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích trở về phòng mình.
…
Tùng Hạ đứng trong phòng, thở dài một hơi: “Ngày cuối cùng.”
Đây là ngày cuối cùng, họ có thể đứng trong căn phòng ấm áp an toàn, tắm nước nóng thoải mái, ăn thức ăn tươi mới được nấu nướng. Sau mấy tiếng nữa, họ sẽ bước trên con đường nguy hiểm, phó thác mình cho số phận.
Hi vọng mộng đẹp trước mắt vĩnh viễn đừng tỉnh lại.
Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng thời khắc này, không ai không cảm thấy suy sụp.
Từng người đi tắm một.
…
Sau khi Thành Thiên Bích từ phòng tắm đi ra, Tùng Hạ vừa thu xếp xong đồ đạc, cậu nở nụ cười với Thành Thiên Bích: “Quần áo của cậu tôi đã giặt sạch để trong ba lô, đồ đạc phòng sẵn cũng đã dọn xong, chúng ta mau đi ngủ thôi, quý trọng đêm cuối cùng được ngủ trên giường.”
Thành Thiên Bích ngồi xuống mép giường, nhìn sâu Tùng Hạ, thấp giọng nói: “Tóc anh cũng dài rồi.”
Tùng Hạ sờ sờ tóc mình: “Hơi dài thật, hay là cậu cắt giúp tôi đi?” Tùng Hạ chỉ đùa một câu vậy thôi, cậu không nghĩ rằng Thành Thiên Bích sẽ làm mấy chuyện thế này, không ngờ Thành Thiên Bích không chút suy nghĩ đáp lời: “Được.”
Tùng Hạ có chút kinh ngạc, vội lấy kéo ra, choàng lên vai mình một chiếc chăn đơn: “Lại đây đi.”
Thành Thiên Bích nghịch kéo: “Tôi chưa cắt bao giờ.”
Tùng Hạ cười nói: “Không sao, cắt đẹp hay không cũng có làm gì đâu, nào có ai nhìn.”
Thành Thiên Bích vươn ngón tay thon dài, vuốt lấy một dúm tóc của Tùng Hạ, đầu ngón tay hắn vô ý xẹt qua cổ Tùng Hạ, Tùng Hạ có cảm giác nơi bị chạm vào nóng ran.
Thành Thiên Bích cắt một đường, một dúm tóc bằng nửa ngón tay loạt xoạt rơi xuống mặt đất.
Tùng Hạ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, dùng những giác quan ngoài thị giác để cảm nhận Thành Thiên Bích, dùng khứu giác, dùng thính giác, dùng xúc giác, cẩn thận cảm nhận bầu không khí tràn đầy hơi thở của Thành Thiên Bích xung quanh mình. Hai người rất gần nhau, điều này khiến cậu vô cùng an tâm.
Giọng nói của Thành Thiên Bích trầm thấp êm tai, có hương vị thuần nam tính, hắn hỏi: “Có ngắn hơn nữa không?”
“Tùy cậu, cậu không cảm thấy xấu là được.”
Thành Thiên Bích trầm mặc chừng nửa phút, ngay khi Tùng Hạ cho rằng hắn sẽ không nói chuyện nữa, hắn đột nhiên nói: “Anh không xấu.”
Tùng Hạ ngẩn người, không nhịn được nhếch mép lên.
Mấy phút sau, Thành Thiên Bích buông tay xuống, “Được rồi, đi xem đi.”
Tùng Hạ quét một vòng tóc vụn trên cổ, đi vào phòng tắm soi gương, cắt rất có khuôn phép, cậu rất hài lòng, cười nói với Thành Thiên Bích: “Không tồi, rất tốt, cảm ơn cậu.”
Thành Thiên Bích nhìn nụ cười trong sáng của cậu, trái tim hơi nóng lên.
Tùng Hạ lắc lắc đầu: “Nào, chúng ta đi ngủ thôi.”
…
Sau khi hai người nằm lên giường, lại đều hơi khó ngủ.
Thành Thiên Bích đột nhiên hỏi: “Anh nghĩ ngọc Con Rối sẽ như thế nào?”
Tùng Hạ than nhẹ một tiếng: “Mong là không giống ngọc cổ. Rốt cuộc trên thế giới có bao nhiêu bí mật cơ chứ, chúng ta biết càng nhiều, nhưng cũng không biết càng nhiều.”
“Trong ngọc cổ không nhìn thấy ghi chép gì liên quan đến ngọc Con Rối sao?”
“Bây giờ thì tôi chưa phát hiện được. Mấy ngày nay đều bận rộn, tôi hầu như không có thời gian tiến vào hư không, thỉnh thoảng bớt chút thời giờ tiến vào xem cũng không có thu hoạch gì. Thậm chí ngay cả ý thức Cambri, ngọc cổ cũng không nói tới. Có điều, tôi luôn cảm thấy, có lẽ có rất nhiều chuyện ngọc cổ đều nhắc tới, chỉ có điều khi ông già kia lưu giữ thông tin trong ngọc cổ, cách gọi của nó quá khác bây giờ, cho nên chúng ta không hiểu mà thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, có thể khẳng định miếng ngọc cổ này và ý thức Cambri, ngọc Con Rối đều có liên quan với nhau.”
“Đứa trẻ kia nói đúng, chúng ta phải có được một miếng ngọc Con Rối, nó có thể giải đáp rất nhiều câu đố, nhất là, quan hệ giữa năng lượng vô thuộc tính trong thân thể anh và ngọc Con Rối.”
Tùng Hạ trầm giọng nói: “Tôi nghĩ ngọc Con Rối không phải thứ tốt gì, cường hóa trong khoảng thời gian ngắn quả thật giống như tiêm thuốc kích thích. Hơn nữa, ai mạnh lên nhờ ngọc Con Rối, khẳng định không muốn, cũng không thể từ bỏ mảnh ngọc. Dù sao nhiều người cướp đoạt ngọc Con Rối như vậy, nếu như người giữ ngọc Con Rối quá yếu, chỉ có thể bị tàn sát, cho nên chủ nhân mảnh ngọc sẽ càng ngày càng cố chấp với nó, càng ngày càng ỷ lại vào nó. Thảo nào… thảo nào lại gọi nó là ngọc Con Rối.”
Thành Thiên Bích nhất thời trầm mặc, nói: “Tác dụng của anh, sẽ còn siêu việt hơn cả ngọc Con Rối.”
Tùng Hạ quay đầu nhìn Thành Thiên Bích, cười nói: “Thiên Bích, cậu thật sự cho rằng như vậy ư?”
“Phải, ngọc Con Rối là vật chết, anh là người sống. Anh thử nghĩ mà xem, nếu năng lượng của ngọc Con Rối có thể làm cho người xung quanh trở nên mạnh mẽ, như vậy nó nhất định là đang phát tán năng lượng, còn anh nếu có thể chủ động hấp thụ năng lượng vô thuộc tính trong ngọc Con Rối thì sẽ như thế nào?”
Ánh mắt Tùng Hạ sáng ngời: “Tôi quả thật không nghĩ tới chuyện này, có điều, nếu tôi quả thật có thể hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối, năng lượng của tôi sẽ cuồn cuộn không dứt, không cần chỗ nào cũng phải tìm kiếm sinh vật biến dị tử vong nữa.”
Giả thiết này của Thành Thiên Bích khiến Tùng Hạ cảm thấy rất hưng phấn, trong lúc vô ý thức, dục vọng của cậu đối với ngọc Con Rối, cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ.
“Đúng, đến lúc đó anh sẽ có đầy năng lượng vô thuộc tính, có thể chữa khỏi bất kì vết thương nào, hơn nữa có thể chủ động, có thể cường hóa cho chúng tôi một cách lựa chọn chứ không phải như chủ nhân của những miếng ngọc Con Rối, họ chỉ có thể bị động tiếp thu năng lượng vô thuộc tính mà thôi.”
Tùng Hạ mở to hai mắt nhìn: “Chúng ta có thể nghĩ đến chuyện này, Trang Nghiêu nhất định cũng nghĩ đến, khó trách nó lại nói, chúng ta sẽ chủ động muốn cướp ngọc Con Rối.”
Thành Thiên Bích thấp giọng nói: “Ngọc Con Rối là một cám dỗ to lớn.”
Tùng Hạ cảm thấy hơi sợ.
Họ còn chưa được tự cảm nhận tác dụng thần kì của ngọc Con Rối, chỉ dựa vào phán đoán, cũng đã nổi lên khát vọng với ngọc Con Rối, vậy thì những người có được nó rồi sẽ chấp nhất thế nào với nó, mà những người không có sẽ khát khao có được đến nhường nào. Dường như Tùng Hạ đã nhìn thấy được ở phương Bắc xa xôi, con người đang tiến hành một cuộc chiến tranh mới, đẫm máu và tàn khốc đến độ vượt ra khỏi trí tưởng tượng của cậu.
Mặc dù vẫn tràn đầy bất an với cuộc hành trình xa xăm này, song đây cũng là lần đầu tiên Tùng Hạ cảm nhận được sự sợ hãi sâu tận xương tủy. Lúc này, cậu chợt nhớ tới cậu thiếu niên đã hơi bị lợi ích làm mê muội tâm can kia, còn có thể cười nhạo cậu ta thật sự đã biến thành con rối, nhưng giờ phút này, cậu cũng đã sinh ra khát cầu vô hạn với ngọc Con Rối.
Ngọc Con Rối, ngọc Con Rối, có thể biến mọi người thành con rối ư…
Thành Thiên Bích nhìn vùng lông mày nhíu chặt lại của cậu, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, nếu đã tới thì không trốn được.”
Tùng Hạ gượng cười: “Thiên Bích, tôi nghĩ hình như trong lòng cậu không có chút gì sợ hãi hãi, từ trước đến nay chưa bao giờ tôi thấy cậu sợ, tôi thật muốn được như cậu.”
Thành Thiên Bích nhàn nhạt đáp lại: “Sợ hãi là tự gây nên cảm xúc vô dụng cho mình. Không có gì phải sợ, cùng lắm thì chết.”
Tùng Hạ cười khổ: “Nếu ai cũng nghĩ như cậu, sẽ không ai sống mà thấy sợ hãi nữa.”
Thành Thiên Bích nhắm hai mắt lại: “Ngủ đi.”
Tùng Hạ nghiêng người lại, đối mặt với hắn, nhẹ giọng nói: “Thiên Bích, dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau sống sót.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tùng Hạ chậm rãi dịch vào bên cạnh hắn, cho đến tận khi có thể ngửi thấy mùi xà phòng trên người Thành Thiên Bích, hương thơm xa xỉ mà khiến người khác an lòng này, có ngửi cả đời cũng không thấy đủ.
Chỉ chốc lát thôi, sẽ bắt đầu lên đường.