Ngô Du ngâm nga một giai điệu, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Đến chỗ cha mẹ hắn, Ngô Du thật sự giống như con rể nhà họ, vừa vào cửa đã thân thiện trò chuyện với vợ chồng Trần Thanh Nham, chưa bao giờ coi mình là người ngoài. Từ khi Ngô Du không giam lỏng vợ chồng Trần Thanh Nham nữa, lại còn bắt đầu ủy quyền cho Trần thiếu, thái độ của hai người đối với hắn đã phát sinh thay đổi rất lớn. Hơn nữa họ cũng nhìn ra được quan hệ giữa con trai mình và Ngô Du ngày càng ổn định. Quan hệ này bất luận có thích hợp hay không thì khắp Trùng Khánh này chẳng ai dám nghi ngờ. Sâu thẳm trong lòng, họ cũng đã sớm ngầm đồng ý.
Họ hàn huyên chuyện tái kiến thiết và quy hoạch Trùng Khánh trong tương lai trên bàn cơm, cuối cùng Ngô Du chuyển đề tài đến hôn lễ.
Đại khái vợ chồng Trần Thanh Nham cũng không ngờ hắn lại muốn làm thật, chỉ có thể nhìn sang con mình, không biết nên trả lời thế nào.
Trần thiếu âm thầm thở dài, hắn biết mình không ngăn được Ngô Du, làm ầm lên cũng vậy, hoang đường hơn vẫn thế, hôn lễ nhất định sẽ được cử hành. Một khi đã vậy, tốt hơn hết vẫn là khiến nhiều thứ nằm dưới sự kiểm soát của mình hơn, hơn nữa hắn cũng không muốn để cha mẹ lo lắng vô vị, bèn nói: “Ngô Du, chuyện hôn lễ mày hỏi ba mẹ tao làm gì.”
Ngô Du chớp mắt: “Tôi muốn nghe ý kiến của hai bác một chút, ví dụ như muốn mời ai, Trùng Khánh có tục lệ đặc biệt gì, chúng ta có cần chuẩn bị gì đặc biệt không, mọi thứ làm theo truyền thống ở đây đi, chung quy đó cũng là một ngày quan trọng.”
Trần thiếu cắn răng: “Hôn lễ… giản lược tối đa, mời vài người quen là được.” Nói xong, hắn cũng không dám tin câu này là từ miệng mình phát ra. Hắn vậy mà đang cùng một người đàn ông, cùng Ngô Du, trước mặt cha mẹ mình, bàn chuyện kết hôn. Có phải thế giới này điên rồi hay không.
Trần Thanh Nham xấu hổ phụ họa: “Giản lược đi, giản lược.”
Ngô Du mỉm cười nhìn Trần thiếu: “Hôn lễ có thể giản lược, nhưng tôi muốn để tất cả mọi người ở Trùng Khánh biết, chuyện này là quan trọng nhất.”
Trần thiếu thở dài, bất lực: “Tùy.”
Ngô Du hài lòng gật đầu: “Hai bác có còn ý kiến gì không ạ? Dù sao đây cũng là ngày Trần thiếu kết hôn.”
Trần phu nhân toát mồ hôi: “Hai đứa… hai đứa xem thế nào rồi tự quyết là được.”
Khi hai người về đến nhà, Ngô Du lập tức ôm lấy Trần thiếu, cười nhẹ: “Hình như ba mẹ anh hơi sợ, không sao chứ?”
Trần thiếu trừng hắn: “Mày còn nói? Họ bị ai dọa?”
Ngô Du vô tội: “Tôi không dọa họ mà.”
Trần thiếu châm chọc nhếch khóe miệng: “Con trai duy nhất của họ sắp kết hôn với đàn ông, chưa đủ hoảng à.”
“Xem ra họ vẫn chưa quen với quan hệ của chúng ta? Tôi thấy chi bằng chúng ta qua đó ở vài ngày đi.”
Trần thiếu cau mày: “Nghĩ bậy bạ ít thôi, đừng quấy rầy họ.”
Ngô Du để Trần thiếu ngồi trên đùi mình, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chúng ta sẽ quen thôi. Ngày kết hôn, tôi sẽ sửa miệng, họ chẳng làm gì cũng nhặt được một con trai lợi hại như vậy, phải rất vui mừng mới đúng.”
Trần thiếu nhìn hắn, không nói gì.
Bàn tay Ngô Du lướt từ lưng lên đến gáy hắn, đè đầu hắn xuống. Hắn ngẩng cổ, hôn khẽ vào môi Trần thiếu: “Anh có biết từ lúc nào tôi bắt đầu thích anh không?”
Trái tim Trần thiếu run lên, mím môi, không nói gì.
Ngô Du nhìn sâu vào mắt hắn: “Thật ra tôi cũng không chắc chắn cho lắm, nhưng tôi nghĩ, chắc hẳn từ cái nhìn đầu tiên tôi gặp anh trên đường Trùng Khánh ngày đó. Lúc đó, anh cưỡi Mặc Vân, lạnh lùng ngang qua phố. Đứng dưới nhìn lên, trông anh rất quyến rũ, một vị lãnh đạo vừa mạnh mẽ vừa ngạo mạn. Sau đó anh nhận thấy năng lượng của tôi, thoáng nhìn về hướng tôi. Khoảnh khắc hai ta bốn mắt chạm nhau, tôi đã muốn… đè anh, đè anh một cách mãnh liệt, khiến anh hoàn toàn thuộc về tôi, khiến mọi thuộc hạ, mọi bạn bè người thân, mọi con dân của anh đều biết anh là người của tôi.” Ngô Du khẽ vuốt má Trần thiếu, mỉm cười tà mị: “Tôi là người đã nói là làm, nguyện vọng lúc ấy của tôi sắp được thực hiện rồi.”
Trần thiếu cảm thấy mình như trần trụi dưới dưới ánh mắt lợi hại của Ngô Du. Hóa ra ba năm trước, ánh mắt như sói như hổ khi Ngô Du nhìn hắn chính là có ý này. Chỉ e vào lúc ấy, Ngô Du đã dùng ánh mắt này lấy hết mọi thứ của hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng lên, nghĩ đến ánh mắt tràn ngập xâm lược khi Ngô Du nhìn hắn, nghĩ đến sự tiến công điên cuồng của Ngô Du với hắn, thân thể hắn bỗng có phản ứng.
Ngô Du đã nhận ra người trong lòng khác thường, cười: “Bảo bối, anh đang nghĩ gì vậy?”
Trần thiếu duy trì mặt ngoài bình tĩnh: “Hôn lễ để tao tự xử lý.”
Bàn tay Ngô Du đặt trên đùi hắn, sau đó sờ lên trên: “Không thành vấn đề, nhưng tốt nhất kế hoạch thế nào anh hãy nói một câu với tôi, không thì nếu đến lúc đó không khiến tôi hài lòng, tôi sẽ ôm anh ngồi trên Mặc Vân dạo quanh Trùng Khánh một vòng.”
Trần thiếu trầm giọng: “Biết rồi.”
Bàn tay Ngô Du đặt lên dục vọng của Trần thiếu, cười khúc khích: “Lạ quá, sao có tinh thần vậy nhỉ? Chẳng lẽ là vì con ba ba tối nay vừa ăn?”
Trần thiếu nóng mặt: “Tao đi tắm.”
Ngô Du chặn ngang đè hắn xuống giường, áp người lên: “Tôi cảm thấy vẫn nên ‘vận động’ rồi cùng tắm thì hơn.” Nói xong cúi đầu hôn Trần thiếu.
Trần thiếu ấn gáy hắn, làm nồng thêm nụ hôn, cơ thể khó chịu cọ vào người Ngô Du.
Ngô Du thở hồng hộc giữa những nụ hôn: “Bảo bối, anh đến mùa động dục à? Họ nói dị nhân dị chủng tiến hóa đẳng cấp càng cao thì tập tính lại càng gần với loài đã dị chủng, quả nhiên không sai.”
Trần thiếu xấu hổ: “Nói nhảm ít thôi, rốt cuộc mày có làm không.”
Ngô Du khẽ nói: “Dù anh động dục thế nào, tôi cũng sẽ thỏa mãn anh.” Hắn vừa kéo áo Trần thiếu ra, nụ hôn thô bạo vừa rơi xuống người Trần thiếu, bàn tay vuốt ve làn da ấm áp của hắn.
Trần thiếu cũng xé quần áo Ngô Du, để lại trên vai hắn một dấu răng hoàn chỉnh.
Buổi sáng Ngô Du vừa đè Trần thiếu làm một trận. Từ khi vào xuân, dục vọng của Trần thiếu trở nên mạnh hơn lúc thường rất nhiều, hắn chưa bao giờ chủ động yêu cầu nhưng lại tìm cách ra dấu. Có khi Ngô Du cố ý vờ như không nhận ra ám chỉ của Trần thiếu, nhìn dáng vẻ tức giận của hắn cũng có thể vui vẻ cả buổi.
Nơi vừa bị làm đến trơn trượt của Trần thiếu vừa mềm vừa ướt, Ngô Du không phí chút sức lực nào đã có thể đẩy hẳn vào trong. Trần thiếu rướn người, trong họng phát ra tiếng thở sung sướng, lắc lư thắt lưng, muốn đạt được nhiều hơn từ người Ngô Du. Ngô Du nhấc đùi hắn lên, dùng sức va chạm. Hai người tựa như chiếc xe thể thao nhấn mạnh chân ga, kích tình và khoái cảm nhanh chóng được đẩy lên cao. Đi theo khát vọng thân thể, họ điên cuồng làm tình…
Để có thể khiến mình và người nhà bớt xấu hổ một chút mà quả thật Trần thiếu đã tự mình lo chuyện hôn lễ. Khi chuyện này bắt đầu bị truyền bá, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ tức giận đến mất ăn mất ngủ, ai ngờ phản ứng của hắn vẫn bình tĩnh đến lạ, ngay cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ. Có lẽ là vì quan hệ giữa hắn và Ngô Du đã sớm không phải bí mật. So với chuyện để đám thuộc hạ cái biết cái không vờ như không biết trước mặt họ, chi bằng thoải mái nói cho đám ấy biết, như vậy có lẽ hắn cũng có thể thoải mái hơn một chút. Dù sao chăng nữa, quan hệ giữa hắn và Ngô Du quả thật đúng là như vậy, căn bản không thể giấu diếm, chi bằng nói thật, không lừa mình dối người.
Trần thiếu định ra danh sách khách mời trong tiệc mừng hôn lễ, lập kế hoạch trình tự và chi tiết trong buổi lễ. Tính cách của hắn xưa nay vẫn cẩn thận và rất có trách nhiệm, cho dù đây không phải là chuyện hắn chờ mong nhưng hắn vẫn quen để mọi chuyện nằm trong tay mình, hơn nữa không thể chịu được chuyện xảy ra sai lầm và thiếu sót. Ngoài ra, khi thật sự toàn tâm tập trung vào chuẩn bị cho hôn lễ, hắn lại càng ngày càng ý thức được rõ ràng, đây không phải một nhiệm vụ mà là hôn lễ của chính hắn, một thứ thuộc về hắn. Một đời, ngay lúc này đây, một hôn lễ thật sự.
Nếu có thể lựa chọn, hắn vẫn hy vọng đừng có cưới xin gì cả, nhưng nếu không còn sự lựa chọn nào khác, hắn hy vọng… hy vọng có thể khiến mình và cha mẹ hài lòng. Hắn hy vọng sau này mình sẽ không hối hận đã coi thường ngày này, bởi vì có lẽ đến một ngày, hắn sẽ rất nhớ ngày này.
Ngô Du vẫn bận rộn công cuộc tái kiến thiết với dị nhân não bộ, nhưng mỗi lần sau khi trở về, dù có muộn đến thế nào, hắn cũng sẽ bàn chuyện hôn sự với Trần thiếu, từ chuyện lớn đến nơi tổ chức, quá trình thực hiện đến chuyện nhỏ như hoa tươi, thực đơn, hắn đều phải tham dự. Hắn cảm thấy chuyện này rất có lạc thú. Hai người luôn có rất nhiều ý kiến khi trao đổi chuyện quản lý, nhưng đây vẫn là lần đầu họ bận rộn lo chuyện riêng của mình. Cảm giác ngọt ngào và ấm áp khó diễn tả này, tuy không ai lên tiếng nhưng đều cảm giác được rất chân thật.
“Danh sách đã quyết định xong chưa?” Ngô Du lau tóc, bước ra từ phòng tắm.
Trần thiếu đưa cho hắn: “Đại khái là chừng này, bao gồm dị nhân ở Bắc Kinh và những người bị phân đến các thành phố khác.”
Ngô Du tùy tay lật lật: “Cũng không nhiều người, ừm, có nhóm Tùng Hạ này, anh nói xem chúng ta có mời Myron không? Hắn đang ở Mĩ.”
“Xa quá, bỏ đi.”
“Nhưng hồi ở Thanh Hải, tôi có bảo hắn đợi tôi thắng lợi trở về thì sẽ kết hôn với anh, hắn nói nhất định phải mời hắn tham dự hôn lễ.”
Trần thiếu đang uống nước, nghe vậy sặc một cái: “Chuyện này mà mày cũng đem rêu rao khắp nơi?”
Ngô Du nhún vai, làm bộ không quan trọng, cười nói: “Đây là chuyện tốt, tôi rất thích chia sẻ với người khác.”
Trần thiếu trừng mắt nhìn hắn một cái: “Tính mời hắn thế nào? Dù mày có mời, hắn sẽ tới sao, xa thế cơ mà.”
“Thiết bị thông tin ở Trùng Khánh đã rất tiên tiến rồi, muốn liên lạc chắc hẳn không thành vấn đề. Về phần hắn có tới hay không thì là chuyện của hắn.” Ngô Du ngâm nga một giai điệu, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Trần thiếu nhìn nét thoải mái và biểu cảm vui mừng không thể giấu nổi trên mặt Ngô Du, trái tim cũng trở nên mềm mại.
Ngô Du lau khô tóc, đè Trần thiếu xuống giường, cười nói: “Thật ra tôi muốn mời tất cả những người đã kề vai chiến đấu với chúng ta ở Thanh Hải và Hoa Nam. Tôi muốn để tất cả nhìn chúng ta một tay bảo vệ Trùng Khánh, sau đó nhìn cuộc sống mới sắp mở ra của chúng ta.”
Trần thiếu cười nhạt, nhắm hai mắt lại: “Nếu mày muốn thì mời đi.” Nếu là hôn lễ của hắn được nhiều người chúc phúc, có lẽ cũng không phải chuyện xấu…
Thôi xong, hắn lại khuất phục Ngô Du một lần nữa. Hết lần này đến lần khác, hắn đã hoàn toàn khuất phục Ngô Du… Nhưng, chuyện này xảy ra hình như một cách tự nhiên, tự nhiên đến nỗi chính hắn cũng không tìm ra được lý do chống cự.